Mãng Hoang Kỷ

Chương 755




- Không.

U Tịch Hoàng Tôn lắc đầu.

- Chém giết Bát Tí Chiến Ma trận có rất nhiều khả năng, ví dụ như Kỷ Ninh đột phá thành Chân Thần, hoặc Kỷ Ninh không phải là một mình một người, hắn còn dẫn theo Đại Năng Giả khác của trận doanh Nữ Oa tới. Giết Bát Tí Chiến Ma trận có lẽ là những Đại Năng Giả khác. Không nhìn đến tình cảnh giao chiến kia... là không thể tùy tiện suy đoán.

- Nhưng ngay cả Bát Tí Chiến Ma trận cũng không thể truyền quay lại tin tức...

Lão giả áo bào màu vàng rất đau lòng.

- Như Lai, Toại Nhân thị, Khoa Phụ, Ngọc Đỉnh Đạo Nhân, bốn chi đội ngũ này do Thứ Tu Đại Ma Thần thống lĩnh mọi người đi ứng đối. Kỷ Ninh này lại muốn chúng ta một mình ứng đối, tộc nhân của chúng ta đã chết không ít.

- Lần này, ta tự mình thử xem thủ đoạn của Kỷ Ninh này.

Trong đôi mắt của U Tịch Hoàng Tôn có một tia lạnh như băng.

- Hoàng Tôn không thể!

Lão giả áo bào màu vàng vội vàng nói.

- Tuy ta tự mình thử, bất quá là tâm thần hàng lâm ở trên người các con của ta.

U Tịch Hoàng Tôn lạnh nhạt nói.

- Yên tâm đi, ta sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Lão giả áo bào màu vàng nhẹ nhàng thở ra.

U Tịch Hoàng Tôn vung tay lên.

Lập tức trong cung điện xuất hiện chín quái vật như ngọn núi, có Cự Nhân bộ dáng như tảng đá, có bộ dáng như bọ cánh cứng tám chân, có là Song Đầu Xà,… mỗi cái khí tức cường đại không thua gì Đạo Tổ.

- Ta đào tạo nhiều năm, mới đào tạo ra một ít Trùng Thú có thể so sánh Chân Thần, không nghĩ tới một Kiếm Tiên tu luyện chưa đủ ngàn năm liền bức ta dùng chúng.

U Tịch Hoàng Tôn nhìn những Trùng Thú này, đám Trùng Thú cũng phát ra kêu to, mỗi cái vô cùng thân cận, như coi U Tịch Hoàng Tôn là phụ thân mẫu thân, phương pháp bồi dưỡng Trùng Thú ở trong Hỗn Độn còn có không ít.

Nghiêm chỉnh mà nói, lúc trước Thiếu Viêm Sửu lấy được pháp môn Trùng Thú Cửu Giải, so với U Tịch Hoàng Tôn còn muốn cao minh hơn. Nhưng Thiếu Viêm Sửu quá yếu, chỉ có thể dùng một chút da lông.

- Chín hài nhi này của ta cùng Kỷ Ninh giao thủ, tinh thần của ta cũng ở trên người chút ít hài nhi này, chúng trải qua hết thảy, như ta tự mình trải qua, tự nhiên có thể thấy rõ thủ đoạn của Kỷ Ninh.

U Tịch Hoàng Tôn nói.

- Muốn phái chín đại Trùng Thú?

Lão giả áo bào màu vàng có chút đau lòng.

- Phái hai ba cái là đủ rồi.

- Vẫn là cẩn thận chút ít, lúc trước đã thất bại một lần, lần này không thể thất bại nữa.

U Tịch Hoàng Tôn tâm ý khẽ động, chín Trùng Thú đều phát ra kêu to, tiếp theo sưu sưu sưu liên tiếp bay ra cửa điện, rất nhanh nhảy vào hư không, tiến đến phương vị của Kỷ Ninh.

******

Thời không vặn vẹo căn bản không gây thương tổn được Kỷ Ninh, thần hồn của hắn cảm ứng, có thể phát giác nơi nào đối với hắn có uy hiếp, nơi nào không có uy hiếp.

Vèo.

Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, xuất hiện một đầm lầy xinh đẹp, trong đầm còn có một hòn đảo nhỏ, chung quanh mọc đầy cỏ dại.

- Không nghĩ tới ở trong thời không vặn vẹo, còn có địa phương xinh đẹp như vậy.

Tâm Lực của Kỷ Ninh bao phủ phạm vi mấy vạn dặm, Tâm Lực như gợn sóng đảo qua mỗi một tấc khu vực, sau khi xem xét, hoàn toàn chính xác không phải cạm bẫy, liền trực tiếp bay đến trên đảo ngồi xuống, lấy ra một bầu rượu, nhàn nhã uống chút rượu.

Nhìn như nhàn nhã, trên thực tế Kỷ Ninh là suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.

- Từ khi ta tiến vào U Tịch Thế Giới, luôn có chút ít Dị tộc đến công kích, khiêu khích, hơn nữa bọn hắn vô cùng quen thuộc nơi đây, tựa hồ đối với vị trí của ta cũng có thể xác định.

Kỷ Ninh nhíu mày, loại cảm giác người khác biết mình ở đâu, mình lại không biết địch nhân ở chỗ nào làm cho người ta khó chịu.

Cũng không có biện pháp, sở dĩ Tam Giới trải qua thời gian dài như vậy, một mực không có chính thức đánh Thượng Cổ phế tích, cũng bởi vì Thượng Cổ phế tích hoàn cảnh quá ác liệt, rất khó đánh.

- U Tịch Thế Giới chỉ lớn như vậy, chỉ cần ta đi nhiều một chút, cảm ứng một ít năng lượng chấn động, tin tưởng sẽ tìm được bốn chi đội ngũ khác.

Kỷ Ninh bỗng nhiên nhướng mày, nhìn xa xa.

- Hả?

- Bên này cũng có?

- Bên kia cũng có?

Kỷ Ninh nhìn bốn phương tám hướng, hắn cảm giác được từng cổ khí tức từ phương vị khác nhau nhanh chóng tới gần, Kỷ Ninh đứng lên, trong tay xuất hiện Bắc Minh kiếm.

Rống...

Nương theo một tiếng gầm nhẹ, một Trùng Thú sau lưng mọc lên hai cánh từ trong hư không toát ra, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.

- Hí...iiiiii...

Có hai đại xà đầu rắn màu đen cũng từ trong một chỗ hư không khác toát ra.

Tất cả Trùng Thú, từng cái khí tức đều cường đại đến có thể so sánh với Chân Thần Đạo Tổ.

Kỷ Ninh nhẹ giọng nói nhỏ:

- Trùng Thú?

Bất kể là bảy đại pháp môn trên bia đá ở Thế Giới lao lung, hay Bắc Hưu Thế Giới Thần truyền lại pháp môn, Kỷ Ninh đều được đến pháp môn bồi dưỡng Trùng Thú. Ở trong Hỗn Độn vô tận, Đại Năng Giả bồi dưỡng Trùng Thú rất nhiều.

Bởi vì Đại Năng Giả tuổi thọ bình thường đều dài dằng dặc, thời điểm thực lực khó có thể tăng lên, hơi phân chút tâm tư đi bồi dưỡng Trùng Thú cường đại, những Trùng Thú này đều tuyệt đối trung thành, sẽ không phản bội, ở thời khắc mấu chốt, có thể dùng để đi ngăn cản đao kiếm, cũng có thể dùng để đi dò xét nguy hiểm, công dụng rất nhiều....

Nếu như vận khí tốt, nói không chừng có thể nuôi dưỡng được Trùng Thú còn cường đại hơn bản thân.

Trùng Thú trí tuệ khá thấp, ở trên đạo ngộ xa xa không bằng Tu Luyện giả, nhưng chính bởi vì như thế, chúng tăng lên mới lại càng dễ, vũ khí lợi hại nhất của chúng, là thân thể cường đại.

- Rống...

Cửu đại Trùng Thú ở chín phương vị, cách mấy vạn dặm, xa xa phát ra gầm rú đối với Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh đứng ở trên đảo, ánh mắt quét qua, cười vang nói:

- Không biết là vị đại năng nào, vì sao sợ tới mức không dám tới, chỉ phái ra chút ít Trùng Thú đến.

U Minh Hoàng Tôn tâm thần hàng lâm ở trên người Cửu Đầu Trùng Thú nghe xong có chút tức giận.

- Các con của ta, đủ để giết chết ngươi.

Trong đó Trùng Thú phảng phất như Nham Thạch cự nhân phát ra tiếng rống giận dữ, nham thạch vỡ ra kia ẩn ẩn có huyết nhục.

- A? Vậy sao?

Kỷ Ninh động.

Hưu!

Một đạo hắc sắc điện xà xẹt qua trời cao, khoảng cách mấy vạn dặm ở trước mặt Kỷ Ninh phảng phất như không tồn tại, như phàm nhân cất bước nhẹ nhõm, thẳng đến phía trước Nham Thạch cự nhân kia, một đạo kiếm quang lạnh như băng phủ xuống.

- Đáng chết.