- Năm vị lão huynh đệ muốn đi ra ngoài, tuy chúng ta không muốn, nhưng mà chúng ta lý giải bọn hắn, như thế nào ngươi đột nhiên...
- Chấn Bố.
Kỷ Ninh bỗng nhiên mở miệng.
- Hả?
Chấn Bố Thiên Thần nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Ta không thể mang ngươi đi ra ngoài.
Kỷ Ninh nói.
Chấn Bố Thiên Thần sửng sốt, tám vị Thiên Thần khác cũng kinh ngạc.
- Vậy bốn vị khác thì sao?
Chấn Bố Thiên Thần nhìn Kỷ Ninh.
- Bọn hắn có thể, ngươi không được.
Kỷ Ninh cắn răng nói.
- Vì sao?
Chấn Bố Thiên Thần không có sinh khí, mà nghi hoặc.
- Bắc Minh, ngươi nói cái gì vậy.
Đồng Khúc Thiên Thần nóng nảy nhất, lúc này nổi giận.
- Thời điểm Yêu Ma quân đoàn tập kích, vừa mới bắt đầu ngươi lâm khốn cảnh, Chấn Bố đại ca còn mạo hiểm cứu ngươi, tuy thực lực ngươi mạnh mẽ, Chấn Bố đại ca là vẽ vời cho thêm chuyện. Thế nhưng ngươi dẫn hắn ra ngoài chỉ là thuận tay mà thôi.
- Tốt rồi.
Phỉ Du Thiên Thần quát bảo Đồng Khúc Thiên Thần ngưng lại, sau đó nhìn Kỷ Ninh, trịnh trọng nói.
- Bắc Minh, ta có thể cảm giác được ngươi có nỗi khổ tâm, nói ra đi.
Kỷ Ninh hít sâu một hơi:
- Được rồi, ta nói, ta bây giờ nói ra, các ngươi cũng không nên đánh gãy ta.
- Ân.
Chín Thiên Thần đều gật đầu, bọn hắn đều cảm giác được Kỷ Ninh có chuyện rất trọng yếu gì muốn nói.
- Việc này phải từ Thượng Cổ đại chiến nói lên.
Kỷ Ninh bắt đầu nói, từ Vạn Vật Chi Chủ âm thầm dẫn đạo, để hai đại Hỗn Độn thế giới va chạm... cho tới hôm nay, Vô Gian môn cùng trận doanh Nữ Oa lại lần nữa sinh tử chém giết.
Chín Thiên Thần nghe, nhiều lần đều muốn mở miệng hỏi thăm Kỷ Ninh, nhưng cuối cùng không có đánh gãy.
- Các ngươi đã minh bạch chưa.
Kỷ Ninh thở dài nói.
- Chấn Bố Thiên Thần và ta cùng nhau giết địch, thậm chí không để ý nguy hiểm đi cứu ta, ta đương nhiên nhận Chấn Bố Thiên Thần là huynh đệ. Thế nhưng mà... hai đại trận doanh Thiên Thần ở trong Nguyệt Hạ Đàm tựa như huynh đệ, nhưng ở bên ngoài, trận doanh Nữ Oa cùng Vô Gian môn đã sớm thế như thủy hỏa, tất cả Thiên Thần Chân Tiên, thậm chí Thiên Tiên cũng phải làm ra lựa chọn, lựa chọn trận doanh riêng phần mình.
- Đây là cuộc chiến sinh tử.
- Tuy trong đó còn có rất nhiều thần bí, nhưng vận mệnh tối tăm đã tỏ rõ, Vô Gian môn cùng trận doanh Nữ Oa, chỉ có thể có một phương sống sót.
Kỷ Ninh nói.
- Coi như là Chân Thần Đạo tổ cũng phải lựa chọn trận doanh, đến nay Nguyên Hà Tứ Tổ còn không có lựa chọn trận doanh... Cũng chỉ có thể ngồi xem, đợi đến lúc trước quyết chiến cuối cùng, bọn hắn cũng phải làm ra lựa chọn. Hai đại trận doanh tuyệt đối không cho phép có ngư ông tồn tại.
- Các ngươi đều là Thiên Thần, nếu trở lại Tam Giới, chẳng lẽ các ngươi còn có thể né tránh được sao?
Ánh mắt Kỷ Ninh đảo qua chín tên Thiên Thần.
- Chấn Bố, nếu như ngươi trở lại Tam Giới, ngươi sẽ chọn bên nào?
Kỷ Ninh nhìn hắn.
Chấn Bố Thiên Thần há to miệng, lập tức trầm giọng nói:
- Sư tôn của ta, vô số huynh đệ hảo hữu của ta, đều ở Vô Gian môn, ta chọn tự nhiên là Vô Gian môn.
- Vì cái gì, tại sao lại như vậy... Tại sao có thể có hạo kiếp hàng lâm.
Một bên Dực Thu Thiên Thần cũng khó có thể tin.
- Không phải đang rất tốt sao?
- Vận mệnh Tam Giới, một mực không phải chúng ta có khả năng ảnh hưởng, lúc trước Thượng Cổ phá diệt đại chiến, cũng đến cuối cùng mới biết được là Hỗn Độn Dị tộc Vạn Vật Chi Chủ từ đó dẫn đạo. Lần này hạo kiếp hàng lâm, cũng có bí mật... Cái này lại không phải chúng ta có khả năng quản được.
Vu Kỳ Thiên Thần thở dài một tiếng.
Phỉ Du Thiên Thần thì trầm giọng nói:
- Bắc Minh, ta cũng theo ngươi ra ngoài.
- Phỉ Du đại ca?
Kỷ Ninh giật mình.
- Thái Cực chi lực của ngươi chỉ cần lại đề thăng, có thể xông qua Yêu Ma Băng Cốc. Thậm chí tương lai có hi vọng dựa vào mình ly khai Nguyệt Hạ Đàm.
- Hạo kiếp hàng lâm, trong Tam Giới ai có thể chỉ lo thân mình? Chúng ta trốn ở Nguyệt Hạ Đàm, là có thể tránh thoát sao.
Phỉ Du Thiên Thần có vẻ thống khổ.
- Năm đó Thượng Cổ phá diệt đại chiến, sư huynh đệ của ta có không ít chết đi. Ta đã tránh né một lần, lúc này ta tuyệt đối không thể lại trốn. Ta muốn cùng sư huynh đệ của ta đi nghênh đón hạo kiếp.
- Ta cũng trở về đi.
- Ta cũng thế.
- Hạo kiếp hàng lâm, nhiều một người, nhiều một phần lực.
Trong chín vị Thiên Thần, trận doanh Nữ Oa có bảy vị, ba vị Phỉ Du, Quý Bộ, Đồng Khúc cũng quyết định đi ra ngoài.
...
Tin tức hạo kiếp hàng lâm, rất nhanh liền truyền khắp Vạn Sơn Đảo, những Thiên Thần tựa như huynh đệ này chỉ có thể làm ra lựa chọn.
Ba ngày sau.
Thiên Thần trận doanh Nữ Oa đều cùng Kỷ Ninh đi, mà Vô Gian môn tổng cộng mười hai vị Thiên Thần thì lưu lại Vạn Sơn Đảo.
- Ta không muốn đến ngoại giới, tự tay giết chết bọn hắn.
Kỷ Ninh đứng ở trước mộc phù kiều, nhẹ giọng tự nói.
- Thà rằng để cho bọn họ tiếp tục lưu lại Nguyệt Hạ Đàm, đợi trường hạo kiếp này qua, bất kể là phương nào cuối cùng chiến thắng, cũng sẽ không đối phó những Thiên Thần còn sót lại này.
- Đi.
Tuy trong nội tâm Kỷ Ninh rất khó chịu, nhưng làm ra quyết định, hắn không hối hận.
Lập tức liền đi lên mộc phù kiều.
Yêu Ma Băng Cốc, dài không biết bao nhiêu ức dặm.
Kỷ Ninh mỗi một bước, đều không biết có bao nhiêu Yêu Ma ngã xuống.
Mỗi thời mỗi khắc, Kỷ Ninh đều toàn lực ứng phó, thi triển lấy kiếm pháp, bởi vì giết Yêu Ma phải đạt tới số lượng đầy đủ, mới có thể thành công. Như Phỉ Du Thiên Thần cũng có thể ác chiến trăm năm, nhưng giết số lượng Yêu Ma không đủ. Hiện tại Tam Giới đang có hạo kiếp hàng lâm, Kỷ Ninh không biết lúc nào quyết chiến cuối cùng sẽ bắt đầu, cho nên hắn phải nhanh! Trăm năm giết chóc hắn trải qua một lần là đủ rồi, hắn không muốn thất bại lại trải qua lần thứ hai thứ ba!
Hơn nữa mỗi một khắc, Kỷ Ninh đều không dám khinh thường, bởi vì nơi này có vô số Yêu Ma, từng cái đều có thể so sánh với Thiên Thần. May mắn chúng không thi triển trận pháp, mình cần đối mặt chỉ là Yêu Ma nhích lại gần mà thôi.
...
Tuế nguyệt vội vàng, ở trong ác chiến điên cuồng, liền đã qua trăm năm.
Ở trong một hạp cốc hoàn toàn do Hàn Băng ngưng kết, một thiếu niên áo bào trắng tay cầm song kiếm giết chóc, kiếm quang của hắn phiêu hốt bất định, mau lẹ như điện.
Hô! Hô! Hô!
Kiếm quang lập loè, một gã Yêu Ma bị chẻ thành hai nửa.
Kiếm quang đâm một cái, đầu lâu của Yêu Ma bạo liệt ra.
Kiếm quang thành đường vòng cung, ba gã Yêu Ma ở chung quanh đều ngã xuống.