Mãng Hoang Kỷ

Chương 636




Tụ Kha Thiên Thần chỉ vào cái cầu gỗ kia rồi nói:

- Chỉ cần đạp vào thì Tuyết Ma sẽ cảm giác được. Ngươi không cần tiến lên, chỉ cần chờ đợi. Không bao lâu sau Tuyết Ma sẽ xuất hiện! Mà Tuyết Ma xuất hiện lúc này cũng chỉ là phân thân của hắn mà thôi. Ngươi giao thủ với hắn, nếu như một chiêu chém giết được cỗ phân thân này của Tuyết Ma. Như vậy ta sẽ đánh cược, trốn vào bên trong pháp bảo của ngươi, đi theo ngươi xông lên con đường phía trước.

- Sư đệ.

Tụ Kha Thiên Thần khẽ khom người thật sâu.

- Sư huynh không thể làm vậy a.

Kỷ Ninh tức thì ngăn cản.

- Ta muốn sư đệ hỗ trợ dẫn ta đi tới phía trước, thế nhưng bây giờ phải xem thực lực của sư đệ đến đây. Chuyện này quả thực là hổ thẹn a.

Tụ Kha Thiên Thần nói.

- Đây là chuyện thường của nhân tính mà thôi.

Kỷ Ninh nói:

- Nếu như ta ngay cả phân thân của Tuyết Ma cũng không giải quyết được, như vậy sư huynh đi cùng ta cũng chính là chịu chết nha.

Tụ Kha Thiên Thần cũng không có nói thêm gì nữa.

Hắn nhìn về phía hải dương vô tận xa xa, nhìn tới tận cùng hải dương, cuối cùng mới khẽ nói:

- Thật không biết hòn đảo bên kia có dạng gì, không biết bên trên hòn đảo kia còn có Thiên Thần còn sống hay không. Ta thật sự rất muốn biết a. Sau khi biết được, cho dù có chết thì ta cũng cam tâm.

Kỷ Ninh thì trực tiếp tiến lên, đi tới bên trên cầu gỗ.

Sưu…

Trong nháy mắt khi hắn đứng ở bên trên cầu gỗ, bông tuyết đang rơi trong thiên địa đột nhiên trở nên to hơn.

Trên hai tay Kỷ Ninh cũng xuất hiện một thanh thần kiếm huyết sắc, lặng lẽ chuẩn bị.

...

Ở trên bầu trời xa xa có một lượng lớn bông tuyết nhanh chóng ngưng tụ, rất nhanh đã biến thành một đầu Viên Hầu có bộ lông màu trắng. Tay thì mang theo một cái gậy bằng tuyết trắng. Mà đầu Viên Hầu lông trắng này đứng ở giữa không trung, ánh mắt của nó xuyên qua vô số bông tuyết nhìn tới, hoàn toàn rơi vào trên người Kỷ Ninh ở Tuyết đảo chỗ xa xa. Đồng thời cũng nhìn thấy Tụ Kha Thiên Thần.

- Lại có thêm một tiểu gia hỏa a.

Tuyết Ma Viên Hầu nhẹ giọng tự nói:

- Nghe bọn hắn nói chuyện, tiểu tử Tụ Kha Thiên Thần kia bị nhốt nhiều năm như vậy, xem ra sắp không gánh được rồi. Cho nên muốn đi theo tiểu tử mặc áo bào trắng kia cùng xông lên về phía trước hay sao?

- Khó được có một tiểu gia hỏa đi theo ta, theo ta thời gian lâu như vậy a.

- Nếu không phải chủ nhân có mệnh thì ta cũng có thể thả ngươi ra. Đáng tiếc, mặc dù chủ nhân đã đi, thế nhưng ta vẫn phải phụng mệnh làm việc.

Tuyết Ma Viên Hầu khẽ lắc đầu.

Sưu Sưu.

Đầu Tuyết Ma Viên Hầu này lăng không tiêu tán.

...

Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức khẽ biến, lại nhìn về phía trước, phía trước có một lượng lớn bông tuyết nhanh chóng ngưng tụ.

- Sư đệ cẩn thận, phân thân của Tuyết Ma sắp xuất hiện.

Tụ Kha Thiên Thần ở phía sau nhắc nhở hắn một câu.

Kỷ Ninh thì trầm ổn nhìn qua, ngay khi bông tuyết ngưng tụ thì đồng thời cũng có một lượng lớn lực lượng thiên địa hội tụ. Rất nhanh đã ngưng tụ thành một đầu Viên Hầu lông trắng, tay đang nắm gậy gộc bằng tuyết. Ở trong mắt của nó có sát ý trời sinh, bởi vì nó chính là vì giết chóc cho nên mới sinh ra đời.

- Hắc hắc, thân pháp của tiểu tử Tụ Kha Thiên Thần kia thân pháp rất tốt, lần lượt từ trong tay của ta tránh được một mạng. Thế nhưng mà những Thiên Thần đã chết ở trên tay ta cũng có hàng ngàn a.

Tuyết Ma Viên Hầu nhìn Kỷ Ninh, hai mắt như đang nhìn kỹ con mồi này vậy.

Kỷ Ninh cũng không dám khinh thường.

Thiên Thần có thể xông qua Dạ Xoa Hải tộc kia, mỗi người đều rấ tlaf bất phàm. Thế nhưng người chết ở trong tay Tuyết Ma lại đạt tới gần ngàn người. Mặc dù Tụ Kha Thiên Thần chỉ giao thủ trong giây lát với hắn, thế nhưng Kỷ Ninh hiểu rõ. Nếu chỉ luận về độ linh hoạt của thân pháp, hắn còn xa không bằng Tụ Kha Thiên Thần.

- Đừng làm cho ta thất vọng.

Tiếng cười hắc hắc quái dị của Tuyết Ma Viên Hầu quanh quẩn trong thiên địa, đồng thời hắn cũng phá không đánh úp tới. Tay cầm trường côn bằng tuyết trắng, trực tiếp bổ về phía Kỷ Ninh.

Một côn được bổ tới, vô số bông tuyết vờn quanh trường côn, uy năng lập tức tăng vọt.

Đối mặt với một côn này của Tuyết Ma Viên Hầu, Kỷ Ninh chỉ lẳng lặng đứng ở đó.

Tụ Kha Thiên Thần cũng đã nói, đây chỉ là phân thân của Tuyết Ma mà thôi. Nếu như có thể một chiêu giải quyết phân thân này của Tuyết Ma. Như vậy Tụ Kha sư huynh sẽ đi cùng hắn. Ở trong lòng, Kỷ Ninh cũng muốn giúp đỡ vị Tụ Kha sư huynh này. Dù sao sư phụ Lã tổ của thê tử và Tụ Kha sư huynh cũng coi như là sư huynh đệ. Mà năm đó Lã Động Tân lại bái vào làm môn hạ của hai vị Đại Năng Giả Đạo môn a.

Một vị Tam Thanh đạo nhân, một người khác chính là Tiêu Dao Thiên Tôn.

Chỉ bởi vì quan hệ với Lã tổ thì Kỷ Ninh cũng phải giúp Tụ Kha Thiên Thần một lần. Đương nhiên so sánh với Lã Động Tân thì địa vị của Tụ Kha Thiên Thần còn kém hơn nhiều. Lúc thượng cổ, Lã Động Tân chính là tuyệt thế thiên tài được xem trọng nhất, đáng tiếc hắn Phật đạo kiêm tu, có dã tâm quá lớn. Cho nên đợi tới lúc Tam giới gặp hạo kiếp mới đột phá, một lần hành động trở thành Đạo Tổ có thực lực đỉnh tiêm.

Sưu.

Trường côn tức thì bổ tới.

Sưu.

Kiếm quang của Kỷ Ninh khẽ động, vừa mới xuất kiếm cũng đã thi triển thần thông Trích Tinh Thủ, khiến cho lực lượng của một kiếm này rất là kinh người:

- Phân thân này của Tuyết Ma, quá chậm.

Kiếm quang quỷ dị khó lường dùng tốc độ bằng mắt thường sắp bổ vào trên người Tuyết Ma.

Thế nhưng trường côn trong tay Tuyết Ma sẽ khẽ vung vẩy, không ngờ lại có thể chặn được một kiếm của Kỷ Ninh.

- Ồ?

Sắc mặt của Kỷ Ninh khẽ biến, trường kiếm trong tay thuận thế đâm một cái.

Phốc.

Mũi kiếm xuyên qua cái đầu phân thân của Tuyết Ma.

Minh Nguyệt kiếm thuật Tích Huyết thức.

Sưu sưu.

Phân thân của Tuyết Ma hoàn toàn tiêu tán, hóa thành bông tuyết đầy trời. Đồng thời thanh âm của Tuyết Ma kia cũng tại vang lên trong thiên địa:

- Nếu như ngươi chỉ có một chút thực lực ấy vẫn còn xa không đủ a, ha ha... Ta ở con đường phía trước chờ ngươi.

- Cảm giác như thế nào?

Tụ Kha Thiên Thần đã đi tới.

- Trước đó ta đã coi thường hắn.

Kỷ Ninh nói:

- Lực lượng và tốc độ của phân thân này bình thường. Vốn ta tưởng rằng có thể nhẹ nhõm dùng một kiếm là có thể chém giết được hắn. Ai ngờ côn pháp của hắn rất là cao minh. Khiến cho ta phải tốn thêm một chút tâm tư.