Mãng Hoang Kỷ

Chương 329: Đường cùng





Tuy Kỷ Ninh và Dư Vi kinh ngạc nhưng cũng không sợ. Trong mắt hai người bọn họ thì người phải để ý tới nhất trong sáu người kia chính là 'Đan Trúc chân nhân'. Mà hiện tại Kỷ Ninh đã đột phá Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới tầng thứ mười hai nên hoàn toàn đủ tự tin đánh bại được Đan Trúc chân nhân. Nhưng thật ra hắn không biết, trong sáu người trước mặt này, tuy Đan Trúc chân nhân lợi hại, nhưng Hắc Thạch chân nhân, Cửu Tử chân nhân mới là kẻ đáng sợ nhất.

"Vù!" Bỗng nhiên thiếu niên đầu trọc đi chân trần nhếch mép cười.

Lập tức có từng đường sáng nhanh như tia chớp bay về bốn phương, mỗi đường sáng là một cây côn Phục Hi cổ xưa.

"Côn Phục Hi! Trận pháp!" Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. Rất ít thiên tài tuyệt đỉnh nghiên cứu trận pháp.

Oang...

Từng đường sáng lóe lên, phù văn chuyển động, một đại trận phong cấm bao phủ một phạm vi mười dặm, khóa chặt hai người Kỷ Ninh và đám người kia ở trong.

"Tốt rồi." Tên thiếu niên ngăm đen đầu trọc hờ hững nói. "Ta đã thi triển phong cấm. Hai người bọn họ không trốn được đâu. Giết hay thả giao cho mọi ngừoi đó." Hắn khoanh chân ngồi xuống ở chỗ hào quang rìa ngoài của đại trận phong cấm. Cây côn gấp khúc kia thì vẫn đang được cắm ở một bên. Hiển nhiên là hắn ngồi như thế là tỏ ý không muốn nhúng tay vào.

Hắn đã sớm có đủ tín phù, thi triển một đại trận phong cấm vây đối phương đã coi là hết tình đồng đội rồi. Còn bắt hắn chiến đấu ư? Hắn chẳng cần phải chiến đấu. Mà hắn cũng chẳng phải tên thích giết chóc.

"Kỷ Ninh." Hạ Mang Kỳ nói giọng lạnh lùng. "Ngoan ngoãn giao toàn bộ tín phù ra đây thì hai người các ngươi còn được sống. Nếu không...chỉ có chết!"

"Giao tín phù ra!" Chuyên Thủy kỳ quát.

"Giao ra đây." Nữ tử tóc bạc Phi Tuyết chân nhân cũng quát.

Ba người bọn hắn vẫn chưa có đủ tín phù nên rất muốn có.

Đan Trúc chân nhân mỉm cười nói: "Kỷ Ninh đạo hữu, nói thật cho ngươi biết rằng, trong đội ngũ này còn có cả người mạnh hơn ta. Ta khuyên người đừng từ chối, giao tín phù ra là ngươi có thể giữ được tính mạng. Ngươi mới tu luyện còn chưa tới chớp mắt, tiền đồ vô lượng, không cần phải cố kiếm lấy cơ hội trong lần đại hội Tiên Duyên này."

"Có bản lĩnh cứ tới lấy." Kỷ Ninh đứng ở xa xa, lạnh lùng nói. "Muốn để ta phải chắp tay dâng lên ư? Nằm mơ đi."

Sau khi âm thanh của Kỷ Ninh vang lên.

Một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa khổng lồ nở rộ, tầng tầng cánh sen nước lửa xinh đẹp không ngừng xoay tròn.

Hai người Kỷ Ninh và Dư Vi cùng được Thủy Hỏa Liên Hoa khổng lồ bảo vệ.

"Không cần phải nói lời vô nghĩa với bọn chúng." Nữ tử tóc bạc lạnh lùng nói. "Ra tay." Nói xong, trong tay ả xuất hiện một cây phất trần. Ả ta vung cây phất trần lên, ngàn vạn sợi tơ trắng bay lên trời tạo thành một con quái thú. Con quái thú đầu trắng tuyết này cực kỳ dữ tợn. Trong miệng có tầng tầng răng nanh cài lên nhau.

Con thú trắng tuyết ngoác cái miệng ra cắn về phía hai người Kỷ Ninh và Dư Vi.

Thủy Hỏa Liên Hoa vẫn đang bao quanh hai người Kỷ Ninh.

"Rắc rắc..." Bộ răng nanh của con thú trắng tuyết cắn lên Thủy Hỏa Liên Hoa, từng hàng răng xen kẽ dễ dàng cắn nát một tầng cánh sen.

"Sao?" Kỷ Ninh thầm hãi nhưng việc này cũng trong tầm dự đoán của hắn.

"Giết." Chuyên Thủy Kỳ dùng hai tay kết ấn. Thân thể của hắn lập tức có từng đường màu đen bao quanh. Rồi đường màu đen lao lên không trung tạo thành từng con rắn lớn màu đen. Có tổng cộng sáu con rắn điên cuồng tấn công, phá vỡ tầng tầng cánh sen, lao vào tấn công hai người Kỷ Ninh, Dư Vi.

"Quá cố chấp." Đan Trúc chân nhân thở dài một hơi. Bỗng nhiên mắt của nàng sáng lên.

Thần niêm vô hình trong nháy mắt xâm nhập vào hai người Kỷ Ninh và Dư Vi.

Dư Vi tái cả mặt đi.

Kỷ Ninh cũng cảm thấy thần niệm như mũi kim nhọn đang đâm vào thần hồn của mình. Có điều hiện tại thần hồn đã hoàn toàn dung hợp với thần thể nên khả năng chống cự cũng cao hơn nhiều, có thể hoàn toàn đỡ được.

"Cửu Tử, giết." Hạ Mang Kỳ quát lên rồi hóa thành một gã cao lớn mười tám trượng. Toàn thân hắn ánh vàng kim, khí thế ngập trời, trong tay có một thanh chiến đao, chân đạp lên từng cánh sen vỡ vụn, lao về phía hai người Kỷ Ninh.

"Kỷ Ninh có vẻ khá là lợi hại." Cô gái bẩn thỉu cười hì hì, thân thể cũng cao lên tới hai mươi trượng. Nhưng toàn thân của nàng không hề tỏa ra chút hơi thở nào. Nàng ta như một người bình thường dùng tay trần lao tới.

Trong nháy mắt, cả năm người cùng ra tay.

"Cút!"

Bỗng nhiên Kỷ Ninh cũng biến thành người cao mười tám trượng, hơi thở hùng hồn ngập trời, miệng gầm lên một tiếng. Chỉ thấy thần niệm vô hình hóa thành từng thanh đao, kiếm thương, trong nháy mắt bay về phía năm người Đan Trúc chân nhân, Phi Tuyết chân nhân, Cửu Tử chân nhân, Chuyên Thủy Kỳ, Hạ Mang Kỳ.

Trong khoảng khắc Nguyên Thần đạo nhân bắt đầu có Nguyên Thần, thần hồn sẽ tiến bộ rất nhiều.

Cũng tương tự, Thần Ma luyện thể tới cấp độ Nguyên Thần thì thần hồn cũng tiến bộ rất lớn. Sau khi đạt tới tầng thứ mười hai, thần hồn Kỷ Ninh đã được thần thể nuôi dưỡng, mạnh vọt lên. Thậm chí thần hồn này còn không kém thần hồn của Nguyên Thần thứ hai mấy.

Thần niệm vừa đập vào, năm người kia lập tức biến đổi sắc mặt.

"Phá!" Kỷ Ninh với khí thế ngập trời cầm trong tay hai thanh tiên kiếm lớn, gầm lên chém một kiếm. Kiếm quang chói mắt bổ thẳng vào đầu con thú trắng tuyết.

Uỳnh!

Con thú trắng tuyết bị chém bay đầu, hóa thành vô số sợi tơ trắng rụt lại. Nữ tử tóc bạc cầm phất trần trong tay kinh hãi.

"Đi!" Kỷ Ninh đánh một kiếm chém bay con thú trắng tuyết. Kiếm quang lại tiếp tục tung hoành, chém bay sáu con rắn đen ra đằng sau.

"Giết!"

Kỷ Ninh bước từng bước tới trước mặt Hạ Mang Kỳ. Kiếm quang chém thẳng xuống Hạ Mang Kỳ.

"Ta chắn." Hạ Mang Kỳ bị khí thế khủng bố của Kỷ Ninh làm cho phát hãi, không dám lơ là, vội vàng ngăn cản. "Keng..." Sau một tiếng vang lớn, Hạ Mang Kỳ cao lớn mười tám trượng bị đánh bay đi như một viên thiên thạch, đâm sầm vào đại trận phong cấm.

"Quá mạnh."

Hạ Mang Kỳ, Chuyên Thủy Kỳ, Phi Tuyết chân nhân đều cực kỳ kinh ngạc.

Quả thật tên Kỷ Ninh kia đã áp đảo được ba người bọn hắn. Nếu một chọi một, e là chỉ qua ha ba hiệp là đã giết chết được một người rồi.

"Vèo. Lúc này cô gái bẩn thỉu tiến lên đỡ Kỷ Ninh bằng bàn tay trần. Bàn tay như đao chém về phía Kỷ Ninh. Một chiêu đao tay kia quả thật cực kỳ tinh diệu. Kỷ Ninh cũng cảm thấy được nó huyền diệu không lường được. Nếu tính về mức tinh diệu thì chắc chắn hơn kiếm pháp của bản thân hắn.

Kỷ Ninh cũng chém một kiếm tới.

Uỳnh!

Kiếm quang đâm vào bàn tay. Cô gái bẩn thỉu bị đánh lùi liền tiếp ba bước còn Kỷ Ninh thì lại lui lại từng bước.

"Cái gì!" Kỷ Ninh giật mình. Trong mấy tháng cuối ở thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này, mỗi lần vừa ra tay là hắn đều thi triển Trích Tinh Thủ. Hắn không dám giấu đòn lại vì dù sao từng người đều là một ẩn số. Giống như khi trước đánh Hạ Mang Kỳ, dù hắn đã thi triển cả Trích Tinh Thủ ra mà vẫn còn không một chiêu giết được. Hiển nhiên rằng mỗi người còn sống tới giờ đều lợi hại, nhưng cô gái trước mặt này lại dám dùng cả tay không đỡ kiếm của mình thì đúng là quá tưởng tượng.

"Các ngươi đi giải quyết cô gái kia, tên Kỷ Ninh này giao cho ta." Cô gái bẩn thỉu có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Người Kỷ Ninh lóe lên, lập tức mọc ra ba đầu sáu tay.

Cầm trong tay sáu thanh kiếm, lao thẳng tới cô gái bẩn thủy: "Không muốn chết thì mau cút đi."

"Thật là một đối thủ khó gặp." Cô gái bẩn thỉu lao tới đỡ.

"Giết, giết, giết." Kỷ Ninh không hề lưu tình chút nào. Đối mặt với ba đầu sáu tay, kiếm quang như điện, cô gái bẩn thỉu lại vẫn cứ dùng đôi tay múa may đỡ lại được hơn nửa kiếm quang. Tuy kiếm quang còn lại chém được lên người nàng nhưng cũng chỉ để lại vết thương nông trên người.

"Tại sao thân thể của nàng cứng như pháp bảo vậy? Ta chém một kiếm hết lực tới cả pháp bảo địa giai còn bị nát. Vậy mà chỉ để lại ựược một vài vết thương nhỏ trên da sao?" Kỷ Ninh kinh ngạc. "Không thể dây dưa với nàng được."

Thân thể Kỷ Ninh lóe lên rồi lao thẳng về phía Phi Tuyết chân nhân và Chuyên Thủy Kỳ.

"Ngươi là của ta." Cô gái bẩn thỉu cũng lóe thân lên, biến thành ba đầu sáu tay. Đồng thời đôi tay như dòng nước luồn theo Kỷ Ninh. Sáu bàn tay của nàng lần lượt chém về phía Kỷ Ninh.

"Làm thế nào đây?" Kỷ Ninh nóng nảy.

Thiếu nữ trước mặt cứ thế dán theo mình như hình với bóng. Tuy kiếm pháp của mình mãnh liệt nhưng thân thể đối phương lại cứng như pháp bảo. Thật đúng là không có cách nào.

...

Phi Tuyết chân nhân, Chuyên Thủy Kỳ, Hạ Mang Kỳ, Đan Trúc chân nhân thấy thế thì đều quyết giết chết Dư Vi.

"Hắc Bạch."

"Thái Cực."

Dư Vi đứng đó. Con phượng hoàng trắng, đen quay quanh nàng, như tường đồng vách sắt đỡ đòn tấn công của bốn người kia. Con thú đầu trắng tuyết, sáu con rắn đen, cùng bí pháp ấn thuật của Đan Trúc chân nhân và một con dấu mờ mờ liên tục đánh về phía hai con phượng hoàng.

"Sư đệ." Dư Vi vội vàng truyền âm.

"Sư tỷ." Kỷ Ninh hiểu được. Sư tỷ không thể nào cản được. Mặc dù thực lực của sư tỷ đã tăng nhiều, lại thêm hiểu biết về phòng thủ, nhưng khi đối mặt với cả bốn người tấn công thế này thì vẫn không thể nào gánh nổi.

Kỷ Ninh ba đầu sáu tay tức giận thét: "Cút ngay cho ta."

"Mình ngươi còn chưa đủ." Cô gái bẩn thủy cũng ba đầu sáu tay quấn lấy Kỷ Ninh.

Cho dù có đánh với Hạ Mang Tử Sơn thì Kỷ Ninh cũng không bị chèn ép như thế này. Thiếu nữ trước mắt này có thân thể cứng như pháp bảo, lại thêm khả năng hiểu 'Đạo' cực cao. Từng chiêu từng thức của nàng đều cực kỳ huyền diệu. Nàng ta quấn chặt lấy hắn, chạy cũng không dứt được.

"Sư đệ." Tiếng nói của Dư Vi vang lên trong đầu Kỷ Ninh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Kỷ Ninh nhìn thấy cảnh tượng ở xa xa.

Uỳnh!

Rốt cuộc con phương hoàng trắng cũng bị đánh tan. Chỉ thấy Hạ Mang Kỳ cao mười tám trượng cầm chiến đao trong tay lao tới.

"Đi." Kỷ Ninh vội vàng thi triển Tiểu Thiên kiếm trận, lập tức có hơn bảy trăm phi kiếm lo lắng, ngưng tụ ra một đường kiếm quang lao vút về phía Hạ Mang Kỳ. Mặc dù thực lực cận chiến của Kỷ Ninh đã tiến một bước dài nhưng Tiểu Thiên kiếm trận lại không có tăng uy lực lên mấy.

"Keng." Hạ Mang Kỳ lấy đao đỡ Tiểu Thiên kiếm trận, tuy thân thể của hắn bị chấn động nhưng vẫn lao thẳng về phía Dư Vi.

Còn lại một con phượng hoàng đen cũng chỉ gắng gượng chống đỡ nổi con dấu, đám rắn đen với con thú trắng tuyết.

Hạ Mang Kỳ lao tới gần ...Dư Vi lập tức lùi ra sau tránh. Nhưng đang ở trong đại trận phong cấm, trốn thế nào đây?

"Keng." Chiến đao trong tay Hạ Mang Kỳ ngăn được kiếm quang của Tiểu Thiên kiếm trận xong thì tay trái hắn bỗng tỏa ra trăm vạn sắc màu kỳ dị. Thậm chí cả tay trái còn tỏa ra khí đen làm người khác nhìn phát ghê, chụp vào Dư Vi.

"Vạn Độc Trập!" Sắc mặt Dư Vi biến đổi.

"Phù."

Tuy đã cố gắng ngăn cản, nhưng khả năng cận chiến của nàng không thể nào bằng được Hạ Mang Kỳ tu luyện Thần Ma luyện thể. Tay trái tỏa ra khí đen xuyên thẳng qua bụng Dư Vi với tốc độ đáng sợ. Sắc mặt của Dư Vi lập tức trở nên u ám rồi đen kịt lại.