Sau khi thi triển ra Ba Đầu Sáu tay cùng nhiều thần thông khác, Kỷ Ninh đã dốc toàn bộ sức lực ra chiến đấu với Hạ Mang Tử Sơn, lại còn phân tâm ra điều khiển kiếm trận giữ chân Thương Ngô Thứu. Việc này làm cho Dư Vi đang trốn trong Thủy Hỏa Liên Hoa, điều khiển phượng hoàng băng, lửa bảo vệ mình phải đỏ mắt lên. Đã bao lâu? Đã qua sáu tháng rồi!
Sáu tháng, Kỷ Ninh cùng nàng lưu lạc trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Gần như ngày nào cũng phải chiến đấu sống còn trăm trận với người khác. Có lúc kẻ khác trốn, có lúc đám Kỷ Ninh phải trốn!
Kỷ Ninh có thực lực mạnh hơn nàng, lại là Thần Ma luyện thể nên mỗi lần nguy hiểm, người giữ chân kẻ địch đều là Kỷ Ninh. So với những lần gian nguy đã trải qua thì hai kẻ ở trước mắt này chính là nguy hiểm nhất!
"Sư tỷ, chạy mau!" Giọng nói của Kỷ Ninh vang lên trong đầu Dư Vi.
"Sao cứ bắt ta phải đi, bắt ta phải trốn thế. Vì sao ta lại trở thành gánh nặng như thế." Dư Vi cắn răng. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Nàng truyền âm nói. "Sư đệ không cần phải quan tâm tới ta. Thực lực ta không đủ, ta buông xuôi. Ta phải rời khỏi Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này. Tiếp theo dựa vào chính ngươi."
Bớt đi một người là bớt đi một nỗi lo.
Nhất định sư đệ Kỷ Ninh sẽ thoải mái hơn. Với thực lực của sư đệ Kỷ Ninh như vậy thì cơ bản cũng không cần phải cứng đối cứng.
"Vù..." Trước mặt Dư Vi bỗng nhiên xuất hiện từng khối tín phù. Lượng lớn tín phù bay lả tả xung quanh.
Thật không cam lòng.
Mới sáu tahngs.
Thật sự nàng rất muốn ở cùng sư đệ Kỷ Ninh trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đủ một năm
"Ném hết tín phù ra ta sẽ ta mạng cho ngươi." Trên bầu trời, Thương Ngô Thứu lộ ra vẻ tươi cười. Bỗng nhiên nét tươi cười của hắn cứng đờ lại.
Bởi vì Dư Vi vừa mới ném tín phù ra thì lại vung tay lên thu hết tín phù vào.
"Ngươi muốn chét!' Cảm giác như bị trêu tức, Thương Ngô Thứu lập tức nổi giận. Thậm chí còn không thèm đứng trên không trung nữa, lao thẳng xuống phía dưới.
Dư Vi cầm tín phù trên tay, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy nan. Thấy Thương Ngô Thứu lao từ trên cao xuống, nàng chỉ nhẹ ngón tay về phía y. Lập tức bảy mươi hai cây La Hầu Thần Châm chia ra làm hai, quay tròn trên không trung. Trong đó, ba mươi sáu cây La Hầu Thần Châm dẫn lực lượng trời đất tạo thành một con phượng hoàng đen khổng lồ.
Cả con phượng hoàng đen kịt, phần đuôi còn cháy bùng một ngọn lửa màu đen.
Ba mươi sáu cây La Hầu Thần Châm còn lại tạo thành một con phượng hoàng màu trắng. Trắng tới hoàn mỹ, trắng tới sáng chói. Ở phần đuôi con phượng hoàng trắng có từng sợi tơ sáng loáng.
"Sao?" Thương Ngô Thứu lập tức cảm thấy kinh hãi. Một cảm giác uy hiếp khó hiểu lập tức bùng lên trong đầu hắn.
"Vù!"
Thương Ngô Thứu cao hai mươi trương vung cánh tay màu vàng kim lên chém một đao cực kỳ khủng bố, để lại trên không trung một đường chém cực kỳ sắc bén. Cây đao chém thẳng lên con phượng hoàng đen xông tới trước. Con phượng hoàng đen kêu chéo lên một tiếng, tuy rằng bị đánh bay ra nhưng không hề biến mất.
"Ngao!" Con phượng hoàng trắng thì lại đánh với con kền kền màu đen. Con kền kền màu đen bắt đầu chấn động, xuất hiện vết rách.
"Sao có thể như vậy được. Nàng ta, nàng ta..." Thương Ngô Thứu cực kỳ kinh hãi. Nữ tử kia rõ ràng yếu hơn hẳn hắn. Tên Kỷ Ninh kia thì đã đành. Cho dù hắn sớm có danh tiếng bên ngoài, vậy mà vẫn có thể đánh được với Hạ Mang Tử Sơn có thực lực tăng hơn trước nhiều như thế, cho dù y có lao lên thì e là cũng chả khác gì Kỷ Ninh.
Nhưng, một nữ tử không có danh tiếng chút nào, sao lại có thể cản được hắn?
"Ta không tin." Thương Ngô Thứu bạo phát, Ba Đầu Sáu Tay hiện ra, trên tay xuát hiện ba thanh đao cong. Cả người hóa thành cuồng phòng, ánh đao như xé trời, uy lực làm người khác phát hãi.
Nhưng, phượng hoàng trắng, đen hỗ trợ lẫn nhau, vẫn có thể hoàn toàn chặn được Thương Ngô Thứu đang điên cuồng.
...
Ở dưới, vốn còn đang cực kỳ căng thẳng, Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh, Ngũ Phong tiên nhân, Thương Giang chân nhân, Bắc Sơn Bách Vi, Cửu Liên đều ngẩn ra. Sao đột nhiên thực lực của sư tỷ Dư Vi lại có thể bùng nổ tới vậy, thậm chí có phòng thủ chắc tới mức Thương Ngô Thứu không làm được gì. Đây đúng là việc không tưởng.
Đây chính là Thương Ngô Thứu!
"Sư tỷ, chẳng lẽ sư tỷ luôn giấu nghề sao?" Mộc Tử Sóc nghi hoặc. "Sư tỷ cũng như Kỷ Ninh sư huynh, tu luyện cũng chưa được bao lâu cơ mà."
...
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Hoàng đế Đại Hạ không còn nở nụ cười như trước nữa: "Thật là trầm bổng lên xuống."
"Cái này gọi là thời thế tạo anh hùng." Lã Động Tân sợ hãi nói. "Không ai có thể ngờ rằng cô nương kia lại có thể vào đúng lúc quan trọng thức tỉnh được ký ức kiếp trước. Vừa nhớ ra là nàng ít nhất cũng đã hiểu được bốn Đạo hoàn chỉnh. Lại thêm khả năng hiểu biết khá xa về Đại Đạo 'Thái Cực'. Kiếp trước của nàng cũng là một Tán tiên khá lợi hại."
Một Tán tiên có Đạo Đạo Thái Cực, bốn Đạo hoàn chỉnh thì có thể coi là hàng đầu rồi.
"Lúc trước nàng chỉ hiểu được hai Đạo hoàn chỉnh." Tiên ông Bắc Địa bưng bầu rượu lên, gật gù đắc ý. "Phải có cảnh giới đủ cao thì mới có thể nhớ được ký ức kiếp trước. Có điều tiên nhân chuyển thế rất khó có thể nhớ ra được ký ức kiếp trước. Trong nháy mắt vừa rồi, nàng đã bị kích thích cực lớn. Thần hồn bùng nổ trong nháy mắt, chạm mạnh vào ký ức kiếp trước đã tiềm ẩn."
"Ừ."
"Đúng."
Thuần Dương chân tiên đều gật đầu.
Trong hơn mười vạn người tham gia đại hội Tiên Duyên, có rất nhiều người là tiên nhân chuyển thế. Việc đột nhiên nhớ được ký ức kiếp trước cũng có thể xảy ra, nhưng là cực kỳ hiếm.
"Tiểu cô nương kia tên là gì?" Lã Động Tân nhìn về phía hoàng đế Đại Hạ. "Ta vẫn còn chưa biết tên của nàng."
"Nàng tên là Dư Vi, đạo hiệu Hỏa Hồng. Bởi là tiên nhân chuyển thế nên được gọi là Hỏa Hồng tiên tử." Hoàng đế Đại Hạ nói. "Nàng cũng tới từ Hắc Bạch Học cung quận An Thiền. Tên Kỷ Ninh bên cạnh nàng mà các ngươi đã biết cũng tới từ Hắc Bạch Học cung. Lần này Hắc Bạch Học cung có ba đệ tử tham gia. Mỗi người đúng là đều xuất sắc."
"Lạp Tháp chân nhân chính là đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế. Thực lực ngang tầm với Hạ Mang Tử Sơn, Thương Ngô Thứu. Dư Vi kia vốn có thực lực yếu, nhưng lại nhớ ra ký ức kiếp trước, coi như là lên cấp độ ngang hàng." Đế Hạo cực kỳ cảm khái.
"Còn nữa, Lạp Tháp chân nhân đã tu luyện hơn trăm năm, Dư Vi là nhớ lại ký ức kiếp trước. Nhưng tên Kỷ Ninh kia thì lại mới tu luyện có ba mươi năm, có thực lực như thế cũng hơi khó tin đấy." Lã Động Tân sờ cằm, nói thầm. "Kỷ Ninh của ta có tiềm lực rất lớn đấy."
Hoàng đế Đại Hạ cười nói: "Chẳng lẽ Lã Động Tân ngươi muốn nhận đồ đệ sao?"
"Không không không, bản thân ta chỉ rất thích cô nương tên Dư Vi kia." Đôi mắt của Lã Động Tân sáng lên: "Có thể kích thích cho ký ức kiếp trước. Tiểu cô nương này thật thú vị."
Những người khác chỉ biết lắc đầu.
Thông thường, tiên nhân chuyển thế cũng không có mấy tiềm lực. Kiếp trước đã không độ kiếp thành công được thì kiếp này liệu có thể sao? Khả năng thật quá thấp.
"Tên Kỷ Ninh kia thật sự rất có tiềm lực." Hoàng đế Đại Hạ lặng yên suy ngẫm. Trong lần đại hội Tiên Duyên này, hiện giờ hắn đã để ý tới hai mươi người trẻ tuổi. Mỗi người đều có tiềm lực cực cao. Kỷ Ninh là một trong số đó.
...
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
"Uỳnh!"
Kỷ Ninh bị Hạ Mang Tử Sơn đè ép. Tuy rằng đã dùng linh hoạt đấu với cứng rắn, nhưng hắn vẫn bị thương. Có điều cũng chỉ bị thương nhẹ. Lúc nào Kỷ Ninh cũng chú ý tới chỗ sư tỷ. Phát hiện ra dưới đòn tấn công của Thương Ngô Thứu, sư tỷ Dư Vi đột nhiên bùng nổ, một chọi một được với Thương Ngô Thứu. Điều này làm Kỷ Ninh vừa mừng vừa sợ.
"Sư đệ lại đây. Ngươi nhanh chóng thu hồi kiếm trận lại." Dư Vi vội vàng truyền âm nói.
"Sư tỷ!" Kỷ Ninh cũng không dây dưa thêm với Hạ Mang Tử Sơn, sau một tiếng là đã lao tới bên cạnh Dư Vi. Đồng thời ý nghĩ vừa chạy qua, toàn bộ Tiểu Thiên kiếm trận đã được thu lại.
"Chúng ta đi." Dư Vi nắm lấy tay Kỷ Ninh.
Chỉ thấy hai con phượng hoàng trắng, đen bỗng nhiên đáp xuống, sau đó quấn lấy nhau tạo thành một cơn lốc trắng đen. Dư Vi kéo Kỷ Ninh vọt vào trong cơn lốc.
Vèo!
Giữa không trung để lại một đường trắng đen chói mắt. Cả hai đã ở xa cả ngàn dặm.
"Đây là bí thuật gì thế!" Hạ Mang Tử Sơn lao tới, kinh ngạc nói: "Làm sao mà trốn nhanh tới vậy được. Thương Ngô Thứu, ngươi cũng không đuổi kịp sao? Không phải ngươi từng nói ngươi là Vạn Tượng chân nhân nhanh nhất sao?"
"Ta đuổi không kịp." Thương Ngô Thứu lắc đầu nhẹ. "Ta phát hiện ra. Đây là một môn độn thuật tinh điệu bằng pháp bảo, phần cốt lõi để tạo ra nó là Đại Đạo Thái Cực. Cô gái kia có hiểu biết cực cao với Đại Đạo 'Thái Cực'!"
...
Trong một cái hang, sau khi bố trí một trận pháp đơn giản. Kỷ Ninh đặt mông ngồi xuống.
"Tên Hạ Mang Tử Sơn kia đúng là một kẻ điên." Kỷ Ninh cũng cảm thấy mệt mỏi. Trận chiến vừa rồi quá khủng khiếp. Hắn chạy sâu vào trong hang, thấy một cái hồ nước nhỏ. Hắn chạy tới, lấy tay vục nước lên rửa mặt. "Thật đã."
Dư Vi cũng cười.
Vậy là nàng vẫn có thể đi cùng sư đệ mình trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Nàng đi tới bên cạnh hồ nước, ngồi xuống dưới đất, lấy cây sáo ngọc trong tay áo ra thổi nhẹ nhàng.
Tiếng sáo du dương như thổi vào lòng người.
Kỷ Ninh sững sờ, buông thõng tay xuống hồ nước, ngồi đó lắng nghe tiếng sáo.
Tiếng sáng bay bổng...
... Đó là một vùng thảo nguyên rộng lớn. Nơi đó có một bộ lạc nhỏ đang yên ổn sinh sống. Trong đó có một cô bé ...
...Yên bình bị phá, tai họa giáng xuống...
...Cô bé đi lên con đường chém giết, trở thành một nữ quỷ đáng sợ...
...
Từng cảnh tượng, từ khi còn nhỏ tới lúc đầu thai của kiếp trước hiện ra trong đầu.
Tiếng sáo như có một ma lực không thể tưởng tượng nổi làm cho Kỷ Ninh cảm thấy từng xúc cảm hỉ nộ ái ố. Tiếng sáo kia như đi sâu vào trong tâm hồn. Kỷ Ninh hoàn toàn bị cuốn theo. Nhìn vào người con gái mặc áo đen đang thổi sáo, từng cảnh tượng khắc sâu vào ký ức của Kỷ Ninh. Cho dù sau này thì cũng không thể nào quên được.
"Tách."
Một giọt nước mắt lăn xuống, rơi lên mặt đất.
Kỷ Ninh bừng tỉnh, thoát ra khỏi tiếng sáo kia xong thì hắn mới phát hiện ra sư tỷ đã ngấn lệ từ lúc nào, hắn nhịn không được hô lên: "Sư tỷ!" Dư Vi hơi sững ra một chút rồi nhẹ nhàng bỏ cây sáo xuống.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL"Sư tỷ, tỷ..." Kỷ Ninh hơi lo nghĩ.
"Không có việc gì." Dư Vi lắc đầu, mỉm cừoi với Kỷ Ninh. "Cũng chỉ là chuyện kiếp trước. Tuy rằng đã xảy ra, nhưng khi nhớ lại, đúng là làm cho ta không khống chế nổi cảm xúc. Có điều đó chỉ là quá khứ, đã qua rồi thì cứ cho qua hết đi. Dù sao ta cũng đã đầu thai sang kiếp khác. Thật ra ta cũng không muốn nhớ lại ký ức kiếp trước."
"Có thể nói cho ta được không?" Kỷ Ninh hỏi.
"Ta không muốn nói." Dư Vi lắc đầu.
"Vậy kiếp trước tỷ có đạo lữ không?" Kỷ Ninh đột nhiên hỏi.
Dư Vi ngẩn ra, cẩn thận nhìn Kỷ ninh, dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ ánh mắt của Kỷ ninh, rồi nàng lắc đầu nhẹ: "Không có!"