- Đây hết thảy, chỉ sợ nhìn thấy Chí Tôn, mới có thể biết.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
- Bắc Minh, mau tới.
Xa xa ở bên cạnh thành lũy, Nữ Oa liền hô lên.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh cất bước, không gian nhộn nhạo, hắn liền Xuyên Toa Hư Không đi tới bên cạnh thành lũy.
Bên cạnh Nữ Oa, Phong Đồng lão tổ, Cầm Hỏa Thần, Ngọc Hồng Đế Tôn... cả đám đều thúc thủ vô sách, Nữ Oa chỉ vào thành lũy khổng lồ chừng năm nghìn trượng nói:
- Chúng ta đã quan sát mấy lần, cũng phát hiện trong này có lẽ có không gian, nhưng chúng ta đều không thể mở ra, cũng không cách nào đi vào, cảm giác cái thành lũy này rất phức tạp.
- Ta đến nhìn một chút.
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát.
Thành lũy to lớn như vậy nổi lơ lửng, bên trên có thật nhiều vết thương. Bên cạnh còn có chút bộ kiện tàn phá trôi nổi.
Kỷ Ninh vòng quanh thành lũy chậm rãi phi hành, đồng thời cẩn thận quan sát mỗi một chỗ, lại nhìn những bộ kiện tàn phá kia một chút.
- Như thế nào?
Cầm Hỏa Thần nhịn không được nói.
- Chủ nhân, có thể mở ra không?
- Có thể mở ra ngươi cũng không dùng được, còn nóng lòng như thế?
Kỷ Ninh trêu ghẹo nói.
- Hiếu kỳ không được sao.
Cầm Hỏa Thần cười hắc hắc, đám người Tô Vưu Cơ cũng đều rất hiếu kỳ.
Kỷ Ninh quan sát trọn vẹn một chung trà thời gian.
Vẫy tay một cái, xa xa hai bộ kiện tàn phá đều bay đến trong tay Kỷ Ninh, một bộ kiện chừng hơn một trượng, bộ kiện khác thì vẻn vẹn như nắm đấm.
- Ken két!
Kỷ Ninh phân biệt khảm hai bộ kiện vào bộ vị bất đồng của thành lũy.
Ầm ầm...
Lập tức toàn bộ thành lũy bắt đầu chậm rãi xoay tròn, thành lũy nguy nga cũng mở ra một thông đạo.
- Mở mở.
Cầm Hỏa Thần liền kích động nói.
- Đạo Quân ra tay chính là bất phàm.
Khúc Lương Chúa Tể vuốt mông ngựa, hắn biết phải nắm lấy cơ hội, từ khi thành Kim Y Đế Quân, hắn đã có da mặt dầy đi theo Kỷ Ninh, lúc ấy Kỷ Ninh cũng hiểu được cần chút người hiểu biết Sí Dương Vực, liền gật đầu đáp ứng. Hắn một đường đi theo, xông vào phía trước hỗ trợ mở đường. Kỷ Ninh tự nhiên cũng ngẫu nhiên chỉ điểm hắn, không biết bao nhiêu Chúa Tể Đế Quân hâm mộ Khúc Lương Chúa Tể, đáng tiếc, Kỷ Ninh chắc là sẽ không tùy tiện thu người.
- Binh khí Tây Tư tộc này thoạt nhìn còn có thể dùng, hơn nữa là binh khí Tây Tư tộc giống như thành lũy, đích thị là khó lường.
Phong Đồng lão tổ cũng tán thán nói, bởi vì chiến tranh, rất nhiều binh khí chiến tranh lợi hại đều đã hoàn toàn tổn hại không có cách nào dùng, như Kỷ Ninh đã từng thấy qua chiếc chiến thuyền Ma Tượng Thạch Bích Hổ Huyệt kia chính là không có cách nào dùng đấy.
- Tây Tư tộc thành công xây dựng một tòa thành lũy như vậy, sợ là giá trị có thể so sánh Hầu Ngũ Thành.
Ngọc Hồng Đế Tôn cũng nói.
Kỷ Ninh cũng đồng ý.
Binh khí từ mặt ngoài có thể phán đoán tốt xấu, bình thường vẻn vẹn một xiềng xích, một cái búa, là có thể dùng làm binh khí, nhưng mạnh mẽ không đi đến nơi nào! Như Thanh Dương Tinh, Hầu Ngũ Thành, Hổ Huyệt chiến thuyền, còn có thành lũy khổng lồ trước mắt, đều là siêu đại hình binh khí, uy lực đều không giống bình thường.
Trong nội tâm Kỷ Ninh khẽ động, Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên liền lập tức bao phủ toàn bộ thành lũy, cũng thẩm thấu tiến vào bên trong thành lũy.
- Bên trong không có nguy hiểm gì, chúng ta vào đi.
Kỷ Ninh đi đầu bay về phía lối đi.
Nữ Oa, Tô Vưu Cơ, Phong Đồng lão tổ... cả đám đều đi theo tiến vào.
...
Thông đạo tĩnh mịch.
Từ bên ngoài nhìn thành lũy vẻn vẹn chỉ cao năm nghìn trượng, nhưng không gian bên trong kì thực vô cùng khổng lồ. Đám người Kỷ Ninh dọc theo thông đạo bay hơn nghìn dặm, mới đi đến một không gian trống trải.
Không gian trống trải chia trung hạ ba tầng, ba tầng này, tất cả đều là nơi thao túng ba chỗ đầu mối của thành lũy.
Trên pháp đàn ba tầng lơ lửng đều có một ít thi thể của Tây Tư tộc.
Cả đám thi thể đều tản ra khí tức Vĩnh Hằng Đế Quân, còn có chút là Hắc Y Đế Quân, Kim Y Đế Quân trải qua Xá Thân Nghi Thức, giờ phút này đều đã chết.
- Hô.
Kỷ Ninh chậm rãi đáp xuống, rơi xuống tầng dưới cùng nhất, nhìn chung quanh, đám người Nữ Oa cũng bay tới, hàng lâm đến trên pháp đàn.
- Trong thành lũy này còn hoàn hảo, vì sao bọn hắn đều chết hết?
Thanh Ma kinh ngạc nhìn những thi thể kia.
- Những thi thể này đều nhìn không ra miệng vết thương.
- Cách thành lũy, muốn giết chết Kim Y Đế Quân.
Đám người Nữ Oa cũng có chút khiếp sợ.
- Tổng cộng có ba mươi hai tên Tây Tư tộc.
Kỷ Ninh nói.
- Hẳn là Chí Tôn ra tay, xuyên thấu qua loại thủ đoạn nhân quả hoặc Hồn Phách Chân Linh chi thuật... cách thành lũy, trực tiếp giết chết những Tây Tư tộc này.
Đám Chí Tôn, bởi vì đi đạo bất đồng, am hiểu cũng bất đồng.
Có như Ba Lâm Chí Tôn, là chính diện chém giết.
Cũng có chút thủ đoạn huyền diệu khó lường.
- Thậm chí có ba chỗ đầu mối.
Kỷ Ninh ngẩng đầu quan sát, mày nhíu lại.
- Đầu mối tầng dưới cùng là một trận pháp rất khổng lồ, xuyên thấu qua dưới đáy thành lũy liên tiếp bốn phương tám hướng! Trực tiếp thống lĩnh một mảnh khu vực, phòng thủ một mảnh khu vực, tụ tập Hỗn Độn chi lực khắp nơi trấn thủ một phương.
- Đầu mối tầng giữa, tương đối đơn giản chút ít, là trận pháp dò xét, một khi địch nhân xuất hiện, sẽ khó có thể trốn chạy, thao túng lực lượng không gian, dò xét khu vực cực kỳ rộng lớn, có một tia không gian chấn động cũng bị phát hiện. Chỉ sợ xem như ta, cũng khó đào thoát nó dò xét.
Kỷ Ninh có chút sợ hãi thán phục.
- Tầng trên nhất... cũng cực kỳ phức tạp, là một đại trận công kích. Tụ tập uy năng lôi điện phát ra một kích rất mạnh, uy lực to lớn, chậc chậc, Kim Y Đế Quân bình thường chỉ sợ cũng chết.
Kỷ Ninh vừa nhìn vừa chậm rãi nói.
- Lợi hại như vậy, cái này hoàn toàn là dùng để chiến tranh a.
Thanh Ma Chúa Tể sợ hãi thán phục nói.
- Chỉ sợ ở Thượng Cổ đại chiến, địa vị của nó không thua gì Thanh Dương Tinh.
Kỷ Ninh nói.
- Đủ để ảnh hưởng thế cục một khu vực chiến tranh, một binh khí chiến tranh trọng yếu như vậy... Vậy mà trùng hợp bị chúng ta đụng phải như thế.
- Ha ha, Đạo Quân cao minh như thế nào, tự nhiên số mệnh phi phàm.
Phong Đồng lão tổ tán dương.
Kỷ Ninh cũng có chút nghi hoặc.
Số mệnh?
Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên đối với mình vẫn rất có thiện ý, lúc trước mình hợp đạo thất bại, Kỷ Ninh cũng có thể cảm giác được Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên kia thở dài. Nếu như số mệnh cao, cứ như vậy đụng phải một tòa thành lũy chiến tranh trân quý như thế, Kỷ Ninh cũng chỉ có thể cảm thán thổn thức.