Kỷ Ninh nói:
- Nghe nói sử dụng Thanh Dương tinh mở ra đường hầm thời không một lần phải trả cái giá rất lớn. Không có Chúa Tể, Đế Quân nào đến đây cướp vực giới phi chu làm như vậy. Kêu Đạt Phong Lĩnh Chủ chạy tới đây, sử dụng Thanh Dương tinh cứu ngươi ra khỏi trung tâm Lao Ngục ve rằng phải trả giá cao hơn mở ra đường hầm một lần rất nhiều, ngươi trả nổi không?
Mắt Thanh Ma Chúa Tể lạnh băng, trầm giọng nói:
- Không trả nổi, nhưng ta chấp nhận làm phó tòng của Đạt Phong Lĩnh Chủ để báo đáp.
Kỷ Ninh bật cười:
- Làm phó tòng? Thà làm phó tòng cho Đạt Phong Lĩnh Chủ cũng không chịu làm người đi theo một ngàn năm cho Đạo Quân nho nhỏ ta đây? Cũng phải, Đạt Phong Lĩnh Chủ có địa vị thế nào, ta chỉ là Đạo Quân nhỏ bé. Nhưng Thanh Ma, ngươi nghĩ Đạt Phong Lĩnh Chủ cần phó tòng như ngươi sao?
Thanh Ma Chúa Tể nói:
- Nếu Đạt Phong Lĩnh Chủ không thu ta làm phó tòng thì sau này ta sẽ đi các nơi mạo hiểm lấy bảo bối đưa lại. Theo ta hiểu biết Đạt Phong Lĩnh Chủ sẽ đồng ý, dù không đồng ý cứu ta vậy ta thà luôn bị nhốt trong Lao Ngục.
Kỷ Ninh nói:
- Tương lai Âm Dương Sinh Tử Luân ập đến chỗ này ngươi sẽ chết.
Ánh mắt Thanh Ma Chúa Tể đầy châm chọc nhìn Kỷ Ninh:
- Chết thì chết, Thanh Ma tung hoành vũ trụ hỗn độn có cái gì chưa từng gặp? Dù không muốn chết nhưng ta càng không muốn chịu nhục lớn! Một Đạo Quân nhỏ bé yếu như con kiến mà dám mơ Thanh Ma làm người đi theo, nực cười.
Ngoài lồng hư không, Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma Chúa Tể lãnh ngạo bị nhốt bên trong, thầm thở dài. Kỷ Ninh chưa bao giờ lo mình có thể bắt được Chúa Tể không, điều duy nhất hắn lo là Chúa Tể sẽ chịu cúi đầu sao?
Kỷ Ninh nói:
- Ngươi bảo ta nhỏ yếu như con kiến, xem thường Đạo Quân vậy sao?
Mắt Thanh Ma Chúa Tể hấp háy tia hung ác:
- Như thế nào? Ngươi cho rằng ngươi rất mạnh? Ngươi dựa vào khống chế chút ít cấm chế mới ám toán được ta, nếu không có Tây Tư tộc để lại cấm chế đáng sợ trong Dao Hỏa cảnh ngươi dám nói những lời đó trước mặt ta không? Ta một móng vuốt là ngươi thành phấn, ngươi chỉ biết trốn ở bên ngoài, cách lồng hư không kêu gào với ta. Thật là buồn cười.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Ngươi quá coi thường Đạo Quân.
Thanh Ma Chúa Tể rất tức giận Đạo Quân trước mặt mình:
- A? Nghe nói ngươi buộc Phi Tuyết Thành Chủ tự sát? Chắc cũng vì hại hắn rơi vào cấm chế đúng không?
Đạo Quân nho nhỏ mà dám nhục nhã lão, chỉ biết ở bên ngoài già mồm, nhiều năm rồi làm gì có Đạo Quân nào vênh váo trước mặt lão như vậy.
Kỷ Ninh nói:
- Vậy đi Thanh Ma, chúng ta cá cược.
Thanh Ma nhìn Kỷ Ninh:
- Cược? Cược cái gì?
Kỷ Ninh nói:
- Ta vào lồng hư không đấu một trận với ngươi, ta sẽ dựa vào thực lực thật sự đấu cùng ngươi, cho ngươi nửa canh giờ, nếu trong nửa canh giờ vẫn không làm gì ta được là ngươi thua, dám chơi thì dám chịu, làm người đi theo ta.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể sáng rực:
- Ngươi đi vào đấu với ta?
Thanh Ma Chúa Tể đã tức xì khói, chỉ vì lồng hư không hại lão không thể tổn thương Kỷ Ninh ở bên ngoài, nên lão mới cố nén cơn giận nói nhiều vậy. Nghe Đạo Quân nhỏ bé không biết tự lượng sức mình nói mấy lời này làm Thanh Ma Chúa Tể mừng rỡ.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể đỏ ngầu nói:
- Được, ta và ngươi cá cược. Không cần nửa canh giờ, ngươi chỉ cần tự dựa vào sức mình đánh với ta trong vòng mười giây thì tính ngươi thắng.
Thanh Ma Chúa Tể không tin đường đường là Chúa Tể, còn đứng đầu trong đám Chúa Tể mà không diệt được Đạo Quân nho nhỏ.
Kỷ Ninh nói:
- Được rồi, nhớ đừng đổi ý.
Thanh Ma Chúa Tể liếm môi, mắt lóe tia sáng đỏ:
- Ta chết cũng sẽ không chơi xấu, chỉ cần tiểu tử nhà ngươi chết rồi đừng hối hận.
Vèo!
Kỷ Ninh lắc người nhanh như tia chớp bay đi, dễ dàng xuyên qua lồng hư không vào trong.
Trông thấy Kỷ Ninh dứt khoát nhanh chóng vào trong lồng hư không thì Thanh Ma Chúa Tể sửng sốt, nhe răng cười quái dị:
- Bắc Minh Đạo Quân, ta vốn rất coi khinh ngươi, chỉ ỷ vào cấm chế nhốt được ta đã hênh hoang ý đồ khiến ta làm người đi theo. Nhưng bây giờ ta hơi phục ngươi, ít ra ngươi có lá gan trực tiếp vào lồng hư không.
Kỷ Ninh cười nói:
- Đa tạ khen ngợi, chờ chút nữa Thanh Ma sẽ biết ta không chỉ có lá gan còn có thực lực.
Mặt Thanh Ma Chúa Tể lạnh băng nghiêm túc nói:
- Tuy có gan nhưng càng ngu xuẩn. Tiểu tử, sẵn sàng chưa? Chuẩn bị xong rồi thì ta ra tay.
Kiêu ngạo như Thanh Ma Chúa Tể có tự tin tuyệt đối, sẽ không đánh lén, lão muốn quang minh chính đại nghiền áp giết Bắc Minh Đạo Quân.
Lồng hư không chỉ cỡ năm trượng, không lớn.
Kỷ Ninh, Thanh Ma Chúa Tể đứng lơ lửng giằng co.
Kỷ Ninh lắc người biến ra ba đầu sáu tay, sáu thanh Bắc Hồng kiếm sau lưng rơi vào tay:
- Tùy thời có thể đánh.
Thanh Ma Chúa Tể nói:
- Trước khi đánh nhau phải nói rõ nhất, ngươi bằng vào sức mình đánh với ta, trong mười giây ta không làm gì ngươi được tính ta thua. Ta thua sẽ làm người đi theo của ngươi, cùng ngươi một ngàn hỗn độn kỷ. Nếu ta thắng...
Kỷ Ninh nói:
- Ngươi thắng ta chết, ta chết rồi cấm chế này sẽ tan biến.
Thanh Ma Chúa Tể ngẩn ra, nhếch miệng cười nói:
- Rất tốt.
Ban đầu Thanh Ma Chúa Tể có ấn tượng rất xấu với Kỷ Ninh, nhưng bây giờ lão hơi thích hắn rồi, ít ra hắn khá dứt khoát.
Thanh Ma Chúa Tể đứng yên tại chỗ, rất bình thường, hơi thở giấu kín:
- Sử dụng công kích mạnh nhất của ngươi tấn công ta, ra tay đi. Nếu ta ra tay trước sợ là ngươi không có cơ hội.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào đối thủ:
- Được.
Thanh Ma Chúa Tể có vảy màu xanh, lão nhân trông nhỏ gầy người khô đét, nhưng thật ra là thần thú hỗn độn hung tàn, còn là đẳng cấp Chúa Tể. Nếu so với Mang Nhai Chúa Tể chắc cũng ngang ngửa, đứng hàng đầu trong Chúa Tể.
Kỷ Ninh nhìn đối phương chằm chằm.
Thanh Ma Chúa Tể quan sát mọi cử động của Kỷ Ninh. Mặc dù Thanh Ma Chúa Tể tự tin tuyệt đối nhưng lão không thua trận chiến này được, phải dốc hết sức ra, không dám lơ là chút nào.
Đột nhiên!
Vèo!
Kỷ Ninh bỗng biến mất.
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt:
- Người đâu rồi?
Thần niệm của Thanh Ma Chúa Tể bao phủ lồng hư không nhưng Bắc Minh Đạo Quân biến mất, thần niệm không thể tìm kiếm.
Dù bất ngờ nhưng niềm kiêu hãnh khiến Thanh Ma Chúa Tể không tấn công ngay, lão vẫn tự tin đứng yên vì đã nhường Kỷ Ninh ra tay trước rồi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong lồng hư không trăm trượng yên tĩnh chợt vang tiếng nổ.