Mãng Hoang Kỷ

Chương 1507




Rất nhanh Kỷ Ninh mang đi khôi lỗi cấp Đế, khôi lỗi cấp Hoàng (sánh ngang với Tứ Bộ Đạo Quân), mang theo nhiều pháp môn của Phất Ma tộc. Thế là Phất Ma tộc chỉ còn một khôi lỗi cấp Hoàng, lực lượng mạnh nhất của bọn họ. Bằng vào khôi lỗi cấp Hoàng này có lẽ Phất Ma tộc có thể kéo dài hơi tàn. Đương nhiên trước kia Phất Ma tộc chèn ép người dữ quá, nếu bị vây công thì tiêu đời.

Kỷ Ninh lười xen vào việc của dân bản xứ trên ngôi sao, thực lực của hắn đã khác xưa, bẻ gãy nghiền nát cấm chế che chở của ba gia tộc lớn, hốt hết khôi lỗi cấp Đế, khôi lỗi cấp Hoàng, pháp môn tu hành.

Thật ra không có khôi lỗi cấp Đế thì ngôi sao dân bản xứ không ai có lực lượng vô địch thô bạo tuyệt đối, từ nay tiến vào thời đại khác.

Kỷ Ninh đi vào vùng đất bí ẩn trong ngôi sao dân bản xứ, di tích Tây Tư tộc.

Kỷ Ninh vung tay lên, khôi lỗi hộ vệ chân chất hiện ra:

- Bạch Dung, canh chừng lối ra.

Bạch Dung cung kính nói, đứng ở lối vào hành lang di tích:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Kỷ Ninh gật đầu, hắn đã thử đánh nhau với khôi lỗi hộ vệ, dù hắn dồn hết sức vẫn không thể chiếm chút ưu thế nào. Bạch Dung như núi lớn chặn đường, Chúa Tể có đến cũng sẽ bị ngăn chặn lại. Có Bạch Dung thủ vệ thì đám khôi lỗi trong di tích không một con nào trốn thoát được.

Vèo!

Kỷ Ninh hóa thành luồng sáng bay vào phế tích cung điện hoang tàn. Một số cấm chế trong phế tích khổng lồ có vài khôi lỗi cấp Đế nhìn lén ra ngoài.

Kỷ Ninh không quan tâm chúng, hắn bay thẳng tới vùng đất trung tâm nhất.

- Ngươi lại tới!

- Bắc Minh, ngươi còn dám đến nữa?

Bốn luồng sáng bay ra, là bốn khôi lỗi cấp Thánh Thành Chi Chủ.

Kỷ Ninh thấy thế chậm tốc độ lại, cười nói:

- Bốn vị bằng hữu cũ, cùng ta rời khỏi di tích này đi. Ở đây cô đơn nhàm chán biết bao, thế giới bên ngoài mới đặc sắc.

Bốn khôi lỗi ở phía xa tỏa ra uy áp làm Kỷ Ninh hơi thổn thức. Năm xưa Kỷ Ninh dốc hết sức chỉ miễn cưỡng bám giữ một khôi lỗi, chủ yếu dựa vào kiếm thuật phòng ngự. Vì bốn khôi lỗi này con nào cũng tạo áp lực lớn cho Kỷ Ninh, đương nhiên chúng yếu hơn Phi Tuyết Thành Chủ một chút, nhưng dư sức áp chế hắn.

Bốn khôi lỗi bay tới, lòng thầm hưng phấn, vì ngày tháng không có đối thủ rất cô đơn. Chúng thậm chí không thể rời khỏi cấm địa này.

- Bắc Minh, ngươi còn dám đến? Không lẽ có cái gì dựa vào? Có trợ thủ nào sao?

Kỷ Ninh vươn hai tay ra, hai thanh Bắc Hồng kiếm từ sau lưng bay vào lòng bàn tay:

- Không có trợ thủ gì, chỉ muốn mời mấy vị cùng ra ngoài.

Kỷ Ninh cất bước tới trước nhàn nhã như đi dạo.

Bốn khôi lỗi nhìn nhau, xông lên:

- Lên!

Song kiếm của Kỷ Ninh như nước suối chảy róc rách không chỗ không ở, dễ dàng xuyên qua loan đao của đối phương. Bắc Hồng kiếm hóa thành nhiễu chỉ nhu dễ dàng quấn một khôi lỗi.

Kỷ Ninh khẽ thốt:

- Thu!

Khôi lỗi bị Kỷ Ninh thu vào động thiên, ba khôi lỗi còn lại biến sắc mặt.

Bị vây công mà dễ dàng bắt một khôi lỗi? Hai bên cách biệt quá lớn rồi.

Nên biết dù là Phi Tuyết Thành Chủ cũng bị Kỷ Ninh hạ gục trong một chiêu, đối diện bốn khôi lỗi bảo vệ cảnh giới kỹ xảo thấp chút thì hắn càng ứng đối nhẹ nhàng.

Kỷ Ninh đánh khoảng thời gian một chén trà thì bắt giữ hết bốn khôi lỗi. Chủ yếu có hai khôi lỗi có thể hóa thành thân bất tử rất khó bắt, buộc Kỷ Ninh thi triển bí thuật, ảnh chiếu thế giới, không ngừng điên cuồng tấn công tiêu hao năng lượng của đối phương, mãi khi khôi lỗi cạn kiệt năng lượng mới bắt giữ được.

Bốn khôi lỗi thủ hộ bị bắt giữ luyện hóa, nhận Kỷ Ninh làm chủ.

- Chủ nhân chắc sẽ không xóa bỏ khôi lỗi chi linh của chúng ta đi?

Kỷ Ninh cười nói:

- Ha ha, không cần lo. Ba tộc trưởng dân bản xứ lo lắng lộ ra di tích này nên mới xóa bỏ khôi lỗi chi linh, giờ di tích hầu như bị quét sạch rồi, cần gì xóa sổ nữa. Nếu xóa bỏ thì cảnh giới khôi lỗi chi linh mới sinh sẽ rất thấp, muốn đến thực lực như các ngươi bây giờ sẽ mất thời gian rất dài. Ta không làm chuyện tự chặt cánh tay mình.

Bốn khôi lỗi bảo vệ thế mới yên lòng.

Thật ra bọn họ đồng ý đi theo Kỷ Ninh, vì sẽ không bị nhốt mãi mãi trong phạm vi cấm địa nho nhỏ này nữa. Nhưng bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân cũ, hết sức ứng đối tất cả kẻ địch xâm nhập.

Được rời khỏi đây thì hạnh phúc biết bao, nhưng bị xóa sổ khôi lỗi chi linh thì bi kịch, như tu hành giả thân chết hồn diệt.

Khôi lỗi cao gầy hỏi:

- Chủ nhân, khi nào chúng ta rời đi?

Kỷ Ninh cười đáp:

- Nhanh thôi, ta cẩn thận càn quét di tích này một lần mang các khôi lỗi cấp Đế đi, sau đó dẫn các ngươi rời khỏi. Lần trước ta và Cửu Trần đã gom báu vật trong phế tích này, chắc không sót lại bao nhiêu.

Lần trước Kỷ Ninh và Cửu Trần quét qua thật nhanh rồi trốn đi ngay, nhưng lần này hắn muốn xem xét kỹ càng.

Khôi lỗi cầm búa to nói ngay:

- Chủ nhân, chiếc chiến thuyền này tên là Hổ Huyệt chiến thuyền, binh khí chiến tranh có uy lực cực mạnh Tây Tư tộc dùng để chinh chiến. nhưng chiến thuyền đã bị phá hỏng hết, nhiều báu vật then chốt bị lấy đi. Số báu vật còn lại không đáng gì nhưng theo chúng ta suy đoán vẫn còn sót lại báu vật cực kỳ quan trọng.

Mắt Kỷ Ninh sáng rực:

- Cực kỳ quan trọng?

Bốn khôi lỗi thủ hộ đã bảo vệ cấm địa nên biết rất nhiều.

Khôi lỗi cao gầy nói:

- Đúng vậy, chủ nhân cũng biết chỗ này từng có hơn ba vạn Tây Tư tộc sinh sống, có nhiều cấm chế bảo vệ. Những cấm chế vừa muốn che chở phạm vi lớn vừa giữ uy lực mạnh như vậy cần có nguồn năng lượng, nó nằm bên dưới khu cung điện khổng lồ.

Kỷ Ninh lộ vẻ mừng rỡ, ra lệnh:

- Các ngươi dẫn đường.

- Tuân lệnh!

Khôi lỗi trung thành tuyệt đối, lúc trước chúng liều mạng vì Tây Tư tộc, nhưng sau khi bị Kỷ Ninh luyện hóa thì hoàn toàn đứng về phía hắn.

Khôi lỗi cao gầy chủ tòa cung điện rách nát phía trước:

- Chủ nhân, nguồn năng lượng có tám cây Ma Tước Tinh đặt ở lòng đất tám chỗ khu cung điện, nơi này là chỗ thứ nhất. Xới đất lên, trong phạm vi trăm dặm sẽ tìm ra cây Ma Tước Tinh đó.

Kỷ Ninh gật đầu nói:

- Ừm!

Khôi lỗi thủ hộ cầm đoản mâu nhìn Kỷ Ninh:

- Để ta xới.

Kỷ Ninh gật đầu. khôi lỗi đoản mâu vung cây mâu ngắn, mũi mâu cắm phập xuống đất. Mặt đất trải từng lớp đá bị xới tung. Cung điện vốn đổ nát rất nhanh bị xé ra cái hố to mãi cho đến khi phát hiện cây Ma Tước Tinh.

Trong hố to dưới đất có một pháp đàn màu đen, pháp đàn đầy hoa văn, chính giữa hoa văn là một cây cột tinh đỏ như máu, bên trong có con phi cầm bay lượn không ngừng.