Vèo!
Mang Nhai Chúa Tể xé mở thời không bước chân vào khe hở rời đi.
Lúc này Tô Vưu Cơ mới dám mở miệng hỏi:
- Đó... đó là Mang Nhai Chúa Tể?
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Ừm!
Tô Vưu Cơ đứng nghe nãy giờ hơi hiểu chuyện:
- Chủ nhân mới nhắc đến Phi Tuyết Thành Chủ?
Kỷ Ninh dặn ngay:
- Việc này không thể công khai, tin ta nhờ vào đạo phù sống lại cũng không thể lộ ra ngoài. Nếu Phi Tuyết Thành Chủ biết, với cá tính của hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tuy Mang Nhai Chúa Tể đã đồng ý hỗ trợ nhưng giúp một lần đã cho ta mặt mũi lắm rồi, đối diện Phi Tuyết Thành Chủ thì ta phải tự dựa vào sức mình.
Tô Vưu Cơ lo lắng nói:
- Đó là Phi Tuyết Thành Chủ, cái này...
Chủ nhân nhà nàng có lợi hại đến đâu cũng chỉ là Đạo Quân, làm sao địch nổi Phi Tuyết Thành Chủ một trong tám Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy?
Kỷ Ninh dặn dò:
- Chuyện này nàng không cần quan tâm nhiều.
Kỷ Ninh vung tay lên, một nam nhân mặc áo bạc xuất hiện, là Cửu Trần Giáo Chủ.
Cửu Trần Giáo Chủ trông thấy Kỷ Ninh thì lộ vẻ mặt vui mừng kích động nói:
- Bắc Minh! Ngươi không sao chứ? Bình yên là tốt rồi, ta luôn lo, cứ sợ ngươi xảy ra chuyện gì.
Kỷ Ninh trêu đùa:
- Ha ha, có phải lo ta bị gì thì ngươi không chạy thoát được?
Cửu Trần làm bộ cáu:
- Tiểu tử này, ta thật sự lo lắng cho ngươi!
Kỷ Ninh cười cảm thán rằng:
- Ngươi lo lắng rất đúng, trước đó ta đã chết trong tay Phi Tuyết Thành Chủ.
Cửu Trần kinh ngạc kêu lên:
- Hả? Ngươi?
Kỷ Ninh không giấu diếm:
- Vì ta từng được một dị bảo cho Đạo Quân sống lại.
Kỷ Ninh chỉ xung quanh:
- Ngươi xem, chỗ này đã là Thiên Thương cung, còn ngươi thì tính đúng ra là được Mang Nhai Chúa Tể ra tay cứu.
Cửu Trần hơi hiểu, xì cười dửng dưng nói:
- Mang Nhai Chúa Tể? Lão luôn đầy địch ý với tộc cổ tu hành giả, sẽ không đặc biệt cứu ta. Chắc vì ngươi nên mới chịu ra tay, nếu có nhớ ân tình thì ta nên ghi nhớ vào danh nghĩa của ngươi.
Oán khí đối địch giữa Mang Nhai quốc và tộc cổ tu hành giả trong năm tháng vô tận khiến Cửu Trần không có chút hảo cảm với Mang Nhai Chúa Tể.
Cửu Trần nghiêm túc nói:
- Phải rồi, ta có một chuyện muốn nói rõ ràng với ngươi.
Kỷ Ninh hỏi:
- Có chuyện gì?
Cửu Trần liếc Tô Vưu Cơ đứng cạnh, pháp lực dâng lên hình thành bình chướng, hoàn toàn che chắn ngăn cách.
Cửu Trần phức tạp nói:
- Bắc Minh, chúng ta nhiều lần trải qua sống chết, ban đầu thực lực hai ta ngang nhau, ngươi mạnh hơn ta nhưng có hạn. Dần dần ngươi càng lúc càng mạnh hơn ta. Trong động thiên Chí Tôn ở Vĩnh Hằng quốc gia nhìn ngươi đấu với băng thú, hỏa thú, lại nhìn ngươi đánh với Phi Tuyết Thành Chủ khiến ta sâu sắc cảm nhận cách biệt giữa chúng ta.
Kỷ Ninh sửng sốt.
Cửu Trần cảm khái:
- Thực lực của ngươi bất giác đã cao hơn ta rất nhiều, chúng ta không thích hợp cùng nhau mạo hiểm nữa. Vì có thể bên ta có công hiệu tôi luyện nhưng mạo hiểm đó quá dễ dàng với ngươi, khu vực mạo hiểm thích hợp cho ngươi thì quá nguy hiểm với ta. Cứ tiếp tục thế này không tốt cho hai ta.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu, hắn hiểu điều đó nhưng không lẽ huynh đệ sống chết có nhau phải tách ra sao?
Mắt Cửu Trần nóng bỏng cuồng nhiệt:
- Ta từng được Động Minh ngọc phù, được đạo chỉ dẫn của Chí Tôn, từng có truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể, có nhiều gặp gỡ, hy vọng hợp đạo càng lúc càng lớn. Nên ta không thể dừng lại, ta phải mạo hiểm rèn luyện tiếp để tăng hy vọng hợp đạo. Hoặc hợp đạo thành công hoặc ta thà chết trong mạo hiểm.
Cửu Trần nhìn thẳng Kỷ Ninh:
- Bắc Minh! Chúng ta hãy tách ra đi, ngươi đi đường tu hành của ngươi, ta đi đường hợp đạo của ta.
Kỷ Ninh im lặng một lúc rồi gật đầu nói:
- Cũng tốt, pháp thân của ta luôn ở Thiên Thương cung, nếu ngươi có chuyện gì cứ truyền tin đến Thiên Thương cung là được.
Cửu Trần nói:
- Ngươi muốn tìm ta cũng rất đơn giản, truyền tin đến Cổ Chân Điện là xong. Cổ Chân Điện đều có phân điện trong tám Thánh Thành Đạo Minh. Sau lưng Cổ Chân Điện là tộc cổ tu hành giả, ngươi đưa tin đến chỗ đó Cổ Chân Điện sẽ truyền về tộc cổ tu hành giả, pháp thân của ta biết ngay.
Nỗi lòng Cửu Trần rất phức tạp, gã làm bộ thoải mái cười lớn hỏi:
- Còn Bắc Minh có định đi đâu mạo hiểm không? Sâu trong Ngu Tinh Hải hay nơi nào khác?
Kỷ Ninh đáp:
- Ta tạm thời không vội, chuẩn bị tĩnh tu một thời gian. lúc trước bị Phi Tuyết Thành Chủ giết, sau đó nhờ vào đạo phù sống lại, một sống một chết khiến ta hơi có chút cảm ngộ, đang định tham ngộ kỹ hơn.
- Ừm!
Cửu Trần hít sâu một hơi, trịnh trọng:
- Huynh đệ, ta đi đây. Chính ngươi hãy cẩn thận, đặc biệt phải cảnh giác Phi Tuyết Thành Chủ, vì linh kiện phi chu vực giới chắc chắn hắn không bỏ qua.
Kỷ Ninh nhìn Cửu Trần, biết hôm nay hai bên phải tách ra, lần chia ly này về sau chưa chắc gặp lại.
Kỷ Ninh nói:
- Đi mạo hiểm nhớ thận trọng, tuyệt đối đừng chết sớm, ta tin tưởng ngươi nhất định hợp đạo thành công!
Cửu Trần bay lên trên:
- Ha ha ha! Đúng vậy, ta nhất định sẽ hợp đạo thành công! Hai chúng ta đều hợp đạo thành công! Ha ha, đi đây, không tiễn!
Kỷ Ninh ngước nhìn trời cao, cấm chế trên bầu trời tự nhiên mở ra cho Cửu Trần đi.
Một luồng sáng bay đi.
Phương xa có gợn sóng không gian, luồng sáng bay vào trong rồi biến mất.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn thật lâu, sau cùng thì thào:
- Bảo trọng
Tô Vưu Cơ lên tiếng:
- Chủ nhân?
Bình chướng pháp lực làm Tô Vưu Cơ không thể nghe hay thấy gì chuyện vừa rồi.
Tâm tình Kỷ Ninh hơi buồn nói:
- Không có gì.
Kỷ Ninh có đường tu hành của mình.
Cửu Trần có con đường của gã, gã muốn hợp đạo.
Hy vọng hợp đạo của Kỷ Ninh rất mơ hồ, Động Minh ngọc phù không giúp gì cho hắn. Truyền thừa của các Chúa Tể chỉ có thể tham khảo, vì bọn họ không có thứ phức tạp như Chung Cực Kiếm Đạo. Dù là Chí Tôn cũng chỉ có chút hiệu quả chỉ dẫn, vì lúc Chí Tôn còn là Đạo Quân không đi đạo chung cực.
- Bây giờ mục tiêu của ta là nhanh chóng thành tựu Tứ Bộ Đạo Quân, chờ khi ta thành Tứ Bộ Đạo Quân sẽ có thực lực, có tư cách đi đấu tranh, có hy vọng kiếm đủ báu vật mời Chí Tôn ra tay đảo ngược thời không sống lại sư tỷ. Mục tiêu của Cửu Trần là hợp đạo, hy vọng sẽ hợp đạo thành công.
Những ngày tiếp theo đầu tiên Kỷ Ninh gặp Thiên Nhất Đế Quân.
Vì khi Kỷ Ninh thả Cửu Trần đi bị Thiên Nhất Đế Quân phát hiện, Kỷ Ninh dặn dò y không được lộ tin bản tôn ở trong Thiên Thương cung.
Rất nhau qua nửa tháng, Mang Nhai quốc có Đạo Quân đến đưa báu vật.