Kỷ Ninh, Cửu Trần khiêm tốn hành lễ:
- Kính chào Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ hừ!
Ánh sáng mông lung hiện ra bao phủ phạm vi trăm ức dặm, không gian bị ngăn cách hoàn toàn. Kỷ Ninh, Cửu Trần biến sắc mặt.
Phi Tuyết Thành Chủ nhích người.
Vèo!
Phi Tuyết Thành Chủ để lại vệt sáng giữa không trung, đao quang như trăng khuyết xẹt qua, lạnh buốt ập vào mặt, thẩm thấu vào hồn phách chân linh.
Quá nhanh.
Đường đao đó nhanh nhất trong đời Kỷ Ninh từng gặp, mau đến nỗi khiến hắn thấy kinh hoàng.
Quá lạnh.
Đao ý lạnh lẽo khiến hồn phách chân linh của Kỷ Ninh run rẩy, đây mới là cảnh giới Thánh Thành Chi Chủ thật sự. Lúc trước Kỷ Ninh gặp cái gọi là khôi lỗi, hay dị thú băng thú, hỏa thú trong thế giới động thiên dù lực lượng, tốc độ rất mạnh nhưng so về huyền diệu cảnh giới thì thua xa. Về cảnh giới vị Phi Tuyết Thành Chủ này đứng trên Kỷ Ninh rất nhiều.
Kỷ Ninh, Cửu Trần giật bắn người:
- Cái gì?!
Hai người không ngờ Phi Tuyết Thành Chủ chẳng nói được một câu đã trực tiếp tấn công muốn lấy mạng họ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Kỷ Ninh lắc mình biến ra ba đầu sáu tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm liên tục thi triển Chung Cực kiếm đạo chi Duy Tâm Thức, cố gắng hết sức ngăn cản. Đối diện nhát đao đáng sợ thế này Kỷ Ninh không có chút ý nghĩ công kích, hắn chỉ có một suy nghĩ là lo ngăn cản trước rồi tính. Ba thanh kiếm của Kỷ Ninh miễn cưỡng đụng vào đao quang.
Cảm giác âm lạnh như cây búa nhưng lực lượng đáng sợ nghiền áp xuyên thấu toàn thân Kỷ Ninh.
Bùm!
Kỷ Ninh bay ngược lộn cù mèo đập xuống nền đất, ngôi sao rung rinh, mặt đất thủng cái khe lớn, vết nứt kéo dài mấy chục vạn dặm.
- Quá mạnh!
Cửu Trần Giáo Chủ không dám chắn, hóa thành sóng nước nhanh chóng chạy trốn.
Vèo!
Tay trái Phi Tuyết Thành Chủ cầm đao chém bay Kỷ Ninh, bay phải chặt hướng Cửu Trần Giáo Chủ.
Xoẹt!
Cửu Trần Giáo Chủ hóa thành dòng nước xiết tựa như tấm vải bị chém đứt từ giữa. Dòng nước xiết phát ra tiếng rên khẽ, hai dòng nước tiếp tục chạy nhanh, trốn đến gần Kỷ Ninh ở phía xa mới tụ lại thành cơ thể.
Kỷ Ninh bay ra hiệp cốc đứng chung với Cửu Trần, hai người biểu tình cực kỳ khó xem.
Kỷ Ninh rợn tóc gáy:
- Ta cũng xem như sức chiến đấu Thánh Thành Chi Chủ nhưng đánh nhau với Thánh Thành Chi Chủ thật sự khác biệt quá lớn.
Cửu Trần tái mặt truyền âm:
- Mạnh quá mạnh, thân bất tử thủy hành của ta đã rất hoàn mỹ nhưng mới rồi một phát đã bị tổn hại nặng. Bắc Minh, Phi Tuyết Thành Chủ quá mạnh, ước chừng mười nhát đao là có thể giết chết ta.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Thân bất tử thủy hành không phải vô địch, như Thiên Nhất Đế Quân hồi còn là Đạo Quân bị Trần Vũ Ma Quân đánh bị thương nặng. Khi thực lực đến trình độ nhất định thì thân bất tử cũng không thể tiêu trừ hết tất cả công kích.
Mắt xanh dừng lại trên người Kỷ Ninh, Phi Tuyết Thành Chủ nói:
- Hưm? Bắc Minh Đạo Quân, hèn gì có thể nổi bật trong Dịch Ba giới. Cửu Trần Giáo Chủ đồng bạn của ngươi có thân bất tử thủy hành còn bị ta tổn hại nặng, nhưng ngươi trúng một đao của ta mà không bị thương. Chậc chậc, thực lực của ngươi chắc đã đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ cười, nụ cười khiến người lòng lạnh lẽo:
- Nhưng so với ta còn kém rất xa.
Phi Tuyết Thành Chủ bỗng nhiên thi triển thần thông biến ra sáu cánh tay, mỗi tay cầm một lưỡi đao:
- Ta ra tay thường thích dốc hết sức, dù đối thủ chỉ là Đạo Quân. Hai ngươi chịu chết đi!
Cửu Trần vội hét lên:
- Ngừng!
Phi Tuyết Thành Chủ lạnh băng nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần:
- Hả? Hai ngươi còn gì muốn nói?
Kỷ Ninh lên tiếng:
- Phi Tuyết Thành Chủ, chúng ta chỉ là Đạo Quân, không thể nào so sánh với thành chủ như người. Rốt cuộc thành chủ muốn gì cứ nói đi.
Cửu Trần tiếp lời:
- Đúng rồi thành chủ, cái gì cũng có thể bàn bạc lại.
Tuy hai người bày ra nhiều thủ đoạn trên ngôi sao này nhưng không tự tin chút nào. Vì bàn về số lượng báu vật, Phi Tuyết Thành Chủ đường đường là nổi tiếng dữ nhất trong tám Thánh Thành Chi Chủ chẳng lẽ báu vật không nhiều bằng hai người sao? Sợ là nhiều hơn gấp mười lần trở lên. Hơn nữa mới rồi đánh nhau khiến Kỷ Ninh, Cửu Trần sâu sắc hiểu rõ sự chênh lệch.
Cửu Trần sẽ bị giết trong vòng hơn mười đao.
Còn Kỷ Ninh?
Kỷ Ninh biết rõ mình cách biệt đối phương rất lớn. Địa vị của Phi Tuyết Thành Chủ cao, thực lực mạnh, sống lâu như vậy, tuy không có bảo bối vũ trụ nhưng gã có thần binh bản mệnh. Năm rộng tháng dài hiển nhiên uy năng thần binh bản mệnh của Phi Tuyết Thành Chủ không thua gì Bắc Hồng kiếm của Kỷ Ninh.
Về binh khí Kỷ Ninh không có chút ưu thế.
Về cảnh giới? Kỷ Ninh chỉ mạnh hơn các đỉnh Đạo Quân một xíu, so với Thánh Thành Chi Chủ thì khác biệt rõ rệt. Nhát đao vừa rồi của đối phương nhìn từ mặt nào đều cao hơn kiếm thuật của hắn.
Chỉ có Tâm kiếm thuật là bù đắp được chút nhưng vẫn chênh lệch lớn.
Thực lực khác biệt lớn thì có dùng hết báu vật cũng khó trốn thoát, vì chút linh kiện rải rác của phi chu vực giới không đáng để liều mạng.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn ánh sáng mông lung bao phủ trăm ức dặm. Phi Tuyết Thành Chủ vừa lên đã sử dụng báu vật che lấp thời không xung quanh, nhìn là biết gã có quyết tâm lớn thế nào, chắc chắn quyết lấy linh kiện phi chu vực giới bằng được. Kỷ Ninh cảm giác kiếm thuật không thể nào phá mở thời không chạy trốn, có lẽ dựa vào Thời Không Bàn Chúa Tể sẽ thành công nhưng cũng có khả năng không trốn được.
Dù sao đối thủ là Thánh Thành Chi Chủ, Kỷ Ninh không tự tin trăm phần trăm.
Phi Tuyết Thành Chủ bễ nghễ nhìn xuống Cửu Trần, Kỷ Ninh:
- Bàn? Các ngươi muốn bàn với ta?
Cửu Trần vội nói:
- Đúng vậy, bàn bạc! Thành chủ chắc vì linh kiện phi chu vực giới đúng không? Thật ra huynh đệ chúng ta cũng cảm giác được nên mới vội vàng chạy trốn.
Kỷ Ninh tiếp lời:
- Thành chủ có gì muốn sai phái chúng ta xin cứ nói.
Đối diện loại bá chủ hung dữ thế này Kỷ Ninh, Cửu Trần buộc phải cúi đầu.
Phi Tuyết Thành Chủ có một vụ nổi tiếng là đám Đế Quân tụ tập trong Tiên cung Đạo Minh, vì tranh giành ích lợi đã chọc giận gã. Lúc trong Tiên cung Phi Tuyết Thành Chủ cố nén giận, chờ vừa ra khỏi Tiên cung Đạo Minh gã liên tiếp đánh chết mười hai vị Vĩnh Hằng Đế Quân đã chọc giận gã. Chuyện này khiến nguyên Vô Tận Cương Vực xao động.
Ngẫu nhiên bởi vì giết một, hai Đế Quân đối địch không có gì. Nhưng chỉ vì trút bực tức mà liên tiếp giết mười hai vị Đế Quân là quá điên cuồng. Đó cũng là lý do tại sao gã nổi tiếng dữ dằn nhất trong tám Thánh Thành Chi Chủ.