Trước tiên phải ghi nhớ.
Chỉ là nếu muốn ghi nhớ lại vô cùng khó, bởi vì đạo của Chí Tôn, quá mức không thể tưởng tượng được nổi. Mặc dù muốn ghi nhớ ấn tượng này thì cũng giống như phàm nhân muốn ghi nhớ trăm triệu văn tự vậy. Tuy rằng vô cùng khó... Thế nhưng Kỷ Ninh lại hiểu rõ, nhất định phải ghi nhớ, bởi vì mình cũng không thể một mực ở lại chỗ này. Chỉ có nhớ kỹ thì mới có thể tùy thời tìm hiểu được.
- Tiền bối.
Kỷ Ninh nhịn không được nói:
- Vãn bối có một thỉnh cầu.
- Thỉnh cầu?
Nam tử mặc trường bào màu đen nghi hoặc, nói:
- Nói một chút coi.
- Vãn bối có một hảo hữu chí giao, cũng là Đạo Quân đỉnh phong, không biết hắn có thể xem chỉ dẫn về đạo này hay không?
Kỷ Ninh nói.
Chỉ dẫn về đạo này có lẽ sẽ có trợ giúp đối với ngộ đạo, sẽ không quá khoa trương.
Nhưng trong năm tháng dài dòng buồn chán, trong lúc vô tri vô giác sẽ thay đổi, làm ảnh hưởng đến Tu hành giả. Bởi vì nó tựa như một chiếc đèn, chỉ dẫn ra con đường đi thông tới Chí Tôn. Lúc tu hành, trong lòng sẽ không có nghi hoặc. Kỷ Ninh và Cửu Trần cùng sinh cùng tử, đương nhiên hắn cũng muốn giúp đỡ Cửu Trần một chút.
- Đạo Quân đỉnh phong?
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nhạo nói:
- Tiểu gia hỏa, trước đó ta cũng đã sớm nói rồi.. Ta không nhìn trúng Đạo Quân a, bình thường đều là người lợi hại tương đương với Vĩnh Hằng Đế Quân thì mới có thể lọt vào mắt của ta a! Mà ngươi không có mượn Vũ Trụ chi bảo đã có thể so sánh được với Đạo Quân đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Như vậy ta đây mới đặc biệt cho ngươi một cơ hội, về phần Đạo Quân đỉnh phong bình thường, thì thôi đi a.
- Thôi?
Kỷ Ninh có chút gấp, thế nhưng hắn lại không biết nên khuyên bảo như thế nào.
- Không phải lòng ta hung ác.
Nam tử mặc trường bào màu đen lắc đầu nói:
- Tu hành giả tu hành, cửa ải khó lớn nhất... Chính là hợp đạo!
- Từ Chúa Tể đến Chí Tôn, độ khó có lẽ không thua gì hợp đạo. Thế nhưng ít nhất sẽ không có nguy hiểm tử vong.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Muốn hợp đạo, chẳng những rất khó, còn rất nguy hiểm. Bởi vì một thất bại thì nhất định sẽ thân tử đạo tiêu.
- Cho nên...
- Mặc dù toàn bộ văn minh Tu hành giả, đối với Đạo Quân cũng không phải quá là để ý a. Bởi vì mỗi một thời đại, đều có một đám Đạo Quân mới sinh ra đời, một đám Đạo Quân cũ sẽ chết đi. Người có thể từ Đạo Quân đỉnh phong một bước lên trời, trở thành Chúa Tể cuối cùng lại ít càng thêm ít.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Cho nên trên người Đạo Quân đỉnh phong, không nên tiêu phí khí lực quá lớn a.
Kỷ Ninh bất đắc dĩ, cũng thừa nhận đối phương nói có đạo lý.
Cương vực vô tận tới hiện tại cũng mới chỉ có ba gã Chúa Tể! Có thể tưởng tượng được nhóm Đạo Quân đỉnh phong hiện nay, Tửu Thánh, Hiểu Mộng Đạo Quân, Lê Tinh Cung chủ, Quang Minh Vương... kể cả mình ở bên trong cũng vậy. Chỉ sợ có thể xuất hiện một vị Chúa Tể đã là đại vận. Hoặc giả có thể tất cả sẽ chết a.
- Ngươi bởi vì đủ đặc thù, một khi hợp đạo thành công, tuyệt đối sẽ cường đại hơn so với Chúa Tể bình thường.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Cho nên ta mới cho ngươi cơ hội, các Đạo Quân đỉnh phong khác thì không cần nhiều lời với ta.
- Mọi sự vạn vật, luôn luôn có một đường cơ duyên.
Kỷ Ninh nhịn không được nói.
Nam tử mặc trường bào màu đen khẽ giật mình, những lời này đã làm xúc động tới hắn, đây là thứ mà tất cả Tu hành giả đều thờ phụng, không có chuyện gì là đúng tất cả. Bởi vì tất cả đều có một đường cơ duyên.
- Ha ha, ngươi nói cũng đúng.
Nam tử mặc trường bào màu đen đã bị xúc động, nhếch miệng nở nụ cười:
- Như vậy ta đây sẽ cho người bạn tốt kia của ngươi một cơ hội.
- Thật sao?
Kỷ Ninh kinh hỉ.
- Chỉ cần hắn không sử dụng bất luận ngoại lựcv, cũng không được sử dụng Vũ Trụ chi bảo, dùng sức một mình đi bắt một Khôi Lỗi Đế cấp. Như vậy ta sẽ để cho hắn đến tìm hiểu.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói.
Kỷ Ninh nghe vậy lập tức khẽ giật mình.
Bắt Khôi Lỗi Đế cấp? Trong di tích Tây Tư tộc này, Khôi Lỗi Đế cấp yếu nhất cũng đều là cấp độ Đạo Quân đỉnh phong. Cửu Trần giáo chủ muốn dựa vào bản thân bắt, quá khó khăn a.
- Đây là một đường cơ duyên.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Cơ duyên ta đã cho, hắn làm được, như vậy ta sẽ cho hắn cơ duyên. Không làm được... Cũng không có cách nào khác. Đạo Quân đỉnh phong không có một chỗ xuất sắc thì ta căn bản sẽ không nhìn trúng.
- Vâng, tạ ơn tiền bối.
Kỷ Ninh không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn lập tức nói:
- Vị hảo hữu này của ta ở ngay trong Động thiên pháp bảo mà ta tùy thân mang theo, vậy...
- Ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài, ngươi sắp xếp bằng hữu ngươi cho thỏa đáng, về sau ngươi lại đi vào nữa.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói.
- Vâng.
Kỷ Ninh đáp.
Nam tử mặc trường bào màu đen vung tay áo lên, sưu một cái, Kỷ Ninh lập tức bay ngược về phía sau, lập tức có cảm giác không gian biến ảo.
...
Trong miệng dị thú sư tử kia, Kỷ Ninh nhỏ bé giống như con kiến từ đó nhanh chóng bay ra, sau khi bay ra lại khôi phục lại mức độ lớn nhỏ như bình thường.
Cái miệng sư tử vẫn mở ra như trước, chưa từng nhắm lại, tùy thời có thể đi vào.
Sưu.
Kỷ Ninh vung tay lên, cho Cửu Trần giáo chủ đi ra.
- Bắc Minh, thế nào rồi?
Sau khi Cửu Trần đi ra đã hỏi, đồng thời hắn cũng nhìn về phía bốn phía. Lập tức chấn kinh:
- Đây là nơi nào, sao lại là một mảnh phế tích vậy? Từ một ít đường vân điêu khắc phía xa xa xem ra. Huyền diệu như vậy, nơi này chính là chỗ bí ẩn kai sao? Chung quanh không có những người khác. Vậy ba vị Tộc trưởng của ba đại gia tộc đâu rồi?
- Đừng nóng vội đừng nóng vội.
Kỷ Ninh nói:
- Nghe ta từ từ nói.
Kỷ Ninh bắt đầu từ đầu nói về, chuyện về Chí Tôn chi địa cũng có nói qua.
- Vị tiền bối kia đã nói, để cho ngươi không sử dụng bất luận ngoại lực gì. Cũng không sử dụng Vũ Trụ chi bảo, sức một mình đi bắt một cỗ Khôi Lỗi Đế cấp.
Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói:
- Chỉ có như vậy, mới có thể cho phép ngươi đi vào.
- Chí Tôn? Một đạo sinh vạn đạo? Ngẫm lại cũng quá không thể tưởng tượng nổi a.