Mãng Hoang Kỷ

Chương 1431




Những thuộc hạ trực thuộc này, lúc tìm kiếm tin tức về nơi bí ẩn, đã sớm lập nhiều lời thề, tất cả tin tức về nơi bí ẩn chỉ có thể bẩm lên bên trên, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.

- Cửu Trần.

Trên đài cao, nhìn mặt đất bao la mờ mịt ở trong đêm tối, Kỷ Ninh truyền âm cho Cửu Trần.

Sưu sưu.

Một đạo thân ảnh ngưng tụ ở bên cạnh hắn, chính là Cửu Trần Giáo chủ, Cửu Trần Giáo chủ có chút kinh ngạc nói:

- Lúc này là hơn nửa đêm a, sao lại đột nhiên gọi ta tới vậy? Chẳng lẽ muốn tìm ta uống rượu hay sao?

- Ngươi nhìn một chút đi.

Kỷ Ninh ném quyển trục kia qua.

Sau khi Cửu Trần nhận lấy, vừa nhìn một cái đã lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:

- Ha ha, cuối cùng nơi bí ẩn này cũng bị huynh đệ chúng ta tìm được! Bất quá thoạt nhìn, ba đại gia tộc trông coi rất nghiêm a.

- Đạo Quân ghi quyển trục vị này chỉ là trong lúc vô tình tiến vào biên giới của nó mà thôi.

Kỷ Ninh nói:

- Theo ta thấy, bên trong ba đại gia tộc đích thị là có tầng tầng lớp lớp cơ quan, tuyệt đối sẽ không để cho ngoại nhân tiến vào một cách đơn giản.

- Đúng vậy.

Cửu Trần cũng gật đầu.

Nơi bí ẩn, hẳn là chỗ dựa quật khởi của ba đại gia tộc!

- Ta chuẩn bị tối nay xuất phát, tìm nơi bí ẩn kia một chút.

Kỷ Ninh nói:

- Ta sẽ thi triển ra Vô Ảnh độn thuật, cố gắng không để cho địch nhân phát hiện ra! Còn ngươi, nếu như ngươi muốn đi cùng với ta, chỉ có thể tạm thời bị ta thu vào bên trong Động thiên Pháp bảo mà thôi.

- Đương nhiên ta sẽ cùng đi với ngươi, ta tới phương thế giới này chính là vì bảo tàng của Tây Tư tộc a.

Cửu Trần cũng lập tức nói:

- Ba đại Tộc trưởng có cảnh giới so với ta còn yếu hơn, chiến lực lại mạnh mẽ thành như vậy, ngay cả Khôi Lỗi Đế cấp cũng nhiều như vậy. Bảo tàng như vậy bảo ta làm sao có thể không đi được chứ?

- Ha ha, ta biết rõ nhất định ngươi sẽ đi mà, đi.

Kỷ Ninh đồng thời truyền âm, để cho tứ đại Điện chủ dưới trướng tạm thời chưởng quản Bắc Minh cung.

Sưu, Sưu.

Kỷ Ninh và Cửu Trần, trong đêm đó lặng lẽ đi ra khỏiBắc Minh cung.

...

Phương thế giới này, hình chiếu thế giới của Kỷ Ninh đã bao phủ qua quá nhiều lần, cho nên vô cùng rõ ràng vị trí địa lý! Có quyển trục ghi chép lại, cho nên Kỷ Ninh rất dễ dàng đã đoán ra được phương vị đại khái.

Dù sao khỏa ngôi sao này cũng chỉ có đường kính vài chục ức dặm, nếu như để cho Kỷ Ninh tìm kiếm từng tấc một trong thế giới, như vậy cho dù có trăm vạn năm ngàn vạn năm cũng không tìm ra được. Dù sao ngay cả hình chiếu thế giới cũng không phát hiện ra, coi như là bản thân đang đứng cách nơi bí ẩn chỉ vẻn vẹn một trượng thì căn bản cũng không phân biệt ra được.

- Một cây đại thụ ba trượng có thừa, chỉ cần đụng chạm vào nó là tiến vào được nơi bí ẩn.

Kỷ Ninh thu Cửu Trần vào bên trong Động thiên, mà hắn thì thi triển Vô Ảnh độn thuật.

Sưu...

Lặng lẽ không một tiếng động, Kỷ Ninh bắt đầu đi tới phương vị mà hắn phán đoán đại khái, nhanh chóng loại trừ mất một mảnh cây, ít nhất phải cao ba trượng... Kỷ Ninh suy đoán, đại thụ có thể chứa nơi bí ẩn kia, có khả năng cũng không phải là đại thụ chính thức, chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi, đoán chừng trăm triệu năm cũng sẽ không có biến hóa gì cả.

Phốc, phốc, phốc...

Kỷ Ninh lặng lẽ không một tiếng động, ngón tay đụng chạm vào từng gốc đại thụ, ngón tay rất là nhu hòa, không có phát ra bất luận tiếng vang gì cả.

Đang suy đoán khu vực đại khái... Kỷ Ninh thử trọn vẹn trong thời gian hơn hai ngày.

Sưu.

Lại tùy ý điểm một cái, lúc ngón tay đụng chạm vào bề mặt của khỏa đại thụ rêu phong này lại dường như đụng chạm vào tới hư không, toàn bộ người đều không kìm lòng được mà bị một cỗ hấp lực hút tới. Chỉ là Kỷ Ninh lại rất là vui vẻ, cũng không có kháng cự, trực tiếp tiến vào bên trong mảnh hư không ở trong đại thụ.

Không gian biến ảo.

Một mảnh hư không xuất hiện, trong hư không có một tòa núi lớn lơ lửng, nguy nga vô tận.

Hiện tại Kỷ Ninh đang xuất hiện ở chỗ chân núi.

- Hả?

Kỷ Ninh duy trì Vô Ảnh độn thuật, cẩn thận quan sát bốn phía:

- Một tòa núi lớn nguy nga như vậy, vậy mà ở trong hư không. Đây là thủ đoạn của Tây Tư tộc hay sao?

Hư không bốn phía mơ hồ có thể xuyên qua hư không để nhìn thấy rừng rậm ở phía ngoài.

Hiển nhiên ở bên ngoài không phát hiện ra được không gian bên trong. Thế nhưng một khi tới không gian bên trong là lại có thể tùy thời xem xét tình huống ở bên ngoài. Thậm chí chỉ cần bước ra một bước là có thể rời khỏi nơi này, trở lại rừng rậm ở bên ngoài.

- Hừ hừ, cường giả đóng quân ở nơi đây thật là cường đại a.

Kỷ Ninh liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy ở phía trước xa xa, cách đó đại khái ngàn dặm có một chi đội ngũ đang đóng quân, trong đội ngũ có hai Khôi Lỗi Đế cấp, còn có sáu gã Sinh Tử Đạo Quân, còn có một lượng lớn Thế Giới Cảnh. Mà ở chỗ gần lòng núi xa hơn còn có một cái thông đạo bằng sơn động cực lớn.

Cái thông đạo sơn động kia, nối thẳng vào trong lòng núi.

Thông đạo sơn động yên tĩnh khó dò, mặt ngoài có từng tầng cấm chế cổ xưa một. Không ngừng tản ra ánh sáng màu lam mịt mờ, nhìn thấy cái cấm chế kia, Kỷ Ninh cũng cảm giác được mơ hồ có chút uy hiếp.

- Cái cấm chế này, chặn ngang đường đi vào thông đạo trong lòng núi a.

Kỷ Ninh thầm nghĩ:

- Xem chừng, bảo tàng của Tây Tư tộc ở ngay trong lòng núi rồi.

- Hang ổ của ba đại gia tộc có trận pháp cấm chế, vô cùng lợi hại. Mà nơi bí ẩn này, chắc chắn bọn hắn sẽ không lãnh đạm, cấm chế này, chỉ sợ cho dù ta có muốn xông vào thì cũng không xông vào được a.

Kỷ Ninh hiểu rõ, từ suy luận xem ra, Kỷ Ninh cũng đoán ra được mình không xông vào được. Đặc biệt là từ uy hiếp mơ hồ mà cấm chế kia tạo ra cho hắn cũng có thể xác nhận được điểm này.

Xông vào, là không được.

Như vậy... Chỉ có thể dựa vào một ít thủ đoạn mà thôi.

- Hả?

Ánh mắt của Kỷ Ninh xoay chuyển, lập tức rơi vào một tòa đại trận hình cái tháp ở bên cạnh nơi đóng quân, dùng thực lực của Kỷ Ninh liếc mắt đã nhìn thấy:

- Thời Không Truyền Tống Trận? Thời Không Truyền Tống Trận thật là tinh diệu.

- Khó trách ta giám sát và điều khiển ba đại gia tộc nhiều năm như vậy, cũng không có phát hiện ra được làm sao ba đại gia tộc có thể đi tới nơi bí ẩn này. Hóa ra là thông qua Thời Không Truyền Tống Trận, trực tiếp từ ba đại gia tộc đến chỗ này a.

Kỷ Ninh âm thầm gật đầu.