- Sư bá.
Bỗng nhiên có một đệ tử chạy vào, hắn dừng lại trước cửa và cung kính nói:
- Sư bá, bên ngoài đến một vị Đạo Quân lạ lẫm nói nói mang di mệnh của lão tổ tới, muốn gặp sư bá.
- Cái gì!
Lôi Tân Đạo Quân đứng lên, hai tên đệ tử áo bào vàng bên cạnh hắn vô cùng kích động.
- Mang di mệnh của lão tổ?
Nội tâm Lôi Tân Đạo Quân cũng kích động. Môn phái bọn họ, thậm chí gia hương và tộc quần của bọn họ vẫn dựa vào Đông Kỳ Đạo Quân! Ngay cả Lôi Tân, Hoàng Phủ có thể thành tựu sinh tử Đạo Quân cũng có Đông Kỳ Đạo Quân chỉ dẫn... Cho nên địa vị của Đông Kỳ Đạo Quân phi thường cao.
Đệ tử áo bào vàng tóc trắng kinh hỉ lên tiếng:
- Sư phó, lão tổ nhất định có an bài trước khi chết.
- Đừng nóng vội, ta đi gặp trước đã.
Lôi Tân Đạo Quân cũng có chờ mong, lúc này thân hình hơi biến hóa, tựu đi ra cửa.
...
Cửa chính Đông Kỳ Phái.
Lôi Tân Đạo Quân nhìn ra ngoài cửa chính, hắn nhìn thấy thiếu niên áo trắng cõng kiếm màu đen. Thiếu niên áo trắng cũng chỉ có khí thế Đạo Quân.
- Ân?
Lôi Tân Đạo Quân nhướng mày, khí tức của thiếu niên áo trắng này còn yếu hơn hắn, có lẽ chính là Đạo Quân nhị bộ.
- Vị Đạo Quân này.
Lôi Tân Đạo Quân tiến lên, đồng thời mở miệng nói.
Kỷ Ninh nhìn thấy trong cấm chế có một thân ảnh xuất hiện, đó là nam tử khôi ngô.
- Ngươi là Lôi Tân Đạo Quân?
Kỷ Ninh mở miệng.
- Đúng là, xin hỏi đạo hữu là?
Lôi Tân Đạo Quân cũng hỏi thăm.
- Tại hạ Bắc Minh.
Kỷ Ninh cười nói:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào thôi.
- Đúng đúng đúng, vào lại nói.
Lôi Tân Đạo Quân cũng biết quan tâm bị loạn, ngay cả đạo đãi khách cơ bản cũng quên mất, hắn dẫn dắt Kỷ Ninh vào Đông Kỳ Phái.
Trong đại sảnh Đông Kỳ Phái.
Có nữ hầu đưa tiên tửu và món ngon tới, Lôi Tân Đạo Quân ngồi ở một bên, bên cạnh có hai đệ tử áo bào màu vàng hầu hạ. Kỷ Ninh ngồi bên kia, Kỷ Ninh nhàn nhã uống tiên tửu, tán thưởng vài tiếng:
- Vị đạo rất tốt.
- Bắc Minh đạo hữu.
Lôi Tân Đạo Quân không nhịn được hỏi.
- Trước ngươi nói mang theo di mệnh lão tổ nhà ta?
- Đúng!
Kỷ Ninh gật đầu, nói:
- Nói tới chuyện này phỉa nói tới sư huynh Phu Nhất Đạo Quân của ta.
- Phu Nhất Đạo Quân?
Lôi Tân Đạo Quân nghe xong kinh ngạc, đương nhiên hắn nghe lão tổ nhà mình nói về Phu Nhất, Phu Nhất tuyệt đối là hảo hữu của lão tổ, hơn nữa thực lực Phu Nhất tương đương với lão tổ, hơn nữa là người tu hành tâm lực nên thủ đoạn khó lường. Địa vị Phu Nhất trong vô tận cương vực còn cao hơn cả Đông Kỳ một ít.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Đông Kỳ Đạo Quân và sư huynh Phu Nhất Đạo Quân của ta, còn có Thiên Phủ Đạo Quân cùng nhau đi mạo hiểm, đi vào tuyệt cảnh sinh tử. Phu Nhất, Thiên Phủ may mắn sống sót, mà Đông Kỳ Đạo Quân thiếu một tia số mệnh nên vẫn lạc.
- Ah.
Lôi Tân Đạo Quân lộ ra vẻ bi thống, hai đệ tử áo bào vàng sau lưng run rẩy, trong nội tâm vừa thống khổ lại không cam lòng.
Vì cái gì hai người khác sống mà lão tổ lại chết?
- Phu Nhất sư huynh nói ba người ở trong tuyệt cảnh nên hiểu có lẽ sẽ phải chết, cho nên đều lưu lại di ngôn.
Kỷ Ninh nói:
- Đông Kỳ Đạo Quân trước khi chết nói hắn không bỏ xuống được nhất là quê quán của mình, Phu Nhất sư huynh hai người sống sót rời đi, bọn họ giao bảo vật còn lưu lại cho ta mang tới Đông Kỳ Phái, các ngươi nhìn xem, phải chăng có thể trợ giúp Đông Kỳ Phái các ngươi hay không.
Kỷ Ninh nói xong liền lấy vòng tay trữ vật ra, đây cũng là một ít bảo vật đám người Phu Nhất Đạo Quân lưu lại.
Vèo.
Vòng tay trữ vật bay tới trước mặt Lôi Tân Đạo Quân, Lôi Tân Đạo Quân kích động tiếp lấy, về sau nhanh chóng luyện hóa và điều tra, hai tên đệ tử áo bào vàng sau lưng kích động không nhỏ.
Chỉ một lát sau.
Biểu lộ Lôi Tân Đạo Quân phức tạp thu vòng tay trữ vật, trong vòng tay trữ vật cũng có một kiện tín vật của Đông Kỳ Đạo Quân, cũng là tín vật lưu lại di ngôn cho ba Đạo Quân khi trước.
- Như thế nào?
Kỷ Ninh hỏi.
- Phu Nhất, Thiên Phủ hai vị tiền bối ban cho không ít bảo bối.
Lôi Tân Đạo Quân cảm thán nói:
- Thậm chí còn có hai kiện đạo phù uy lực rất mạnh, theo thứ tự là Phu Nhất Đạo Quân và Thiên Phủ Đạo Quân hao phí cái giá không nhỏ tự tay luyện chế. Còn có rất nhiều trận pháp... Dùng để thủ hộ Đông Kỳ Phái, bình thường sẽ đủ. Nhưng mà Đông Kỳ Phái ta hiện tại phải đối mặt với Cửu Trần Giáo.
- Sư phó, còn không được sao?
Hai đệ tử áo bào vàng sau lưng vội vàng hỏi thăm.
- Giáo chủ Cửu Trần Giáo là cao thủ thực lực tiếp cận hai vị tiền bối Phu Nhất, Thiên Phủ. Cho dù Phu Nhất, Thiên phủ ra tay cũng không có khả năng chém giết giáo chủ Cửu Trần Giáo.
Lôi Tân Đạo Quân nói ra:
- Chỉ hai tấm đạo phù có thể chém giết Đạo Quân tứ bộ nhưng tuyệt đối không làm gì được Cửu Trần Giáo chủ.
Kỷ Ninh cũng gật đầu.
Có lẽ Cửu Trần Giáo chủ cùng đẳng cấp với Khổng Tát, còn hơi kém hơn Phu Nhất, Thiên Phủ một bậc, giao thủ với Phu Nhất, Thiên Phủ vẫn có thể bảo vệ tính mạng.
- Lôi Tân đạo hữu, Cửu Trần Giáo muốn động thủ với Đông Kỳ Phái?
Kỷ Ninh hỏi.
- Ân.
Lôi Tân Đạo Quân phẫn hận và không cam lòng nói một câu:
- Hoàng Phủ huynh đệ của ta là bị Cửu Trần Giáo giết chết.
- Cái gì.
Kỷ Ninh biến sắc.
- Đây là pháp thân Hoàng Phủ huynh đệ chính miệng nói trước khi chết.
Lôi Tân Đạo Quân phẫn nộ nói:
- Đáng tiếc Hoàng Phủ huynh đệ lọt vào sát kiếp cách Đông Kỳ Vực qua xa, muốn cứu cũng không cách nào cứu. Đương nhiên... Thực lực của ta cugnx không cứu được.
Biểu lộ Kỷ Ninh trịnh trọng.
Cửu Trần Giáo chặn giết Hoàng Phù Đạo Quân? Tất cả đều rõ ràng.
- Tộc nhân của ta đã sớm di chuyển từ trước, ít nhất không đến mức đoạn tuyệt.
Lôi Tân Đạo Quân nói nhỏ;
- Về phần chúng ta, mặc kệ thế nào cũng thề sống chết thủ hộ nơi đây, nơi này là quê hương của chúng ta, là quê quán sinh tồn vô tận tuế nguyệt, mượn nhờ trận pháp câm chế của tông phái, mượn nhờ bảo vật lão tổ lưu lại, cùng lắm ngọc thạch câu phần, muốn ăn tươi Đông Kỳ Vực chúng ta, hừ, nhất định phải làm cho Cửu Trần Giáo rơi vài cây răng.
- Liều với bọn chúng.
Hai đệ tử áo bào vàng lên tiếng.
Người tu hành đều là người cầu đạo.
Một khi quyết định dốc sức liều mạng thì không sợ hãi tử vong.
- Mấy vị...
Kỷ Ninh mở miệng nói:
- Ta đáp ứng qua Phu Nhất sư huynh, nhất định sẽ dàn xếp quê hương các ngươi thỏa đáng.
Đám người Lôi Tân Đạo Quân khẽ giật mình, đều nhìn về Kỷ Ninh.