Đương nhiên Kỷ Ninh cũng tin tưởng, người có thể sưu hồn mình không nhiều. Đặc biệt sau khi hắn trở về lãnh thổ quốc gia vô tận sẽ đột phá Đạo Quân, đến lúc đó thực lực của mình sẽ tăng lên rất lớn.
- Đây là một tấm đạo phù, là Phù Bác Đế Quân tặng cho ngươi.
Đan Tôn Giả ném ra một ngọc phù có màu sắc pha tạp.
Kỷ Ninh kinh ngạc tiếp được.
- Phù Bác Đế Quân cho ta? Ta lại không biết Phù Bác Đế Quân...
Bởi vì khiếp sợ nên quên xưng vãn bối.
- Hắn không biết ngươi nhưng biết ta.
Đan Tôn Giả lạnh nhạt nói,
- Đạo phù này xem như trân quý, nó vô dụng với ta, lại có trọng dụng với ngươi. Nhưng tặng ngươi một đạo phù này xem như kết thiện duyên với ta.
Kỷ Ninh càng cảm thấy quái dị.
Kết thiện duyên với ngươi, vì sao tặng đạo phù cho ta? Chính mình có quan hệ gì với vị đại năng thần bí này? Nhưng đại năng trước mặt có thể nói ‘ xem như trân quý ’, chỉ sợ đạo phù rất bất phàm.
- Đạo phù này, ngươi cảm ứng cách dùng của nó một chút.
Đan Tôn Giả phân phó một câu.
- Ah, này, này...
Kỷ Ninh vừa cảm ứng liền ngây người.
Đạo phù thật đáng sợ.
Đạo phù này cũng có thể xem như bổn mạng đạo phù, chỉ cần gửi một giọt máu vào trong đó, lại an trí đạo phù tại nơi bí mật nào đó, một khi chính mình chết đi, mặc dù khoảng cách bao xa cũng có thể mượn nhờ giọt máu trong đạo phù phục sinh! Thứ này căn bản chính là một tính mạng.
Hiện tại bản tôn Kỷ Ninh có phân thân nhưng một khi muốn thành Đạo Quân, bản tôn và phân thân phải dung hợp làm một thể, đến lúc đó chỉ có bản tôn và nguyên thần thứ hai.
Bản tôn chết là chết thật, không có cách nào lại phục sinh.
Mà đạo phù này chính là một tính mạng... Chết một lần, còn có thể lại phục sinh một lần. Sau khi sử dụng sẽ làm tiêu hao hết lực lượng không thể tưởng tượng trong đạo phù.
- Có thể làm cho Đạo Quân có thêm tính mạng, đạo phù này cũng quá thần kỳ.
Kỷ Ninh sợ hãi thán phục.
Hắn lại không biết đây chỉ là vật thí nghiệm khi Phù Bác Đế Quân luyện chế ra, Phù Bác Đế Quân có được bổn mạng đạo phù giúp Vĩnh Hằng Đế Quân có thêm tính mạng, nhưng mà đạo phù giúp Vĩnh Hằng Đế Quân phục sinh quá mức trân quý. Phù Bác Đế Quân không có khả năng lấy ra tặng lễ! Lần này hắn tặng lễ vật cho Kỷ Ninh chính là vì muốn Đan Tôn Giả ghi nhớ giao tình mà thôi.
Tương lai lại đi thỉnh Đan Tôn Giả hỗ trợ sẽ dễ dàng một ít. Cần biết ở phương diện nghịch chuyển thời không phục sinh một đạo, Đan Tôn Giả hao phí tâm huyết nhiều nhất, cũng là việc nàng tinh thông nhất.
...
Hô.
Bỗng nhiên xa xa có lão giả áo bào vàng xuất hiện.
- Chủ nhân.
Lão giả áo bào vàng cung kính lên tiếng.
- Đây là tùy tùng của ta.
Đan Tôn Giả nhìn về phía Kỷ Ninh, sau đó lại phân phó:
- Dư Hồng, ngươi mang Bắc Minh xuống dưới, an bài chỗ ở cho hắn. Không được tiết lộ quan hệ giữa Bắc Minh với ta.
- Vâng!
LÃo giả áo bào vàng nói.
- Bắc Minh.
Đan Tôn Giả nhìn về phía Kỷ Ninh, nói:
- Trong Tam Diệp Cảnh còn có năm vị Vĩnh Hằng Đế Quân, đều là tùy tùng của ta. Ngươi có thể dạo chơi trong Tam Diệp Cảnh, tin tưởng sẽ phát hiện chỗ tốt! Chờ tới lúc rời đi, trực tiếp nói với Dư Hồng. Dư hồng sẽ đưa ngươi rời khỏi Tam Diệp Cảnh. Về phần áo giáp, nửa tháng sau ta sẽ trả lại.
- Vâng
Kỷ Ninh đáp, hắn âm thầm líu lưỡi, năm tên Vĩnh Hằng Đế Quân tùy tùng? Chúa tể vĩ đại của Mang Nhai quốc cũng chỉ có mấy Vĩnh Hằng Đế Quân thủ hạ thôi, chẳng lẽ tồn tại trước mặt chính là chúa tể.
- Đi thôi.
Đan Tôn Giả phân phó nói.
Lão giả áo bào vàng cung kính hành lễ sau đó mang theo Kỷ rời đi.
Đan Tôn Giả khoanh chân ngồi tại đó cúi đầu nhìn áo giáp phong cách cổ xưa, thì thào nói nhỏ:
- Đại ca...
Thật lâu trước đây thật lâu, áo giáp này là Đan Tôn Giả tự tay luyện chế đưa cho tình cảm chân thành trong nội tâm, mà chúa tể vẫn mặc áo giáp này, vuốt ve áo giáp, dường như cảm nhận được khí tức của đại ca.
Đan Tôn Giả nhắm mắt lại, tùy ý nằm trên mặt đất, đầu dựa vào áo giáp phong cách cổ xưa, cứ như thế ngủ đi.
Trong động phủ cổ xưa này chỉ có một mình nàng, im lặng. Không có nàng cho phép, cho dù là tùy tùng của nàng cũng không dám tiến vào, bởi vì tòa động phủ này là nàng và đại ca cách đây thật lâu sinh hoạt với nhau, lúc ấy nhị ca tam ca còn thường xuyên trêu ghẹo hai người bọn họ là đạo lữ của nhau.
Chỉ là hiện tại... Chỉ còn lại có mình nàng.
Sau khi rời khỏi động phủ Đan Tôn Giả, Kỷ Ninh được sự dẫn dắt của Dư Hồng nhanh chóng xuyên qua hư không đi vào trong động phủ khác.
- Đây là chỗ ở của ta!
Dư Hồng Đạo Quân cười nói:
- Chung quanh còn có một loạt biệt phủ, Bắc Minh, ngươi tùy ý chọn một nơi đi, bên này ba tòa, bên này năm tòa, còn có hai tòa.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn quét qua, lúc này giữa sườn núi có một tòa phủ đệ.
- Tòa này đi!
- Ta sẽ an bài chút ít bộc từ, ngươi có cái gì muốn làm cứ tới tìm ta.
Dư Hồng Đạo Quân cười nói:
- Ta rất quen thuộc Tam Diệp Cảnh này.
- Xin hỏi...
Bỗng nhiên Kỷ Ninh hỏi ra nghi vấn của mình.
- Vị đại năng vừa rồi mang ta về nơi này là ai?
- Ngươi không biết tên chủ nhân của ta là gì?
Dư Hồng Đạo Quân giật mình nói, hắn chủ nhân là bực nào thân phận, đem một Thế Giới Cảnh tự mình dẫn tới nàng chỗ ở, này đã đại biểu nàng đối với Kỷ Ninh thái độ đặc thù. Tiểu gia hỏa này thậm chí vẫn không biết hắn chủ nhân danh tự?
- Không biết, không dám hỏi nhiều.
Kỷ Ninh nói.
- Ngươi ở trong Tam Diệp Cảnh có lẽ nghe nói qua. Đây cũng không phải là bí mật gì. Cả Tam Diệp Cảnh này là chủ nhân sáng tạo ra.
Dư Hồng Đạo Quân nói ra,
- Chủ nhân của ta là một trong Cổ Tinh Quân của Hủy Diệt Thần Đình, Đan Tôn Giả.
Đôi mắt Kỷ Ninh mở to.
“- Đan, đan, Đan Tôn Giả?
Kiếm đạo chúa tể chết đi truyền thụ kiếm đạo cho mình cũng nói với hắn —— đệ tử của ta, nếu như hợp đạo thành tựu vĩnh hằng,hôm nay nhận ân của ta nên báo đáp trên ngươi Đan Tôn Giả.
Thì ra đại năng thần bí kia chính là Đan Tôn Giả!
- Khó trách nàng đối đãi với ta đặc thù như thế.
Kỷ Ninh nghĩ thầm, nói:
- Chúa tể đã chết kia có quan hệ thân mật với Đan Tôn Giả! Mà ba chúa tể cùng với ba mươi hai đại năng khác đều vẫn lạc tại khởi nguyên chi địa! Chỉ sợ vì sao bọn họ chết đi,. Đan Tôn Giả cũng hiểu rõ che giấu sau lưng.