Kỷ Ninh cười lắc đầu, nó không nhìn trúng mình cũng không có biện pháp, mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn thừa nhận! Dù sao muốn làm vũ trụ chi bảo nhận chủ vô cùng khó, ngay cả Vĩnh Hằng Đế Quân cũng tha thiết ước mơ một kiện vũ trụ chi bảo, nó không thừa nhận mình, mình cũng sớm có chuẩn bị tâm lý.
Cho dù có chuẩn bị tâm lý, sâu trong nội tâm vẫn có thất vọng.
- Không thích ta sao? Không thích ta sao, ta còn không nhìn trúng ngươi đấy.
Đây cũng là lời Kỷ Ninh tự an ủi mình, dù sao mình tiếp cận cơ hội đạt được vũ trụ chí bảo.
- Bắc Minh. Đừng thất vọng.
Nam tử áo trắng an ủi.
- Không phải là một kiện vũ trụ chi bảo sao, ánh mắt đại ca rất cao, ánh mắt vũ trụ chi bảo ánh mắt chẳng những rất cao mà còn kỳ quái.
Thân ảnh giáp xanh liền nói:
- Ta thấy ngươi trở thành đệ tử thân truyền của chủ nhân ta đi.
- Bắc Minh, nghĩ kỹ sao?
Nam tử khôi ngô nói.
Kỷ Ninh suy tư, xem nên làm đệ tử ký danh chúa tể hay là đệ tử thân truyền của kiếm đạo Đế Quân đây.
- Ba vị tiền bối, trở thành đệ tử ký danh chúa tể hoặc là trở thành đệ tử thân trueyenf của hai Đế Quân khác, ta sẽ nhận được bảo vật nào? Pháp môn gì? Có thể cho ta xem không, như vậy dễ lựa chọn.
Kỷ Ninh hỏi.
- Cũng tốt.
- Ân, chúng ta lấy ra đây.
- Ngươi trước nhìn một cút.
Ba vị này đều vung tay lên.
Vù vù vù ~~~ ở một góc phế tích có hư ảnh xuất hiện, đều là hư ảnh bảo vật, từng kiện từng kiện vô cùng bất phàm.
- Ta tới trước.
Thân ảnh giáp xanh chỉ vào hư ảnh chín chuôi huyết sắc đại kiếm.
- Vốn chín thần kiếm này uy năng vô cùng, bình thường muốn mua cũng khó mua được... Còn có một thân khải giáp... Còn có hồ lô... Còn có lá cờ vải... Đương nhiên cuối cùng là truyền thừa kiếm thuật, một ít bí thuật thần thông...
Một gã Đế Quân có hơn phân nửa bảo vật, Kỷ Ninh xem xong cũng có suy nghĩ.
- Tới ta.
Nam tử áo trắng cũng bắt đầu giảng thuật, một bên là ba thanh kiếm màu tím, màu vàng, màu trắng và rất nhiều bảo vật khác.
...
Nam tử khôi ngô im lặngđuứng trong phế tích, đợi đến khi tam đệ và nhị đệ nói xong hắn mới lên tiếng.
- Nơi này có hai phần bảo vật, theo thứ tự là cho hai gã đệ tử ký danh. Ngươi chỉ có thể chọn lựa một phần.
- Một phần này có giá chị năm ngàn vạn phương hỗn độn linh dịch! Có chúa tể tự tay luyện chế hai phần đạo phù! Có một thanh thần kiếm chúa tể năm đó sử dụng trước khi đạt được vũ trụ chí bảo, mà thanh kiếm này... Giá trị không thua gì thần binh của chủ nhân tam đệ, nhị đệ. Ngoài ra còn có chủ nhân lưu lại kiếm thuật nguyên vẹn và bí thuật thần thông.
- Một phần khách cũng có giá trị năm ngàn vạn phương, chúa tể luyện chế hai phần đạo phù, có khải giáp chúa tể sử dụng khi còn sống, bộ khải giáp này rất diệu dụng, trân quý không thua gì thần binh chủ nhân tam đệ, nhị đệ. Ngoài ra còn có chủ nhân lưu lại kiếm thuật nguyên vẹn và bí thuật thần thông.
Nam tử khôi ngô nói xong liền im lặng.
Nam tử áo trắng, thân ảnh giáp xanh đều nhìn Kỷ Ninh, chờ mong nhìn hắn.
Kỷ Ninh thì nhìn kỹ, tuy niên nam tử áo trắng, thân ảnh giáp xanh rất tốt với mình! Hiện tại liên lụy tới đại cơ duyên của bản thân, Kỷ Ninh tuyệt đối không lựa chọn theo tình cảm.
Hai vị Vĩnh Hằng Đế Quân đều lưu bảo vật cho đồ đệ, bảo vật rất nhiều, nhiều bảo vật như thế có giá trị kinh người.
Luận bảo vật, hai vị Vĩnh Hằng Đế Quân nhiều hơn...
Nhưng mà! Chúa tể lưu lại có trợ giúp lớn với mình! Kiếm đạo chúa tể lưu lại truyền thừa, chỉ sợ trong lãnh thổ quốc gia vô tận cũng không có. Hắn truyền thừa muốn học cũng không học được, hắn có thể hợp đạo thành công có trợ giúp lớn với Kỷ Ninh.
- Thích hợp mới là tốt nhất, huống chi bảo vật của hai vị Đế Quân khác cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp bán đi. Ngược lại chúa tể đạo phù, hỗn độn linh dịch là thứ ta cần.
Kỷ Ninh gật gật đầu.
- Thực xin lỗi hai vị tiền bối.
Kỷ Ninh áy náy nói ra.
Nam tử áo trắng, thân ảnh giáp xanh đứng trên phế tích đều thở dài một hơi, bọn họ cảm thấy tiêu điều, nam tử áo trắng thì lắc đầu cười nói:
- Hai chúng ta cũng có thể đoán được, dù sao kiếm thuật nguyên vẹn của chúa tể đối với người tu hành kiếm đạo là báu vật vô giá.
Kiếm thuật nguyên vẹn của kiếm đạo chúa tể đúng là báu vật vô giá.
Kiếm đạo đại năng như Tuyết Giám Đế Quân vẫn có thể tìm được mấy người, muốn tìm truyền thừa như chúa tể đã chết đi là không có khả năng. Kỷ Ninh suy nghĩ tương lai đạt tới biên giới hợp đạo, tốn hao cái giá lớn cũng không tìm được truyền thừa nguyên vẹn như thế.
- Đại ca, chúc mừng.
- Đại ca, ngươi cuối cùng thì ngươi cũng thu đệ tử ký danh cho chúa tể.
Hai người bọn họ đều chúc mừng.
Nội tâm bọn họ cảm khái, hai người bọn họ và đại ca đã chờ đợi quá lâu rồi, chỉ có thể nói ánh mắt bọn họ quá cao.
Hôm nay trải qua vô tận tuế nguyệt, rốt cuộc đại ca cũng tìm được đệ tử ký danh cho chúa tể! Dù sao chúa tể chỉ thu hai đệ tử ký danh mà thôi, đệ tử ký danh nhận được chỗ tốt còn giá trị gấp mười lần thành đệ tử thân truyền của Tuyết Giám Đế Quân.
Bất kể là thần kiếm hắn từng sử dụng hay khải giáp hắn mặc khi còn sống, tất cả phi thường có giá trị.
- Bắc Minh.
Nam tử khôi ngô tươi cười nói.
- Đi theo ta.
Nói xong hắn hóa thành hào quang bay vào trong thần điện.
Vèo, vèo.
Nam tử khôi ngô, Kỷ Ninh một trước một sau bay vào trong thần điện.
- Ân?
Kỷ Ninh nhìn chung quanh, trước mắt là một hồ dung nham nóng chảy, bên cạnh hồ có một cây đại thụ như ngọc bích sinh trưởng, Kỷ Ninh không nhận ra lai lịch của đại thụ.
Biên giới của hồ dung nham này còn có một gian nhà đá, trong nhà đá có một thân ảnh đang ngồi, hắn vẫn không nhúc nhích ngồi đó, đã ngồi không biết bao nhiêu hỗn độn kỷ.
- Chủ nhân.
Nam tử khôi ngô đi qua, cung kính nói:
- Đã chọn ra một gã đệ tử ký danh.
Kỷ Ninh lập tức đoán ra thân ảnh này chính là một đạo thần niệm của kiếm đạo chủa tể lưu lại khi còn sống.
Trong nhà đá tối như mực có một thân ảnh khoanh chân ngồi đó, bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy như thông đạo vũ trụ, lập tức làm Kỷ Ninh mất phương hướng.
- Đệ tử của ta, nếu hợp đạo thành tựu vĩnh hằng, ân ta ban thưởng hôm nay, báo đáp lại trên người Đan Tôn Giả..
Một giọng nói phức tạp từ trong nhà đá truyền ra ngoài.