Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Chương 2: Chương 1.2




Ở trong trường học, mỗi khi mọi người nhìn thấy anh ta, nếu không phải chạy núp vào trong góc thì cũng chui đầu trốn ở phía dưới cầu thang.

Kiều Kiều tất nhiên cũng tránh mặt anh, vì cô không muốn cho anh có cơ hội bắt chẹt mình, đòi cái gì mà phí bảo hộ.

Cứ tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, cả đời cũng sẽ không gặp lại, nhưng không ngờ hiện tại lại lòi ra một đóa hoa đào —— một đóa hoa đào nát.

" ‘Đại hiệp’ Tiêu Trung Kiếm, có ai là không biết anh đâu?" Kiều Kiều cố ý muốn cười nhạo anh ta nên mới nói như vậy, nhưng đâu biết tên ngu ngốc này không những không tức giận mà lại còn cực kỳ đắc ý.

Rốt cuộc anh ta có hiểu cái gì gọi là nói mỉa hay không?

"Tất nhiên là tôi biết tôi rất nổi tiếng."

"Anh bắt tôi tới đây để làm cái gì? Mau thả tôi ra, nếu không tôi không thèm khách khí gì với anh nữa đâu."

Tiêu Trung Kiếm khẽ nhướng mày, "Không khách khí cơ á? Cô định làm thế nào? Cắn tôi? Đánh tôi? Hay mắng chửi tôi?"

"Anh cởi trói ra thì sẽ biết ngay thôi."

"Hừ! Trông mặt tôi đần thế à?"

"Thế anh muốn sao đây?"

"Đương nhiên là muốn đòi thứ mà cô nợ tôi rồi."

"Tôi thiếu nợ anh cái gì? Đừng có ngậm máu phun người, vu oan giá họa cho người khác."

"Hừ!" Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng cười một tiếng, sau đó đằng đằng sát khí nói: "Biết Lưu Tiểu Linh không?"

"Biết." Tiểu Linh là bạn bè tốt của cô, một tháng trước, bởi vì muốn chạy theo một người đàn ông khác mà suýt nữa đánh mất bạn trai hiện tại yêu đã gần bảy năm. May mà cuối cùng cô ấy cũng lấy lại được lý trí.

Dĩ nhiên, điều này cũng phải kể đến công lao của người bạn tốt này là cô, đã cố gắng kéo cô ấy quay về “chính đạo”. Tuần trước, Tiểu Linh và bạn trai đã kết hôn, hôm nay hai người đã bay sang Canada định cư, làm cô hâm mộ không thôi!

Mà Tiêu Trung Kiếm trước mặt cô đây, lại là một đóa hoa đào nát bị vứt bỏ giữa đường, chính xác hơn thì là một đóa hoa đào nát đang cực kỳ tức giận.

Mà làm sao anh ta có thể tìm được cô? Rõ ràng cô tránh né rất tốt, cũng liên hệ với rất ít người.

Chẳng lẽ cô bị bạn tốt phản bội?

"Sự xui xẻo của tôi đều do một tay cô gây ra." Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng định tội, giọng nói lạnh băng khiến người ta run rẩy.

"Cái gì?" Kiều Kiều giả bộ ngu.

Giả ngu cũng đâu phải là kỹ thuật gì khó thực hiện.

"Tóm lại, bắt đầu từ bây giờ, cô chỉ cần làm một việc."

"Việc gì?" Nhất định là không phải việc gì tốt.

"Cô mang hạnh phúc đền lại cho tôi, đến khi tôi tìm được hạnh phúc mới thì thôi."

"Đồ thần kinh! Hạnh phúc của tôi có thể cho vào túi vải đeo trên người à? Mà muốn tôi đền thì cũng phải đền cho người giống như Bạch mã vương tử chứ, ví dụ như . . . . ." Gương mặt Kiều Kiều đột nhiên có chút đỏ hồng xấu hổ, “Diệp quản lý của phòng đầu tư nước ngoài."

Diệp Hưng Thiên, hào hoa phong nhã, kiến thức uyên bác, cử chỉ chững chạc ưu nhã, vừa học tiến sĩ ở nước ngoài về. Cùng người như vậy hẹn hò, nói chuyện yêu đương thì thật giống như đang uống rượu tây cao cấp vậy.

Ngay từ lúc Kiều Kiều bước vào công ty, đã bị thành phần tinh anh trẻ tuổi này đốn gục.

"Cô cũng phá hoại mối tình đầu của anh ta à?" Giọng nói thản nhiên đột nhiên vang lên phá vỡ giấc mộng ban ngày của Kiều Kiều.

Ân Huệ và Kiều Kiều từng học chung Đại học, sau khi tốt nghiệp, hai người lại trùng hợp vào làm trong cùng một công ty; lúc mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết, Kiều Kiều mới kể chuyện của Tiêu Trung Kiếm cho Ân Huệ nghe.

Chỉ có điều, có đôi khi Kiều Kiều lại muốn cách xa Ân Huệ một chút, bởi vì mỗi lần cô ấy mở miệng thì đều nói trúng tim đen của cô. Dạng bạn bè này, tuyệt đối không phải là niềm vui trong cuộc sống.

"Ôi trời, mới có mấy tuổi đầu đã yêu với đương, lắm chuyện.”

"Cậu không cảm thấy con trai như vậy rất chân thành, rất đáng yêu sao?"

Vẻ mặt thục nữ tràn đầy đói khát của Ân Huệ quả thực quá đáng sợ. Thật ra, nếu trong trường hợp bình thường thì Kiều Kiều cũng cảm thấy hành động như vậy rất đáng yêu, còn có thể sinh ra cảm giác đồng tình, có khi còn kêu cậu ta: lại đây, để chị yêu thương nào!

Đúng là bộ dạng của Tiêu Trung Kiếm rất ưa nhìn, còn càng đẹp hơn nếu anh ta không suốt ngày trưng ra vẻ mặt “cậu còn nợ tôi rất nhiều tiền” kia —— mà thực tế thì đúng là có rất nhiều người thiếu nợ anh ta, ai bảo anh ta thu lãi suất cao như vậy làm gì?

Nhưng lúc này đây, anh ta đã phạm phải sai lầm đầu tiên trong đời rồi, dám bắt cóc một thục nữ khả ái như cô. Cả đời này anh ta cũng đừng mơ tưởng đến chuyện trở mình nữa! Không cần biết lý do của anh ta là gì, Đồ Kiều Kiều cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.

"Đối với đàn ông mà nói, không cần biết họ bao nhiêu tuổi, tình đầu luôn luôn khó quên nhất. Nhưng vẫn có thứ còn khó quên hơn cả tình đầu."

"Là thứ gì?" Kiều Kiều tò mò hỏi.

"Chính là người đã phá hỏng tình đầu của anh ta." Vẻ mặt Ân Huệ đột nhiên trở nên dữ tợn , chồm về phía Kiều Kiều: "Mang kẻ đó ra quất cho vài chục roi, đánh cho vào viện vẫn còn chưa đủ đâu!"

Nhắc đến việc phá hoại, nội tâm Kiều Kiều nhảy lên mấy lượt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghe xong thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Vậy, vậy bây giờ mình nên làm gì?" Kiều Kiều có cảm giác như mình đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Đã biết kết quả sẽ như thế này, tại sao ban đầu còn làm?

"A~!"

Kiều Kiều đang sợ thì chớ, Ân Huệ xấu xa còn cố ý giả vờ thần bí, bất ngờ rống to một tiếng, sau đó dí khuôn mặt trang điểm thật đậm vào sát mặt cô, nói y như thật: "Không ổn, không ổn rồi, cậu nhất định sẽ bị đối xử như người đã giết cha anh ta. Người xưa đã nói, ‘thù giết cha, không đội trời chung’."

"Á~!" Kiều Kiều hét lên một tiếng, vội vàng lao ra khỏi phòng nghỉ, rồi tự nhốt mình ở trong phòng thư ký.

Ân Huệ trừng lớn mắt, lẩm bẩm một mình: "Thời đại nào rồi mà còn có cô gái ngốc nghếch như thế này. Đáng yêu quá đi, không ngờ cô ấy còn làm được tới chức thư ký, ông trời bất công."

Uống một hớp cafe hương thuần nhẹ nhàng, Ân Huệ quyết định mặc kệ cô ấy, phải đi làm trước đã, hơn nữa hôm nay còn là ngày lĩnh lương nha. Tiền đã ở ngay trước mũi rồi, phải nghiêm túc làm việc mới được.