Mang Em Về Chăm Sóc, Tiểu Bảo Bối

Chương 10: Chương 10





Tạ Trí lái xe vào bãi đỗ, vừa mời dừng thì Chu Bùi Cảnh cũng tỉnh lại, mở mắt ra.

Dường như cậu còn đang không biết sao mình lại ở đây, nghi hoặc nhìn Tạ Trí, kéo kéo dây an toàn ở trước ngực.
Cậu thả tay, dây an toàn liền đập trở lại ngực cậu, Chu Bùi Cảnh thấy thật vui lại mới lạ nên luôn kéo ra rồi thả cho nó bắn trở lại, còn quay đầu mà tâm đắc chia sẻ với Tạ Trí: " Cái này biết bật nè!"
Bà chủ ngồi ở đằng sau thiếu chút nữa thì kêu lên bảo Chu Bùi Cảnh im lặng, lại bị ông chủ nhéo tay giữ lại.
Tạ Trí dường như cũng rất hứng thú mà dựa gần tới, nhìn Chu Bùi Cảnh chơi hết lần này đến lần khác, cũng kéo dây an toàn của mình một chút: " Của tôi không bật về."
" Chỉ có của em mới bật về!" Chu Bùi Cảnh đắc ý dào dạt cười rộ cả lên.
Tạ Trí cúi đầu cởi dây an toàn cho cậu, hỏi: " Về nhà với tôi được không?"
Tay Chu Bùi Cảnh cầm lấy nút thắt kim loại của dây an toàn mãi không chịu buông, lắc đầu: " Vẫn muốn chơi cơ."
" Chơi cái gì mà chơi, xuống xe nhanh, ngài Tạ, ngài mà cứ theo nó như vậy thì sau này nó nhất định sẽ bò lên đầu ngài mà ngồi đấy." Bà chủ ở đằng sau không nhịn được nữa nói, bà còn muốn nhanh về còn kiểm kê nữa.
" Ngày mai lại chơi, nhé?" Tạ Trí vẫn nhàn nhạt như cũ mà dò hỏi ý của Chu Bùi Cảnh.
Chu Bùi Cảnh nhìn bà chủ, không rõ không muốn hay không vẫn gật đầu, xuống xe với Tạ Trí.
Chỗ của Tạ Trí ở là nơi đắt nhất ở thành phố Hải, tầng Giang Cảnh Diệu là tầng cao nhất ở đây.

Lúc dì giúp việc đi có để đèn ở huyền quan *, ánh đèn nhu hòa ấm áp, không ảnh hưởng đến tầm nhìn, cửa thang máy vừa mở ra là có thể nhìn thấy cửa sổ trong suốt ở phòng khách, thấy được những đốm đèn đường bên bờ sông kia.
Ông bà chủ bị kinh sợ bởi độ cao hơn sáu mét nếu nhìn từ phòng khách xuống dưới nên lui về sau một bước, hỏi Tạ Trí dép lê ở đâu.
" Không cần đổi giày, hai vị vào đi." Tạ Trí bật đèn, toàn bộ phòng liền bày ra trước mặt, phòng được thiết kế theo phong cách Bắc Âu chỉ dùng mỗi hai màu trắng đen đơn giản dường như thiếu đi hơi người.

Anh dẫn Chu Bùi Cảnh ngồi xuống sô pha rồi đứng dậy pha trà cho ông bà chủ, ông chủ liên tục xua tay: " Không cần đâu, chúng tôi cũng chỉ đến nhìn chút rồi đi liền."
" Đi đâu thế ạ?" Chu Bùi Cảnh kỳ quái nhìn ông chủ.

" Cháu không đi." Bà chủ nói với cậu: " Cháu cứ sống tốt ở nơi này của ngài Tạ là được."
Chu Bùi Cảnh lập tức không vui: " Vì sao ạ?"
" Em không thích chỗ này sao?" Tạ Trí nhỏ giọng hỏi cậu.
" Muốn chơi bắn bắn dây lưng cơ." Hai tay Chu Bùi Cảnh siết vào nhau, lại sốt ruột mà dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn bà chủ.
Bà chủ lui lại một chút, nói: " Cháu nhìn bác làm gì, ngoan ngoãn ở lại đi."
Tạ Trí nhớ tới trong phòng có một số thứ có lẽ có thể giúp Chu Bùi Cảnh yên tâm hơn, liền bảo hai người đợi một chút rồi lên thư phòng trên lầu lấy hai quyển album.
" Này." Tạ Trí để một quyển album ở trên đùi Chu Bùi Cảnh mở ra giúp cậu, trang đầu tiên vậy mà lại là tấm ảnh chụp Chu Bùi Cảnh tốt nghiệp tiểu học " Em xem đây là ai?"
Bà chủ cũng hứng thú mà qua nhìn: " Ấy, này này này thật sự là Tiểu Hổ mà! Tiểu học phụ thuộc đại học Z ở thành phố Hàng...."
Chu Bùi Cảnh ngơ ngác nhìn chằm chằm ảnh một lúc lâu mới lộ ra một nụ cười tươi rói với Tạ Trí: " Em đấy! Là em!"
Ta Trí dường như bị mê hoặc bởi nụ cười của cậu, vươn tay ra muốn chạm vào khóe miệng của Chu Bùi Cảnh một chút.

Anh thật sự không nghĩ tới thứ mất đi rồi lại còn có thể tìm được, thật sự là muốn mừng như điên, nếu như không phải vẫn sót lại một tia lý trí đang gắt gao kiềm chế anh thì nhất định anh sẽ thất thố, tuy rằng thực tế thì anh cũng đã thất thố rồi.
Nhưng Tạ Trí còn chưa kịp chạm vào Chu Bùi Cảnh thì đối phương đã quay mặt đi lật tiếp trang ảnh rồi.
Cả cuốn album này đều là Tạ Trí thu thập từng bức một trong thời gian tìm cậu, anh thuê người tìm cũng chẳng có gì đặc biệt, cuộc sống sinh hoạt của Chu Bùi Cảnh từ nhỏ tới lớn thật ra lại khá rõ ràng.

Bức ảnh chụp đó, Tạ Trí không biết đã xem bao lần rồi, nhưng hiện giờ Chu Bùi Cảnh ngồi ở đây, anh liền cảm thấy tất cả ảnh chụp đều sai lệch hoàn toàn, không có cái gì có thể hấp dẫn người khác hơn Chu Bùi Cảnh hơn 20 tuổi bây giờ.
Chỉ một lát sau, Chu Bùi Cảnh đã xem xong cuốn Album, nhìn thấy phía sau Tạ Trí còn một quyển khác, biết rõ còn cố hỏi: " Còn có em không?"
" Còn, nhưng mà mai mới xem," Tạ Trí nhìn cậu đã dính câu liền tiếp tục dụ dỗ cậu " Em ở lại đây thì mai có thể xem liền."
Chu Bùi Cảnh cắn môi dưới, cảm thấy rất mâu thuẫn một lúc, đồng ý: " Được ạ."
Bà chủ tiệm đột nhiên thấy xấu hổ mà hơi nhếch nhếch khóe miệng, nói: " Vậy cháu ở lại, chúng ta đi đây."
Ông chủ đứng ở sau bà chủ cũng gật đầu, do dự một hồi, hỏi: " Ngài Tạ, nếu như Tiểu Hổ tìm được người nhà rồi thì mong ngài cũng nói với chúng ta một tiếng, dù gì cũng ở chung hai tháng chung quy vẫn có chút tình cảm."

" Được, nếu như không yên tâm thì hai người lúc nào cũng có thể tới thăm em ấy." Tạ Trí nói.
Có được lời hứa hẹn của Tạ Trí, hai người liền rời đi, tài xế của Tạ Trí đã ở dưới lầu chờ bọn họ.
Ra khỏi phòng, bà chủ lập tức nói với ông chủ: " Mấy hôm trước bạn tôi còn nhận nuôi một con mèo nhỏ ở trên mạng, người nhặt được con mèo nhỏ kia có rất nhiều tiền, còn muốn xin wechat để trả ơn, lúc đấy tôi còn không hiểu, giờ thì đã hiểu ra rồi." * ( chỗ này mình không hiểu rõ cho lắm nên có gì mọi người góp ý, bỏ qua cho mình nhé.)
Ông chủ tiệm cười cười, nghe bà chủ đoán mò chuyện trước kia của ngài Tạ và Tiểu Hổ.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Bùi Cảnh và Tạ Trí, cậu cũng không sợ lạ nhà mà ngồi ở trên sô pha ôm album xem đi xem lại.
Tạ Trí tiễn khách trở về nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, thúc giục Chu Bùi Cảnh đi tắm.
Chu Bùi Cảnh liền giở tính trẻ con, lăn qua lộn lại ở nền nhà phòng khách: " Không tắm đâu!"
Tạ Trí vác Chu Bùi Cảnh lên tầng hai, đặt cậu ở trên giường trong phòng cho khách, chạm chóp mũi, đối diện với cậu.
" Làm gì vậy ạ?" Chu Bùi Cảnh nhìn sang chỗ khác, đánh giá căn phòng cho khách.
" Tắm thôi, cần tôi giúp em cởi quần áo không?"
Tạ Trí đã tìm hiểu qua tình huống của Chu Bùi Cảnh lúc ở trên xe, Chu Bùi Cảnh vẫn có thể tự sinh hoạt được, chỉ là đầu óc, nói dễ nghe thì là tư duy đơn giản, nói khó nghe thì chính là bị chướng ngại về trí lực, để cậu ở chỗ nào thì cậu vẫn sống được, nhưng sống thành bộ dạng gì, có thể sống được bao lâu thì phải xem vận may của cậu.
Lúc ông chủ tiệm về quê dâng hương cho bác mình, lúc nhìn thấy người con nuôi duy nhất của bác mặc đồ tang bị mấy đứa nhóc trong núi bắt nạt, đẩy ngã, ông chợt rơi lệ, không đành lòng mặc kệ cậu.

Lại nhớ tới khi còn bé chính bác trai ông đã cõng ông trên vai đi vào thị trấn, đôi lúc nhìn thấy Tiểu Hổ đi theo hai bác, một nhà ba người hòa thuận lại vui vẻ, ông trằn trọc cả đêm mới nói ý định đưa Tiểu Hồ về nhà mình cho vợ nghe.

Vốn còn tưởng bà sẽ không đồng ý nuôi một đứa bé khác về nhà lại không ngờ tới bà liền gật đầu nói bà cũng định làm thế.
Chu Bùi Cảnh lắc đầu: " Không được, em tự tắm."
Tạ Trí dẫn cậu vào phòng tắm, bật nước ấm cho cậu rồi mới nhớ tới trong nhà không có quần áo vừa người Chu Bùi Cảnh.
Có thể là do thiếu dinh dưỡng, cũng có thể là do bản thân Chu Bùi Cảnh khá thấp, cậu bây giờ 21 tuổi mà mới cao 1m75 còn thấp hơn Tạ Trí hơn nữa cái đầu, áo thun của Tạ Trí thì cậu còn mặc được nhưng quần thì khẳng định không mặc nổi.
Tạ Trí nghĩ một lúc, kêu cậu tắm trước rồi quay về phòng tìm áo thun rồi lấy một cái quần lót mới.

Tiến vào phòng dành cho khách, anh lại không nghe thấy tiếng nước liền gõ cửa: " Bùi Cảnh, tôi để quần áo em ở trên giường nhé."
Bên trong không một tiếng động, Tạ Trí lại đợi một hồi, vẫn không có tiếng gì như cũ, tay anh đặt trên nắm cửa hơi ngừng lại rồi liền đè xuống.

Vừa mở cửa anh liền ngây người.
Chu Bùi Cảnh đang trần truồng nằm trong bồn tắm, vui vẻ, phấn khởi đập nước, chơi đùa.
" Không phải đã nói biết tắm sao?" Tạ Trí đi vào, rũ mắt nhìn cậu.
Chu Bùi Cảnh thấy Tạ Trí tiến vào, vội vàng lấy lòng cười với anh: " Xin chào."
Tạ Trí lấy vòi hoa sen bắt đầu xả nước vào bốn tắm kế bên, dùng mu bàn tay thử độ ấm, vừa rồi anh có dạy cho Chu Bùi Cảnh biết chốt mở của vòi hoa sen trong phòng tắm nhưng mà Chu Bùi Cảnh lại càng thích thú với bồn tắm hơn.
Thấy Chu Bùi Cảnh tò mờ sờ sờ nước chảy bên chân hắn, Tạ Trí liền mở miệng giải thích: " Tôi sợ một mình em tắm trong bồn không an toàn."
Anh không nhìn người Chu Bùi Cảnh, tận lực tập trung sự chú ý vào việc thử nước ấm, nghiêm túc như phải thử độ ấm chính xác đến tận hai số thập phân đằng sau vậy.

Chu Bùi Cảnh thấy anh nghiêm túc như thế liền tiến lại gần, một tay tóm lấy cánh tay Tạ Trí, một tay khác thì đặt ở bên cạnh tay Tạ Trí đang thử nước, học bộ dạng của anh, cả người mềm mại cúi xuống trước mặt anh, Tạ Trí có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại cùng với sống lưng mảnh khảnh của cậu.
Chu Bùi Cảnh quá gầy, xương cột sống nổi từng cục trên lưng cậu, cậu quỳ gối ở bồn tắm mà làn da còn trắng như hòa vào cùng một thể với bồn tắm bằng gốm sứ này.

Giọt nước bắn lên đọng lại trên lưng, cậu nhẹ nhàng cử động, giọt nước liền trượt xuống dưới.
Tạ Trí cảm thấy nghẹt thở hơi lùi lại đằng sau.
Cảm thấy nhiệt độ nước không chênh lệch so với ngoài cho lắm, anh tắt nước đi đổ một ít sữa tắm làm cho nước dần dần lấp đầy bồn.
" Thế này đủ tắm chưa?" Tạ Trí hỏi cậu.
Chu Bùi Cảnh dùng tay vuốt bọt trắng trên eo rồi lại nặn nặn, vỗ vỗ, nắm gọn vào tay rồi giơ lên cho Tạ Trí xem: " Bông nè!"
Tạ Trí đành cầm bông tắm lau người cho cậu, rồi xả nước muốn lấy vòi hoa sen rửa sạch cho cậu, động tác của anh vừa gấp vừa nhanh, Chu Bùi Cảnh không hài lòng, cậu còn chưa chơi đủ mà.
Cậu đẩy vòi hoa sen ra, xoa xoa bọt xà phòng của chưa rửa hết trên người, nói: " Tiểu Hổ là một cái cốc."
" Sau này không thể gọi là Tiểu Hổ nữa," Tạ Trí sửa lại cho cậu, " Chu Bùi Cảnh, Bùi Cảnh em thích tên nào hơn?"
Vấn đề này thật khó, Chu Bùi Cảnh bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, tùy ý để Tạ Trí vớt cậu lên, dùng khăn tắm lâu khô người.
Tạ Trí mặc áo thun vào cho cậu, âm thầm nhẹ nhàng thở một hơi, lúc này, Chu Bùi Cảnh vẫn còn đang rối rắm vì sao không thể gọi là tiểu Hổ, cả vấn đề phải chọn cái nào, lông mày nhíu chặt vài nhau, buồn rầu nhìn Tạ Trí.

" Vì sao không thể gọi là Tiểu Hồ ạ?" Cậu hỏi.
" Bởi vì nghe tên Tiểu Hổ rất ngốc," Tạ Trí đưa quần lót cho cậu, để tự cậu mặc.

Chu Bùi Cảnh thuận theo mặc vào, lúc đứng thẳng dậy thì quần lót lỏng lẻo treo trên xương hông của cậu, Tạ Trí giúp cậu buông áo thun bị nhăn nhúm lại ở bên cạnh xuống, vừa vặn che đến đùi," Được rồi, tối nay mặc tạm như vậy nhé."
Chu Bùi Cảnh hỏi lại anh: " Ngu ngốc? Em không có ngốc."
Tạ Trí dẫn cậu đến giường, nhét vào trong chăn, cũng không hỏi cậu, liền tự làm quyết định: " Tiểu Hổ ngốc, em không ngốc.

Vậy gọi là Bùi Cảnh nhé."
Chu Bùi Cảnh không kịp phản ứng lại, hơi mở miệng, nói: " Ồ."
" Ngủ đi" Tạ Trí vặn nhỏ đèn giường lại, nhìn Chu Bùi Cảnh ở trong nhà mình, mặc quần áo của mình, dịu dàng, ngoan ngoãn nhìn mình, liền cúi người cố gắng khắc chế mà ôm cậu: " Ngủ ngon."
Lúc ra khỏi phòng cho khách, Tạ Trí liền gọi cho trợ lí sinh hoạt.
Lúc này cũng đã là 1h sáng, ban ngày trợ lí phát hiện mình có dấu hiệu bị ốm liền uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, khi nhận được điện thoại của boss còn lăn qua lộn lại vài cái mới thanh tỉnh hẳn, lên tinh thần nghe boss dặn dò, cúp điện thoại còn ghi âm giọng nói lại, ngả đầu ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, khi nghe lại bản ghi âm, cậu ta liền kinh ngạc.
Cậu ta nghe thấy chính mình yếu ớt nói: " Boss muốn một bộ quần áo mới, cao 1m75, còn có quần lót, sáng mai đưa tới."
Bốn yêu cầu này ẩn chứa một lượng tin tức quá lớn, Boss vốn vẫn luôn bị tuyền là tính tình lãnh đạm giờ lại lén mang một em gái cao tầm 1m75 về nhà còn xé hỏng quần áo! Không thể mặc được! Tổn thọ quá!
Tạ Trí thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, thật nhiều chuyện đều chiếm cứ trong đầu anh, vất vả lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy chuyện mười năm trước.
Anh nhìn thấy Chu Bùi Cảnh 11 tuổi nằm trong phòng y tế của trường, mà mình thì đang ngồi mép giường, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu trên mặt đứa nhỏ, thời gian cứ trôi qua từng phút một, khi bình nước sắp truyền hết thì Chu Bùi Cảnh đột nhiên mở mắt ra, cậu mở mắt nhìn thẳng Tạ Trí, giật kim truyền trong tay ra, máu tươi bắt đầu chảy ra từ lỗ kim trên tay cậu, nhỏ xuống mặt đất tạo thành từng chấm đỏ thẫm.
Tạ Trí ở trong mộng vẫn cứ lạnh như băng, anh không có cách nào điều khiển bản thân, vẫn lạnh nhạt ngồi trên ghế như cũ nhìn Chu Bùi Cảnh chạy ra ngoài.
Tạ Trí thở dốc bật tỉnh, nhìn đồng hồ, anh ngủ mới chỉ được nửa tiếng, anh xuống giường bước nhanh đến phòng cho khách, nhẹ nhàng bước vào lại phát hiện trên giường không có một bóng người.
Anh vừa cúi đầu liền thấy Chu Bùi Cảnh đang ôm chăn, cuộn tròn bên chân giường.
Tay chân Tạ Trí dường như lại được rót thêm sức lực, anh đến bên người Chu Bùi Cảnh, quỳ xuống nhẹ nhàng lay vai cậu: " Sao lại ngủ ở trên đất?"
Chu Bùi Cảnh được Tạ Trí nâng dậy, mềm nhũn ngả vào vai anh, vẫn ngủ say sưa.
Tạ Trí nhìn cậu một lát mới bế cậu lên giường, nằm ở bên cạnh cậu, nghiêng người ôm cậu vào lòng, ngửi mùi thơm tỏa ra từ Chu Bùi Cảnh, một đêm vô mộng..