Mang Em Trở Lại

Chương 9




Mười hai giờ mười một phút, Tory đưa xe vào bãi đậu của chung cư, nhưng đối với cô, thời gian chẳng có ý nghĩa gì. Nhu cầu cấp thiết duy nhất trong đời cô lúc này là về với Brett.

Anh sẽ biết tại sao từng hơi thở cũng làm cô đau đớn. Anh sẽ ôm cô và xua đuổi mọi thứ xấu xa tồi tệ.

Tory bước ra khỏi xe, một tay cầm sẵn chìa khóa, tay kia vẫn ôm con búp bê. Giữ chặt nó vào ngực như thể nó là một lá chắn, cô bắt đầu chạy và không dừng lại cho đến khi tới cửa căn hộ. Cô làm rơi chìa khóa hai lần trong lúc cố gắng đút nó vào ổ khóa, và mỗi lần phải nhặt nó lên để thử lại, nỗi sốt ruột của cô càng tăng. Mãi đến lúc cái lẫy kêu tách và cánh cửa mở toang ra thì cô mới hít một hơi sâu và thả lỏng. Cô bước vào trong căn phòng tối, gọi tên anh.

“Brett! Brett! Em về rồi.”

Giọng Tory vọng lại, nhưng cô không nghe thấy. Tâm trí cô tập trung vào căn phòng, và căn phòng tối đen. Bóng tối không phải bạn cô. Cô với tay lên công tắc và lại gọi Brett, rồi nghẹn lời giữa chừng khi căn phòng sáng lên.

Trống rỗng. Những bức tường trống rỗng. Sàn nhà trống rỗng. Mọi thứ đều không còn. Mọi thứ đều biến mất. Tory lắc đầu hết bên này đến bên kia như một đứa trẻ con, không chịu tin vào điều hiện ra trước mắt mình. Túi xách của cô rơi trên sàn nhà, chìa khóa cũng rơi bên cạnh nó khi cô cầm con búp bê bằng cả hai tay, gí nó sát dưới cằm và vùi mặt vào lớp vải. Từ một phần ký ức bị lãng quên nhiều năm trước, cô bắt đầu lẩm nhẩm đọc tên con búp bê, giống như lúc còn bé, giả vờ rằng khi nào niệm xong thần chú ấy thì mọi điều ước của mình sẽ thành sự thật.

“Búp bê Cưng, Búp bê Cưng, Búp bê Cưng.”

Lời nói vọng lại xung quanh Tory. Một cơn gió từ cửa thổi vào làm áo sơ mi dính vào lưng cô, và cô rùng mình khi một giọng nói ác ý bắt đầu thì thầm trong đầu, lấn át tràng niệm chú Búp bê Cưng.

Lại thế rồi. Lại thế rồi. Mày chẳng tốt lành gì. Đó là lý do không ai ở lại.

Tory thút thít, ôm con búp bê chặt hơn nữa, giọng cô chợt vút cao lên.

“Búp bê Cưng, Búp bê Cưng, Búp bê Cưng.”

Nhưng những tiếng vọng từ quá khứ của cô cứ dai dẳng, mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Giờ Tory có thể nghe thấy chúng rõ ràng. Trong đầu cô. Chế giễu cô. Cười cô. Ngu ngốc... ngu ngốc... ngu ngốc. Xấu xa... xấu xa... xấu xa. Không ai muốn Tory Lancaster. Không ai hết... không ai... không ai.

“Búp bê Cưng, Búp bê Cưng, Búp bê Cưng.”

Nhưng câu thần chú không còn hiệu nghiệm, và bất kể Tory có bật bao nhiêu ngọn đèn lên, bóng tối trong đầu cô vẫn tiếp tục lan rộng.

Cô bắt đầu chạy hết từ phòng này sang phòng khác, điên cuồng gào tên Brett. Càng lúc cơn hoảng loạn của cô càng tăng, cho đến khi tên anh trở thành một tiếng thét dai dẳng.

Khi chuông điện thoại reo bên tai, Brett nhảy dựng lên như thể mình vừa bị bắn. Không phải là anh chưa từng nhận được điện thoại lúc nửa đêm. Đó là một phần công việc của anh. Nhưng vì lý do gì đó, lần này âm thanh chát chúa gấp gáp của điện thoại làm anh bất an hơn.

Vừa nhấc ống nghe lên, Brett đã biết mình hoảng sợ là đúng. Anh nghe thấy tiếng một người phụ nữ gào thét trước cả khi kịp nói xin chào. Mặc dù có cả tá trường hợp nảy ra trong đầu anh trong vài giây, Brett không thể tập trung vào thứ gì khác ngoài tiếng thét xé lòng, không ngừng nghỉ kia.

“Ai đấy?” anh hét.

Có tiếng xô đẩy ở đằng sau, rồi nghe như là người gọi đã rời sang một phòng khác để nghe được điện thoại.

“Anh Hooker, tôi là Mel Roberts, chủ nhà cũ của anh đây. Tôi nghĩ tốt hơn anh nên đến đây thật nhanh. Đêm nay cô Lancaster vừa về. Cô ấy... ừm... rất bối rối... như anh nghe thấy đấy, và chúng tôi không thể làm cô ấy ngừng hét.”

Tim Brett ngừng đập. “Tory à? Tiếng tôi nghe thấy là của Tory à?”

“Vâng,” Roberts nói. “Có chuyện gì đó tồi tệ... rất tồi tệ anh ạ.”

Nhưng Brett không cần nghe ông ta nói mới biết. Anh thả rơi điện thoại mà không buồn gác lại. Trong vòng vài phút anh đã mặc xong quần áo và chộp lấy chìa khóa xe trên đường ra cửa. Anh không thể nghĩ gì khác ngoài những tiếng thét trước đây của Victoria.

“Chúa giúp con... và cả cô ấy,” anh lẩm bẩm khi lùi xe ra khỏi đường lái.

Vài phút sau anh đã rẽ vào đường cao tốc Tây Bắc hướng sang phía đông. Từ chỗ ở mới của anh tới khu chung cư cũ đi xe mất khoảng mười lăm phút. Anh đã tới nơi chỉ trong vòng chưa đầy bảy phút, cùng với một chiếc xe cảnh sát bám theo.

Tới lúc anh đưa xe vào khu chung cư, viên cảnh sát đã kiểm tra xong biển số, biết được danh tính người lái và đang gọi trợ giúp. Theo anh ta hiểu thì nếu một nhân viên của Lacey phải lao như bay thế kia, chắc chắn có lý do gì đó.

Brett lao vào trong tòa nhà trước cả khi chiếc xe cảnh sát sau lưng anh kịp dừng lại. Không có thời gian để giải thích tại sao anh lại vội vã như thế. Đứng ở ngoài này anh đã nghe được những tiếng hét của Tory rồi.

Tất cả đèn trong căn hộ cũ của anh đều đang bật sáng, cửa thì mở toang. Vài người hàng xóm đang đứng ở ngưỡng cửa nhà họ, khuôn mặt hằn lên vẻ lo lắng, trong khi những người khác thì tụ tập ngay ngoài cửa.

“Lùi lại!” anh hét và gạt đám đông để chen vào. “Để tôi qua! Để tôi qua!”

Chủ nhà đứng ngay bên trong. Chiếc áo choàng tắm của ông ta nhàu nhĩ còn tóc ông ta thì dựng đứng cả lên. Rõ ràng những tiếng thét của Tory cũng đã dựng ông ta dậy từ trên giường ngủ.

“Tôi không biết làm sao lại thế này...”

Brett chạy qua Mel Roberts mà không chờ nghe lời giải thích. Anh chỉ muốn đến bên Tory, để vòng tay ôm cô và không bao giờ buông ra nữa. Anh chạy vào phòng ngủ rồi dừng lại. Không thấy cô đâu cả, nhưng rõ ràng tiếng thét của cô vọng ra từ đâu đó trong này.

“Tory! Tory! Em ở đâu?” anh hét.

“Trong này này!” Roberts nói, chỉ vào chiếc tủ quần áo.

Brett nhảy bổ tới, giật tung cánh cửa, định sẽ bế Tory lên. Nhưng anh không chuẩn bị tinh thần cho điều sắp nhìn thấy. Cô đang náu mình ở đằng sau chiếc tủ trống không, mặt vùi trên hai đầu gối. Tóc cô đẫm mồ hôi, dính chặt vào cánh tay và trán. Khi anh gọi tên cô, cô còn không biết có anh ở đó. Brett quỳ xuống, chạm vào vai cô rồi ngồi lại khi cô ngửa cổ lên gào, để lộ một phần cổ họng trắng ngần và con búp bê vải bẩn thỉu cô đang ôm vào ngực.

Trái tim anh trĩu xuống. “Tory, em yêu, anh Brett đây mà. Hãy để anh giúp em. Để anh giúp em.”

Tory lắc đầu từ bên này sang bên kia, không chịu để ai chạm vào. Từ từ nhưng chắc chắn, những tiếng hét của cô dịu xuống, không phải vì cô đang dần bình tĩnh mà vì cô đã gào thét đến nỗi khản đặc cả cổ họng.

Brett cố chạm vào Tory thêm một lần nữa, để giúp cô ra khỏi tủ quần áo. Cô lại giật tay ra một cách điên cuồng, nắm con búp bê chặt hơn nữa và lẩm bẩm điều anh không hiểu nổi. Thất vọng, anh quay sang chủ nhà nhưng lại trông thấy một cảnh sát đang dẹp mọi người ra khỏi phòng.

“Tôi cần một xe cứu thương,” Brett nói.

“Gọi rồi,” viên cảnh sát nói. “Cô ấy là ai thế? Anh biết cô ấy không?”

Brett nhìn lại người phụ nữ điên dại, mồ hôi đầm đìa đang ôm chặt con búp bê vải mà cảm thấy cuộc đời mình như trôi tuột đi.

“Tôi đã tưởng là biết,” anh khẽ nói. “Nhưng giờ thì tôi không dám chắc nữa.”

Lại có người tới mang cô đi, y như trước kia. Tory ngửi thấy họ trước cả khi cô nhìn thấy những chiếc áo khoác trắng. Cô ngửi thấy mùi bệnh viện. Cô không thích bệnh viện. Người ta đi vào đó, và đôi khi không trở ra.

“Búp bê Cưng, Búp bê Cưng, Búp bê Cưng,” nhưng câu thần chú không hiệu nghiệm. Người ta cứ tiếp tục đến. Tory quay mặt khỏi cửa ra vào, giấu con búp bê dưới cánh tay. Cô không muốn họ lại cướp Búp bê Cưng đi một lần nữa.

Ai đó chạm vào cô. Tory nhắm mắt và nhăn nhó. “Không, không, không,” cô cầu xin.

Một giọng trầm và sâu liên tục đưa ra những lời hứa. Nhưng hứa hẹn chỉ là nói suông. Lời nói chẳng có ý nghĩa gì cả, hứa hẹn cũng thế mà thôi. Ngực Tory đau khủng khiếp, giống như có một cái lỗ cứ tiếp tục rộng ra mãi theo từng hơi thở. Cô đã mất một ai đó. Cô cố gắng nhớ xem cần nói gì, nhưng không nhớ ra. Giá mà cô tìm ra được họ đã đi đâu, cô sẽ thấy ổn. Nhưng vấn đề là cô chẳng nhớ mình đã mất ai.

Một chiếc điện thoại đổ chuông trên bàn y tá ngay bên kia hành lang, những giọng nói và tiếng cười vẳng vào phòng Tory. Brett đứng dậy đóng cửa, không muốn khuấy động giấc ngủ chập chờn của cô. Anh trở lại bên cạnh giường, nhìn xuống cô trong ánh sáng lờ mờ, quan sát cách cô nắm chặt con búp bê vải đặt dưới cằm.

Cô ấy không nhận ra mình.

Mỗi lần để ý nghĩ ấy hiện lên, Brett lại thấy hoảng sợ. Anh đã cố biện hộ cho điều đó. Thậm chí anh cố lờ nó đi. Nhưng khi không có điều gì khác làm anh phân tâm nữa, sự thật ấy lại lù lù hiện ra. Tory đã không nhận ra anh. Cô cư xử như thể cô còn không biết mình đang ở đâu. Đến lúc gào thét khản cả giọng rồi, cô liền không nói năng gì nữa.

Tory, em yêu, có chuyện gì với em thế?

Brett chạm vào mặt cô, rồi tóc cô, cố tìm điểm gì đó của cô gái anh yêu trong sinh vật giống hệt đứa trẻ nằm cuộn tròn trên giường này, nhưng cô đã ra đi.

Bức ảnh gã đàn ông xăm mặt chết tiệt đó đã gây ra sự lộn xộn này.

Brett không có dữ kiện nào để đặt giả thiết, nhưng bản năng nhà điều tra trong anh đã mách bảo là anh đúng. Khi Tory đột ngột rùng mình, rồi thở dài, Brett đặt tay lên vai cô, muốn cô biết rằng dù có đi đâu, cô cũng không cô đơn.

Trong lúc anh đang nhìn, cằm Tory bỗng run lên và một giọt nước mắt bất thần chảy xuống gò má cô. Môi cô chuyển động, nhắc đi nhắc lại một từ. Anh cúi xuống, cố nghe xem cô nói gì, rồi cau mày khi thấy cô đang thì thầm, “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi.”

Điều đó làm Brett ngạc nhiên. Theo như anh được biết, Victoria Lancaster chưa từng biết tới mẹ. Anh hiểu rằng cô đã là trẻ mồ côi từ khi còn bé tí. Anh cúi tới gần hơn để hôn lên má cô rồi thì thầm.

“Về với anh đi, Tory. Anh yêu em. Anh yêu em. Em có nghe thấy không? Anh yêu em rất, rất nhiều.”

Cô bé ghét bóng tối, và lúc này trời đang rất tối, đúng như nó đã lo sợ. Ngôi nhà đã biến mất. Búp bê Cưng đã biến mất. Mẹ đã biến mất. Chẳng còn ai yêu thương nó cả. Không còn ai nhớ được tên nó.

“Giờ mình sẽ chết,” nó nói và nằm xuống. Trong lúc chờ đợi, nó có thể cảm nhận mọi phần cơ thể mình đang lộn vào trong, và nó cuộn tròn lại để cho dễ ra đi hơn.

Nhưng cái chết không đến. Dù nó có cố sức ngăn mình đến đâu đi nữa, nó vẫn phải hít thở. Hít vào. Thở ra. Hết lần này đến lần khác, những hơi thở phản trắc vẫn tiếp tục lấy đi cơ hội được giải thoát cuối cùng của nó.

Nó nằm im không động đậy, chờ cho mọi chuyện kết thúc. Mệt mỏi. Nó đã rất, rất mệt mỏi. Nếu nó không cử động, có thể nó sẽ ngủ mãi mãi.

Rồi nó cảm nhận được một cái chạm, nhưng không thể như thế. Làm gì có ai chạm vào nó được, nó đã bị bỏ lại một mình cơ mà. Lại một lần nữa, trên mặt, trên tóc, gần bên tai nó. Nó cựa quậy khó chịu. Nếu nó không ở một mình thì sẽ không thể chết được, mà nó mệt lắm, chán phải chiến đấu lắm rồi.

Nó nghe thấy giọng nói ấy. Đầu tiên rất khẽ, rất nhẹ. Nó lắng nghe kỹ hơn, không thể tin điều mình đang nghe thấy. Lại một lần nữa, giờ thì rõ hơn, và tim nó nảy lên.

Ôi! Thật vui sướng biết bao! Đấy, lại một lần nữa! Yêu ư? Có người đang hứa sẽ yêu nó ư? Ước gì nó dám tin.

Ánh sáng mặt trời đang len qua chiếc rèm cửa khép hờ khi Tory mở mắt. Brett nín thở, sợ phải hy vọng, sợ phải nói vì e là cơn ác mộng sẽ lại bắt đầu một lần nữa. Trong vài giây trước khi ánh mắt họ gặp nhau, anh ước gì mình có thời gian để cạo râu, hay ít nhất là chải đầu. Nhưng giờ thì đã quá trễ, anh không dám đi đâu hết. Vì thế anh chờ, nhìn theo ánh mắt cô đang tập trung vào từng thứ một. Rồi đột nhiên cô giặt nảy người lên và bắt đầu kéo các tấm chăn, tìm con búp bê vừa trượt khỏi tay.

“Đây,” Brett khẽ nói, gạt tấm chăn sang bên để cho Tory thấy chỗ nó đang nằm. “Búp bê của em đây,” anh khẽ nói.

Khi cảm thấy lớp vải cũ lại ở dưới các ngón tay mình, Tory liền thả lỏng. Cô ngước lên và lỗ hổng trong đầu óc cô dần đóng lại. Giọng cô khàn khàn và yếu ớt nhưng lời nói lại rõ ràng, mạch lạc, chúng lập tức hàn gắn trái tim Brett.

“Brett. Em không tìm thấy anh. Em tưởng đã mất anh mãi mãi.”

Cô ấy nhận ra mình. Ôi lạy Chúa... tạ ơn Người.

Anh hạ rào chắn xuống và bế cô lên, chỉ đến khi đó mới chịu để những giọt nước mắt rơi xuống.

“Em yêu, anh cũng tưởng đã mất em rồi.”

Tory ôm con búp bê sát ngực mình hơn nữa và ngả đầu vào ngực Brett, lắng nghe nhịp đập đều đặn của trái tim anh.

“Anh đừng để bọn họ cướp Búp bê Cưng của em nữa nhé!”

Brett ghì chặt lấy cô, đu đưa người cô. “Không đâu cưng ạ, anh sẽ không để cho họ lấy búp bê của em, anh hứa.”

“Anh giữ lời hứa phải không, Brett?”

“Ừ, anh luôn giữ lời hứa.”

“Giờ em muốn về nhà. Anh đưa em về được không?”

Với Brett đó có vẻ là một kế hoạch hay, nhưng bác sĩ lại không nghĩ vậy. Chỉ sau khi biết cô sẽ không phải ở một mình ông ta mới chịu nhượng bộ đôi chút và đồng ý cho cô xuất viện vào ngày mai, không sớm hơn một phút nào. Họ đành phải bằng lòng với điều đó.

Trong vòng một giờ bác sĩ đã chỉ thị một loạt các cuộc kiểm tra tâm lý và đuổi Brett về nhà. Trên đường về Brett quyết định tự điều tra. Victoria chưa bao giờ kể về quá khứ, và anh đã tôn trọng quyền giữ yên lặng ấy. Nhưng giờ thì không thể nữa. Anh không muốn mất cô, và để đảm bảo rằng điều đó không xảy ra, anh sẽ phải điều tra tất cả mọi chuyện về Victoria Lancaster.

Brett đã làm hết sức có thể. Anh nhờ cậy mọi nơi và lờ đi mọi chướng ngại có thể làm những người khác nản lòng. Anh mất hơn năm tiếng đồng hồ, nhưng giờ tập hồ sơ trên bàn anh là tất cả những gì người ta biết về cuộc đời của Victoria Lancaster cho đến hôm nay. Theo Brett thấy, đây chẳng khác nào một bộ phim kinh dị, thi thoảng chen vào vài chi tiết có thật cho thêm phần thuyết phục.

Bị bỏ rơi... sáu tuổi... bà mẹ biến mất không một dấu vết... ba ngày... không thức ăn.

Anh hít một hơi thở sâu, đọc lướt qua ý kiến của bác sĩ tâm lý để trở về với thực tế.

Hoảng loạn suốt sáu ngày sau khi được tìm thấy... im lặng nhiều tháng trời.

Đọc đến đó Brett thấy bụng mình quặn thắt. Anh cứ nghĩ mãi về chuyện căn hộ trống không của họ đã làm sống dậy địa ngục thuở bé thơ của cô như thế nào.

Brett lật từng trang, từng trang, đọc về tuổi thơ bị ruồng bỏ, về những lời hứa được đưa ra rồi lại bị phá bỏ hết lần này đến lần khác. Chả trách Tory không tin tưởng ai. Chả trách cô không gắn bó với bất cứ điều gì. Tất cả những ai cô từng đặt lòng tin đều bước ra khỏi đời cô hay trả lại cô cho tòa án khi việc chăm sóc cô trở nên quá phức tạp. Không phải Victoria Lancaster từ bỏ cuộc đời. Cuộc đời đã từ bỏ cô.

Anh giở thêm một trang khác, cau mày khi đọc báo cáo. Nó ghi lại ý kiến của một vị bác sĩ, rằng Tory đã kìm nén sự tức giận của mình bằng cách không nói về mẹ. Thêm một ý kiến khác cho rằng cô đã bị tổn thương nặng nề khi bị bỏ rơi đến mức không nhớ mình từng có mẹ.

Brett nghĩ về tuổi thơ của chính mình, về tình yêu thương bất biến của mẹ và sự hiện diện chắc chắn của cha, về việc lớn lên có anh có em, không bao giờ bị đói hay bị lạnh, về những kỳ nghỉ lễ và ngày sinh nhật và mọi thứ đã tạo nên một thời thơ ấu ngọt ngào.

Lạy Chúa, chỉ trong nháy mắt, đứa bé sáu tuổi ấy đã mất tất cả những mỏ neo từng có trong đời, rồi chính mình đã vô tình lặp lại cái địa ngục ấy.

Mắt đã mờ đi vì những giọt lệ, anh đóng tập hồ sơ và úp hai tay lên mặt.

“Chúa ơi, Victoria, hãy tha thứ cho anh. Anh đã không biết. Anh đã không biết.”

Một giờ sau Brett đã vào bệnh viện, mang theo cả bản báo cáo. Trong đó có những điều mà bác sĩ của cô cần biết. Những điều Victoria không thể nói với ông ta, không phải vì cô không muốn, mà vì cô không nhớ. Những điều sẽ giúp họ chữa lành cho cô. Anh cần Tory khỏe mạnh. Anh muốn có cô trở lại… nếu cô còn muốn anh. Chỉ cần nghĩ về sự cô đơn mà Tory phải chịu là Brett đã nổi giận. Chúa giúp anh, anh sẽ đảm bảo không ai được làm cô tổn thương lần nữa.

Tory im lặng trên đường về nhà. Brett liên tục liếc nhìn cô lo lắng dù anh đang len lỏi giữa dòng xe ở trung tâm thành phố. Trừ sự hiện diện của con búp bê cũ trên đùi cô, anh gần như tin rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Khi họ dừng lại chờ đèn đỏ, Brett vỗ vào tay cô.

“Tory?”

Cô quay sang với một nụ cười thắp sáng tim anh. “Dạ?”

“Em không sao chứ?”

Tory thở dài. Tội nghiệp Brett. Cô không nhớ hết mọi chuyện, nhưng từ những cuộc kiểm tra cô phải trải qua và những điều nghe lỏm được, chắc hẳn cô đã gây ra cảnh tượng rùm beng lắm.

“Vâng. Anh yêu, em ổn.”

Đèn đổi màu, Brett cho xe đi tới, vẫn còn nắm tay Tory. Nhưng anh không thể giữ im lặng. Có quá nhiều điều cần nói.

“Tory.”

“Sao?”

“Không phải anh chuyển nhà để tránh em đâu.”

Nụ cười của cô thoáng chút buồn. “Em biết, nhưng nếu anh làm thế thì em cũng không trách đâu.”

“Anh chỉ nghĩ là nếu cho em ít không gian… nếu anh để em…”

Tory siết chặt tay anh rồi đưa chúng lên môi.

“Thôi nào, Brett. Em mới là người phải xin lỗi. Đáng lẽ em phải nói cho anh biết em sẽ đi đâu. Đáng lẽ em phải nói với anh là em đi tìm Oliver Hale. Nếu thế thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh lắc đầu. “Không. Anh không đồng ý. Anh nghĩ sớm hay muộn thứ gì đó trong em sẽ phải bật ra. Anh chỉ tiếc vì mình chính là chất xúc tác, thế thôi.”

Tory gật đầu. “Lời xin lỗi được chấp thuận.”

Brett liếc nhìn con búp bê trên đùi Tory và nắm tay cô ghì chặt nó. Ngoài chuyện yêu cầu anh không để người ta lấy nó đi, cô chưa hề nhắc đến nó lần nào nữa. Anh quyết định đổi đề tài.

“Hôm qua anh đã chuyển hết đồ của em sang nhà mới rồi. Em sẽ yêu ngôi nhà cho mà xem. Có nhiều phòng hơn và một chỗ tuyệt vời để em làm…”

“Em không quan tâm mình sống ở đâu, chừng nào anh cũng có ở đó.”

Brett gật đầu rồi cười nửa miệng với cô. “Giờ em mới nói với anh.”

Tory suýt bật cười. Nhưng khi Brett rẽ vào góc phố và đưa xe lên đường lái thứ hai bên trái, cô cứng người và nắm chặt con búp bê.

“Ở đây à?”

Brett gật đầu, nín thở theo dõi những biểu cảm thay đổi trên mặt cô, từ vẻ khó chịu với quang cảnh lạ lẫm cho đến sự chấp thuận lặng lẽ đối với ngôi nhà gạch đỏ đơn giản và hàng rào cây xanh tỉa gọn ghẽ ngăn cách nó với những nhà khác.

“Em thích nó,” Tory nói.

Anh thở phào.

Tory ngủ trong vòng tay Brett, ôm anh cũng chặt như khi ôm con búp bê nọ. Lúc sắp đi ngủ, Brett đã chờ, tự hỏi cô có mang nó lên giường cùng không, và anh đã rất ngạc nhiên vì cô lại đặt nó vào trong ngăn kéo bàn.

“Em chắc chứ?” Brett hỏi khi cô quay lại để trèo lên giường.

“Nếu anh hứa là không ngáy. Búp bê Cưng chẳng bao giờ ngáy cả.”

“Đấy là tên nó à?”

Tory đưa một bàn tay lên mặt tủ rồi gật đầu. “Em nghĩ vậy. Nghe có vẻ đúng.”

“Đó có phải là… của em từ trước không?”

Tory nhìn lên, và vẻ mặt thẫn thờ của cô làm tim anh tan vỡ. “Em không biết tại sao mình lại nhận ra, nhưng nó là của em.”

“Em tìm thấy nó ở đâu.”

Tory nhắm mắt, mường tượng lại căn hầm và khuôn mặt Stinger Hale. “Trong nhà một ông già.”

Brett hiểu ngay cô đang nhắc đến ông già nào.

Chết tiệt. Người đàn ông có hình xăm bọ cạp.

“Ông ta có họ hàng với em không?”

Tay Tory hơi run, và lần đầu tiên kể từ lúc ở viện về, cô cảm thấy hơi sợ.

“Em không biết. Người ta nói tên ông ta là Oliver Hale. Một người còn gọi ông ta là Stinger. Nhưng em chẳng nhớ gì về ông ta cả.”

“Ông ta đã làm gì khi trông thấy em?”

Tory luồn tay vào tóc một cách chán nản. “Vấn đề ở chỗ đó. Em không gặp được ông ta. Bà chủ nhà đã cho em vào xem qua đồ đạc của ông ta.”

Brett giật mình. “Trời đất, Tory, làm thế nguy hiểm quá. Lỡ ông ta trở về và bắt gặp?”

“À không. Không thể có chuyện đó. Bà ấy nói ông ta đang đi tù ở đâu đấy. Ông ta nợ tiền nhà. Em đã trả chỗ tiền đó để được vào xem đồ.”

Anh cười với cô. “Ứng biến giỏi đấy, em yêu. Nếu là em, anh cũng sẽ làm vậy.”

“Em biết. Em nhớ anh đã từng kể với em là đôi khi những đầu mối tốt nhất của anh đã tới từ chỗ người ta sống chứ không phải điều người ta nói.”

“Giỏi lắm,” Brett nói và vỗ vào đầu gối cô.

Nhưng Tory đang chán nản nên không để tâm đến lời khen.

“Brett này?”

“Sao em?”

“Ông ta giữ con búp bê của em. Nếu ông ta chẳng có liên quan gì tới em thì sao lại có nó?”

“Anh không biết, em yêu, nhưng không sao cả. Nếu là chuyện quan trọng thì em sẽ nhớ ra mà.” Rồi anh đổi đề tài. “Tới đây với anh. Anh đang cần một cái ôm.”

Sau đó họ không còn nói về Oliver Hale nữa. Và giờ Tory đang ngủ trong vòng tay Brett, còn anh lại thao thức suốt đêm. Vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời và anh không phải là người nhẫn nại. Mặc dù Tory không nhớ được người đàn ông trong bức ảnh, nhưng Brett sẽ có cách để tìm ra.

“Em đã nói Oliver Hale đang ở trong tù, đúng không?”

Tory ngước lên từ tờ báo đang đọc và gật đầu. “Là LeeNona Beverly nói với em như thế.”

Miệng Brett há hốc. “Ai cơ?”

Tory cau mày. “Em chưa kể cho anh nghe về bà ta nhỉ?”

Brett lắc đầu. “Em yêu, từ đó đến giờ em chẳng kể với anh gì mấy. Nhưng nếu em muốn tìm ra chuyện quái gì đang diễn ra trong đầu mình thì anh nghĩ đã đến lúc rồi đấy.”

Tory ném tờ báo sang một bên và đứng dậy. “Anh biết không, em nghĩ là anh nói đúng.”

Cô nắm tay Brett. “Đi ra ngoài nào. Ở đó em suy nghĩ tốt hơn.”

Brett vui vẻ đi theo, háo hức nghe câu chuyện của cô.

Nhiều giờ sau đó anh vẫn vật lộn với ý nghĩ là những chuyện cô kể cho anh chẳng làm sáng tỏ điều gì. Thực tế chúng chỉ càng làm anh khó hiểu hơn.

Những điều Tory nhớ lại được từ trong mơ chẳng qua chỉ là những hình ảnh kinh dị hoang đường. Cô cũng chẳng nghe được điều gì thực sự quan trọng từ chỗ LeeNona, trừ việc Oliver Hale đã tái định cư ở Iowa sau khi rời khỏi Arkansas gần như cùng thời điểm Tory bọ bỏ rơi. Lại thêm con búp bê vải giữ bí mật còn tốt hơn linh mục. Và thế là họ chẳng tiến thêm được gì so với lúc trước. Đến nước này thì, Brett quyết định, anh sẽ phải nói chuyện với Oliver Hale.