Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 403




Chương 403

“Bị mắng trong vòng hai mươi phút.”

“Sau đó?”

“Sau đó anh nói “Cháu xin lỗi, bây giờ đã khuya rồi, bác nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu sẽ qua thăm hỏi nhà bác sớm hơn, tới lúc đó bác lại tiếp tục dạy bảo cháu cũng được”.”

Mẫn Tuyết Nguyệt nghe vậy thì hoàn toàn chết lặng.

“Anh nói như vậy mà mẹ em không giận anh sao?”

“Bà ấy trả lời anh rằng “Ngày mai cậu đợi đó cho tôi”, sau đó thì cúp điện thoại luôn. Cho nên anh xem như bà ấy đã đồng ý cho chúng ta về nhà ăn cơm vào tối mai.”

“…”

Cô ấy nghe vậy thì cảm thấy choáng váng, không thể nói gì thêm nữa.

Không thể không nói, chiêu trò của Vinh Sở Lâm quả thực rất tuyệt vời.

“Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa thì ngày mai chúng ta cần phải làm gì? Em biết tính cách của ba mẹ em, bọn họ thực sự có thể cầm cán chổi mà đuổi đánh anh đó.”

“Đừng ở đây suy nghĩ nữa, chuyện của ba mẹ em, tất cả cứ để anh giải quyết, điều em cần làm bây giờ không phải là cứ phiền não như thế, mà là ngủ một giấc thật ngon, làm một người thai phụ thật vui vẻ để rồi có thể sinh ra một đứa bé dễ thương.”

Vinh Sở Lâm dứt khoát đẩy Mẫn Tuyết Nguyệt vào phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Thật không dễ để có thể dỗ cô ấy đi ngủ, anh ta đột nhiên nhận được một cuộc gọi, vội vàng bước ra khỏi phòng ngủ để nhận điện thoại.

“Anh Vinh, lần trước anh có khám sức khỏe tại chỗ của chúng tôi, bây giờ đã có kết quả rồi.”

Anh ta nhíu mày.

Nghe kết quả qua điện thoại, sắc mặt anh ta vô cùng u ám.

Sau khi đầu dây bên kia nói xong, anh ta mới dần bình tĩnh trở lại.

“Được, tôi biết rồi.”

Nhẹ nhàng nói kết thúc, anh ta gác máy điện thoại rồi quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Có vẻ như toàn bộ sự việc đều đã được đặt trong lịch trình từ trước.”

… Nhà họ Mẫn bên kia, vào ngày hôm sau khi Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt qua chào hỏi, thái độ của bọn họ vô cùng khó chịu.

Ba Mẫn hoàn toàn không bằng lòng đồng ý ra ngoài để gặp mặt.

Còn mắt của mẹ Mẫn thì cứ liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV, thậm chí không thèm nhìn anh ta dù cho chỉ là một cái liếc mắt.

“Bác gái, cháu có đem chút thành ý nhỏ đến biếu, xin bác vui lòng chấp nhận ạ.”

“Đừng gọi tôi là bác gái, tôi không có quen biết gì với cậu cả, còn mấy thứ đồ này có lẽ cậu nên cầm về đi, chứ tôi không thể nhận mấy thứ lễ vật này.”

Mẫn Tuyết Nguyệt chưa bao giờ thấy mẹ mình nói nặng lời như vậy cả, không khỏi bất mãn nói: “Mẹ.”

“Cô vẫn còn biết gọi tôi là mẹ đấy à? Cũng vì cô mà tôi bực mình đến suýt chết, tôi thật sự không có đứa con phản nghịch như cô.”

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe.

Đối mặt với tình huống này, cô ấy thật sự không có biện pháp đối phó.