Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 401




Chương 401

“Anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ em, như vậy cũng sai sao?”

“Tất nhiên là không rồi, nhưng anh cũng phải để ý đến cảm nhận của mẹ anh. Anh nghĩ thử xem, mẹ anh là người đã sinh ra và nuôi dạy anh, sau khi anh đến cái thế giới này thì bà ấy là người phụ nữ đầu tiên yêu thương anh. Thế nhưng ở trước mặt bà ấy anh lại bảo vệ người phụ nữ khác, bà ấy sẽ đau đớn như thế nào chứ!”

Lời nói của Mẫn Tuyết Nguyệt đã khiến cho Vinh Sở Lâm giật mình.

Không đợi anh ta kịp trả lời, cô ấy đã tiếp tục buông lời dạy dỗ.

“Trong khoảng thời gian này em đã hiểu được, mặc dù ba mẹ chúng ta thường ngăn cấm chúng ta làm những điều mà chúng ta thích, nhưng đây không phải là lỗi của bọn họ. Chẳng qua là vì bọn họ quá yêu chúng ta, muốn có thể kiểm soát tất cả mọi thứ liên quan đến chúng ta. Trong lòng bọn họ kỳ thực rất sợ rằng sẽ mất đi chúng ta. Chính vì điều này, chúng ta lại càng không thể chống lại ba mẹ mình, bằng không, nút thắt này sẽ càng ngày càng khó gỡ hơn.”

Trong mắt cô ấy tràn ngập ánh hào quang rực rỡ.

Suýt chút nữa Vinh Sở Lâm đã cho rằng Mẫn Tuyết Nguyệt đang bị kích thích .

“Vì cái gì mà em đột nhiên lại cảm ngộ như thế này?”

“Đại khái là sau khi mang thai, em trở nên đa sầu đa cảm, bỗng nhiên hiểu được cách hành xử của bậc cha mẹ và lập trường của họ. Thật ra, ba mẹ vì chúng ta đã làm rất nhiều điều, chẳng qua là hy vọng bọn trẻ có thể nhìn thấy được tình yêu của mình, đồng thời cũng mong rằng có thể nhận được đền đáp từ chúng. Khi chúng ta đáp lại tình yêu này, hầu hết những mâu thuẫn đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.”

Vinh Sở Lâm cẩn thận nhấm nháp những lời mà cô ấy nói, sau đó nghi ngờ hỏi: “Có thật không?”

“Em cũng không rõ lắm, hay anh thử xem.”

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến cảnh tượng mình đã từng cãi nhau với ba, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác áy náy khó hiểu.

“Ngày mai, anh về nhà cùng em nhé.”

“Được.”

Anh ta không do dự mà đồng ý ngay.

Phản ứng này của anh ta khiến cho Mẫn Tuyết Nguyệt hơi bất ngờ.

“Anh không sợ sao?”

“Anh có thể nấu ăn, cũng có thể làm việc nhà, bất kỳ thử thách nào cũng không thể làm khó anh.”

Mẫn Tuyết Nguyệt không nói nên lời.

Người đàn ông này thật tự tin, cho nên tại sao trước đây bọn họ không dám đi gặp người lớn cơ chứ?

… Có lẽ là vì tối nay được ba Vinh và mẹ Vinh chấp nhận nên Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Sau khi về đến nhà của mình, cô đã gọi điện thoại về nhà ba mẹ mình.

“Alo, mẹ.”

“Tuyết Nguyệt, cuối cùng con cũng bằng lòng gọi điện thoại cho mẹ! Con sống một mình ở bên ngoài có tốt không? Nghe nói gần đây con không đến công ty nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao con lại không chịu nhận điện thoại của mẹ? Khi nào thì con mới chịu về nhà ăn cơm?”

Ngay khi mẹ Mẫn bắt máy đã liên tục hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.

Mẫn Tuyết Nguyệt khẽ cắn răng, đi thẳng vào vấn đề nói.