Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 382




Chương 382

Lý do tại sao Thời Minh Triết đã lâu không xuất hiện ở thành phố Hải Phòng là vì anh ấy bận rộn điều tra chuyện này.

Khoảng thời gian trước, ba anh ấy đã yêu cầu anh ấy đi điều tra nơi ở của Cơ Tưởng Thừa ở nước Thái Nguyệt. Anh ấy không tìm hiểu ra điều gì nhưng lại tìm thấy một số công ty mà Cơ Tưởng Thừa có liên hệ với.

Vì vậy, tìm hiểu được nguồn gốc của nó, anh ấy đã từ từ khai quật được toàn bộ các sản nghiệp dưới cái tên Cơ Tưởng Thừa.

Không kiểm tra thì không biết, một khi tiến hành kiểm tra thì anh ấy bị hù dọa đến giật mình.

Thời Minh Triết phát hiện ra sản nghiệp và thế lực của Cơ Tưởng Thừa quá mức khổng lồ, khổng lồ đến mức cực kỳ kinh hoàng.

“Cơ Tưởng Thừa con người ông ta có rất nhiều tham vọng. Chính vì tìm ra được rất nhiều tài liệu nên con mới biết được ông ta nguy hiểm đến như thế nào. Xem xét tới tất cả các lĩnh vực mà ông ta đặt chân đến, người này có lẽ có ước mơ thống trị toàn bộ nhân loại.”

Thời Minh Triết đã tóm tắt một câu như vậy.

Thời Văn Nghĩa vô cùng thán thành mà gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, với tham vọng và sự điên cuồng của ông ta thì quả thực có khả năng ông ta muốn làm chuyện lớn như vậy, cũng may là bây giờ ông ta đã chết rồi, nhân dân sẽ không còn phải đối mặt với nguy hiểm nữa. Phía chính phủ nhất định sẽ xử lý các thế lực và sản nghiệp của ông ta. Họ sẽ không để cho ông ta cho họ cơ hội gây tai họa cho thế giới nữa.”

Sau khi nghe được những lời này, Thời Ngọc Diệp cảm thấy lọ thuốc mà cô đưa cho Cơ Tưởng Thừa là một quyết định hoàn toàn chính xác.

Ít nhất thì cô ấy đã loại bỏ được một mối nguy hiểm tiềm ẩn to lớn cho thế giới.

Cơ Tưởng Thừa đã chết.

Cả gia đình bọn họ sẽ có thể sống yên ổn với nhau.

Đây đã là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cô.

Mặc dù vẫn chưa rõ tung tích của Công Tôn Thanh nhưng sau khi nghe Thời Văn Nghĩa nói rằng lão tổ tông sẽ không xảy ra việc gì, những lời ông ấy nói như vậy đã làm cho cả gia đình cả nhà họ cuối cùng cũng có thể tận hưởng một đêm ngon giấc rồi.

Phong Thần Nam ôm Thời Ngọc Diệp đang mặc một bộ đồ ngủ trên người, anh nhét đầu vào xương quai xanh của cô.

Những nụ hôn của anh nhiệt tình hơn mọi đêm về trước.

“Ngọc Diệp… Trong mật thất ấy, khi chúng ta ở giữa ranh giới sống chết, trong lòng em có từng nghĩ đến điều hối hận lớn nhất của mình là gì không?”

Cô để anh tùy ý hỏi từ dái tai đến xương quai xanh của mình, vừa nhắm mắt hưởng thụ, vừa suy nghĩ về những vấn đề anh hỏi.

“Chắc là không sinh cho anh một đứa con gái đi.”

Phong Thần Nam cười trầm thấp một tiếng, anh lại tiếp tục thăm dò xuống phía dưới.

“Còn gì nữa không?”

Cô khoan khoái thở dài một hơi nói: “Hết rồi ạ.”

Trong chốc lát, anh khàn khàn giọng tiếp lời.

“Điều hối tiếc lớn nhất của anh là đã không tổ chức một đám cưới hoành tráng cho em”.