Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 294




Chương 294: Tai họa sát thân


“Tôi vốn dĩ định hỏi anh một số việc của anh ta, không ngờ là, một chút anh cũng không biết”


Giọng nói của Phong Thần Nam bình tĩnh, như mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính của anh “Cho anh một lời khuyên, tôi có dự cảm là trong tương lai gần, anh ta sẽ tìm được anh thôi, chỉ là không biết anh ta có lấy mạng của anh đi hay không thôi, dù sao thì cũng cẩn thận một chút, đừng để bị giết như tôi”


Diên Mạnh Tùng lạnh lùng nhìn anh “Anh nghĩ ai cũng ngu ngốc như anh, không biết trốn đi sao?”


“Ha, đợi đến khi họng súng chỉa vào đầu anh đi xem, anh có khả năng né tránh hay không?”


Chuyện chính đã bàn xong, Diên Mạnh Tùng cũng không định ở lại lâu nữa, vì thế lên đường trở về.


Khi đến, Diên Mạnh Tùng không đem theo Phong Thần Nam thấy không an toàn, thế nên đã cho xe đi theo phía sau, xem như: là hộ tống anh ta về.


Không ngờ, trên đường xuống núi không lâu xe của Diên Mạnh Tùng bị hỏng.


Sắc mặt anh ta xanh mét đi.


Ting.


Là điện thoại của Phong Thần Nam gọi đến, anh ta không nghĩ ngợi gì mà lập tức bắt máy.


Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói trêu chọc.


“Này, anh bị sao vậy? Đường xuống dốc này rất nguy hiểm, anh không biết dùng phanh hả? Đang xem mình là tay đua à? Cả tôi và vệ sĩ đều không đuổi kịp được anh”


Anh ta mím môi, nói: “Phanh xe của tôi bị hỏng, không thế dừng lại được”


Bên đầu dây kia rơi vào im lặng hồi lâu.


“Khi nãy anh lên núi thì không sao?”


“Sợ là khi nấy chúng ta ngồi nói chuyện thì xe bị người khác động tay động chân rồi.”


Anh mím môi, nói: “Phanh xe bị hỏng, không dừng lại được. “


Sau đó chỉ nghe thấy tiếng mắng thô lỗ của Phong Thần Nam, sau đó anh nói: “Xin lỗi, là do người của tôi không trông tốt xe của anh”


Rõ ràng đã được vệ sĩ trông coi, thế nhưng vẫn để chuyện như vậy xảy ra.


Bây giờ xe của Diên Mạnh Tùng không dừng lại được, lại thêm đường xuống quanh co uốn lượn, nếu anh ta là một người không cẩn thận thì chắc chắn sẽ rơi xuống.


Hậu quả…thật không dám tưởng tượng.


Diên Mạnh Tùng nhìn đồng hồ đo tốc độ ngày càng tăng lên, vô lăng trong tay cũng bắt đầu cầm không vững nữa, trong lòng trầm xuống…


“Phong Thần Nam, nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh nhớ giúp tôi nhặt xác đem về cho ông già nhà tôi nhé!”


“Câm miệng” Phong Thần Nam ngắt lời anh ta: “Việc cấp bách trước mắt là giúp anh giảm tốc độ xe lại”


“Tôi không dừng được, cũng không thấy bóng dáng xe của anh đâu nữa rồi” Tay nắm vô lăng của Diên Mạnh Tùng đã bắt đầu run rẩy.


Con đường xuống ngày càng dốc, xe anh ta cũng đã bỏ xa xe phía sau, bây giờ muốn giảm tốc thì dường như là điều không thể.


Tình huống như bị kề dao lên cổ, mờ mịt, không biết giây tiếp theo sẽ như thế nào.


Im lặng một hồi, bỗng Phong Thần Nam lên tiếng “Đi xe sát vào vách núi, sử dụng ma sát với vách đá để giảm dần tốc độ xe lại, bên tôi đang tăng tốc để đến giúp anh”


Diên Mạnh Tùng hơi sửng sốt, sau đó làm như cách của Phong Thần Nam.


Xoẹt xoẹt.


Quả nhiên tốc độ xe đã giảm đi khá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ để dừng lại!


Độ nghiêng của cung đường làm cho chiếc xe cứ tiếp tục chạy.


Diên Mạnh Tùng cảm nhận được xe đã nằm ngoài tầm kiếm soát, anh ta cắn răng.


Lúc này, não của anh như đã đình chỉ rồi, chỉ có thể nhờ vào Phong Thần Nam.


“Bây giờ phải làm sao? Tốc độ xe giảm nhưng vẫn không dừng xe lại được”


Giọng Phong Thần Nam trầm xuống: “Đợi tôi, tôi sắp đuổi kịp rồi”


Diên Mạnh Tùng nói được một tiếng, vẫn tiếp tục thử nhiều cách khác nhau để dừng xe, thế nhưng đều vô ích Nếu đoán không sai, chắc là một chiếc đĩa phanh đã bị gỡ đi rồi Nhìn đường ngày càng dốc xuống, trái tim của Diên Mạnh Tùng cũng như bị treo trên vách núi vậy, tùy lúc đều có khả năng rớt xuống.


Không khống chế được vô lăng nữa…khi đó chiếc xe sẽ rơi thẳng từ vách đá xuống.


Không để cho anh ta suy nghĩ nhiều, trong gương chiếu hậu đã hiện lên bóng dáng xe của Phong Thần Nam.


Diên Mạnh Tùng nhìn tốc độ và phương hướng xe của Phong Thần Nam mà trong lòng không khỏi lo lắng.


“Phong Thần Nam, chắc là anh không phải muốn đụng xe đâu đúng không?”


Giọng nói bình tĩnh của Phong Thần Nam vang lên, an ủi: “Yên tâm đi, kỹ thuật của tôi rất tốt đấy”


“Ý của tôi là, nếu anh đụng xe với tôi thì có khả năng là chúng ta sẽ phải chết cùng nhau đấy Diên Mạnh Tùng hốt hoảng Anh ta cũng không muốn làm liên lụy Phong Thần Nam.


Phong Thần Nam đã có vợ, có con, trên người có nhiều việc phải gánh vác, không giống như anh ta, chỉ có một mình, quan hệ với người nhà cũng không tốt.


Nếu như Phong Thần Nam chết cùng anh ta trong tai nạn này, vậy thì Ngọc Diệp và 6 đứa trẻ phải làm sao?


Trong nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Diên Mạnh Tùng đã nảy số rất nhiều.


Phong Thần Nam không để ý đến lời nói của anh ta, ánh mắt chăm chăm nhìn vào xe của Diên Mạnh Tùng, anh đang tính toán góc độ để đụng xe mà có thể giảm thiểu tối đa tổn thương nhất.


Cuối cùng, anh khóa đầu xe Diên Mạnh Tùng, bất chấp chặn nửa đầu xe.


“Phong Thần Nam, anh dừng xe cho tôi, đừng đụng! Nếu anh chết với tôi, Ngọc Diệp sẽ phải làm sao?”


“Anh yên tâm đi, chúng ta sẽ không chết đâu”


“Làm sao mà yên tâm được, tôi cực kỳ không yên tâm với anh đâu! Anh điên rồi!”


Diên Mạnh Tùng nóng nảy đến mức liên tục măng mấy câu thô lỗ.


Nhớ lại lúc nhỏ, thiếu chút nữa là bản thân đã bị bọn buôn người bắt đi, cũng là được Phong Thần Nam xả thân cứu giúp.


Như vậy, nợ trong kiếp này chắc sẽ không thể trả hết cho anh được rồi.


Vừa mới nghĩ đến đây, xe của Phong Thần Nam đã tông vào.


Rầm rầm!


Phong Thần Nam khống chế xe của mình, ép xe của Diêm Thế Thiên lên tường núi.


Âm thanh của lốp xe ma sát nghe cực kỳ chói tai Tốc độ của chiếc xe đã giảm xuống, nhưng vẫn chưa đủ.


Chiếc xe vệ sĩ đi theo phía sau Phong Thần Nam cũng lần lượt hiện ra trong tâm mắt.


Bọn họ làm theo chỉ thị của Phong Thần Nam, từng xe, từng xe lao về phía xe của Diên Mạnh Tùng,


Ầm ầm!


Cuối cùng xe dừng lại.


Nhưng xe của Diên Mạnh Tùng lúc này đã bị đụng đến hình dạng khó coi.


Vụ va chạm mạnh là cho xe khởi động hệ thống túi khí, Diên Mạnh Tùng dùng chiếc tua vít nhọn dưới ghế, đâm thủng túi khí rồi bò ra khỏi xe.


Hít thở làn không khí tươi mới, cảm thấy như trời sau cơn bão, đột nhiên dạ dày có chút khó chịu, gương mặt anh ta tái mét.


Phong Thần Nam chạy đến, kéo anh ta dậy, cảnh cáo nói “Đừng vội nôn mửa, chạy nhanh lên, xe sẽ nổ đấy” Cổ áo Diên Mạnh Tùng bị kéo lên.


Phong Thần Nam nói xong cũng không dám quay đầu lại, nhanh chân chạy đi Diên Mạnh Tùng cũng vội vàng bò dậy, chạy theo, cũng không có thời gian để hỏi.


Đột nhiên, Phong Thần Nam hô một câu.


“Nắm xuống!”


Bọn họ lập tức nằm sấp trên mặt đường, phía sau truyền một trận nổ vang trời.


Đoàng.


Tia lửa bắn ra xung quanh như những đóa pháo hoa đỏ nhỏ, đám cháy bùng lên giữa sườn dốc. Ngay cả bụi bẩn và đất đá cũng bị tung lên, lăn xuống sườn dốc.


Diên Mạnh Tùng găng đứng dậy, xoay người nhìn đám cháy, trong lòng ngập tràn cảm giác sợ hãi.


Thật may quát May là mình đã kịp chạy lên mà không phải chạy xuống, nếu không thì bây giờ cũng thành “thịt ép đường” rồi.


Cảm giác bị đá lăn qua chắc là không dễ chịu gì.


Diên Mạnh Tùng rên rỉ than vấn “Ôi, xe của tôi, rất đắt đấy…”


Phong Thần Nam trừng mắt nhìn anh ta.


“Anh còn thiếu số tiền đấy sao?”


“Thiếu chứ, nếu anh có thể cho tôi một chiếc…


“Tôi không ngại ném anh vào biển lửa để cho anh tỉnh táo hơn một chút đâu. Chắc chắn là tôi sẽ không dùng tiền của mình vào việc đó rồi.”


Cảm giác như phần đời còn lại luôn có một ông bạn già để nói những chuyện như cũng là một loại vui vẻ.


Hai người đàn ông cùng nhau nhìn biển lửa, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, nhìn nhau mà cười.


“Phong Thần Nam”


“Làm sao?”


“Cám ơn, một mạng này, tôi sẽ nhớ kỹ”