Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 274




Chương 274: Bóng ma tâm lý lớn nhất của


Bé Lớn Thời Ngọc Diệp há miệng thở dốc.


Cô không ngờ Cơ Tưởng Thừa còn có tầng này quan hệ với nhà Công Tôn.


“Chẳng trách, chẳng trách ông ta am hiểu dùng cổ thuật, không chỉ nghiên cứu chế tạo ra cổ trùng, còn muốn cải tiến nó, ác ý gieo rắc khắp nơi. Hành vi như thế rõ rằng là dẫn dụ con ra mặt, làm con từng bước rơi vào bầy rập của ông ta”


Cô còn từng hậm hực khó hiểu, sao Cơ Tưởng Thừa làm mọi chuyện cứ như đều nhằm vào cô vậy?


Rõ ràng là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, người này từ đâu biết được nhiều bí mật của cô như thế?


Mọi chuyện đều có đáp án rõ ràng sau lời của Công Tôn Thanh vừa rồi Thì ra Cơ Tưởng Thừa cũng từng là học trò do gia tộc Công Tôn gia thu nhận, còn từng bái mẹ cô làm thầy.


Vừa nhắc tới Cơ Tưởng Thừa, Công Tôn Thanh cũng rất mất hứng.


“Chắc thằng nhãi đó muốn ép tôi xuống núi, đích thân gặp mặt cậu ta. Hừ, dám bắt nạt con cháu nhà tôi, không cho cậu ta một bài học là không được”


Thời Văn Nghĩa nghe lão tổ tông nhà mình muốn dạy dỗ người khác, nghĩ tới đoạn kinh nghiệm đã từng trải qua liền không nhịn được rùng mình, nhưng ngoài miệng lại rất ủng hộ bà ấy.


“Đúng đúng, chắc chắn phải dạy bảo cậu ta, đừng để cậu ta tiếp tục tai họa xã hội”


“Trước mắt vẫn là cứu người đàn ông của Ngọc Diệp về trước đã! Độc này của cậu ta tôi còn phải nghiên cứu một chút, dù sao cũng bị cải tiến rồi. Đúng rồi, Ngọc Diệp, sáu đứa ngố nhà con đâu?”


Thời Ngọc Diệp ngẩn ra, lúc này mới nghĩ ra bà ấy đang hỏi sáu đứa con nhà mình.


“Ở nhà ạ, làm bài tập về nhà”


“Làm bài tập cái của khi gì, càng làm càng ngu đi đấy, làm ít thôi. Con đưa đứa ngốc lớn nhất đến đây đi, để nó tới đây học chế thuốc”


Thời Ngọc Diệp đáp vâng, trong lòng lặng lẽ châm cho Bé Lớn một ngọn nến, mặc niệm RIP.


Quả nhiên, khi Bé Lớn nghe lão tổ tông muốn gọi mình qua học chế thuốc thì gương mặt mũm mĩm lập tức Suy sụp.


Mấy đứa em trai của bé xác nhận mình không bị “truyền triệu” thì thở phào một hơi, đồng thời nhịn cười thông cảm với Bé Lớn.


“Anh Tử Long, anh phải kiên trì nha, lão tổ tông xem trọng anh đấy: “Trong sáu người chúng ta, anh chính là người duy nhất thừa kế y thuật dòng họ Công Tôn đấy. Địa vị cao bao nhiêu phải gánh vác bấy nhiêu gian truân, anh chịu khó, coi như rèn luyện đi”


“Đừng sợ, ít ra bây giờ anh lớn hơn năm đó.


nhiều, dạo này còn ăn nhiều thịt, nặng cân rồi, lão †ổ tông có tức đến mức nào cũng không thể nhấc anh ném ra ngoài nữa! Mất sức lắm!”


“Lão tổ tông xinh đẹp như vậy, tức giận cũng đẹp như tiên trên trời, vì người đẹp, anh Tử Long nhịn một chút đi”


“Anh, Bé Sáu chúc anh bình an trở về!”


Bé Lớn khóc òa tại chỏ.


“Không phải nói sau khi rời đảo nhỏ thì không cần gặp lại lão tổ tông nữa à? Mọi người đều là lừa đảo! Oa hu hu, mẹ ơi, con không đi có được không?”


Thời Ngọc Diệp bất đắc dĩ vuốt ve cổ áo con trai “Bé ngoan, mẹ cũng không có cách nào! Con mau đi nghiên cứu thuốc giải với lão tổ tông đi, mạng sống của ba con phụ thuộc vào con đó.”


Vì thế Bé Lớn chỉ có thể nức nở bị mang đi gặp lão tổ tông.


Để lão tổ tông tiện nghiên cứu chế tạo thuốc giải, Thời Ngọc Diệp cố ý tìm Hạ Tuấn Đạt mượn phòng thí nghiệm.


Hạ Tuấn Đạt vô cùng khách sáo nhượng phòng nghiên cứu cho bọn họ mượn dùng, nhưng khi phát hiện Bé Lớn bị một cô gái xinh đẹp mang vào phòng nghiên cứu lại cảm thấy bất ngờ, cậu †a tìm cơ hội trộm hỏi Thời Ngọc Diệp.


“Chị gái xinh đẹp vừa đi vào là ai thế?”


“Chị họ tôi”


À, thì ra chị họ của cô giáo cũng biết chế thuốc à? Chị ấy định chế thuốc bổ gì cho ông Phong sao?”


Thời Ngọc Diệp không muốn Hạ Tuấn Đạt liên lụy vào chuyện này, chỉ ậm ừ cho qua.


Trong phòng thí nghiệm, Bé Lớn lấy ra ống máu rút từ người ba mình, dưới chỉ đạo của Công Tôn Thanh mà run rấy bắt đầu xét nghiệm.


Tuy Công Tôn Thanh luôn miệng nói bé đến hỗ trợ, nhưng thực tế thì toàn bộ quá trình đều do Bé Lớn làm, lão tổ tông chỉ ở bên cạnh quan sát thôi.


Tất nhiên, lúc thích hợp còn cho người ta vài câu đánh giá khiến người toát mồ hôi lạnh.


“Làm cái gì chậm chạp như thế? Con sinh năm con rùa à?”


“Chỗ này có bao nhiêu loại độc, tính ra chưa?”


“Con trai, sao con ngày càng ngu vậy chi Không nố dùng đầu óc, để lại làm di sản đấy à?”


“Chất xúc tác dùng để trưng cho đẹp chắc?


Thêm vào đi chần chừ chỉ.”


Bị lão tổ tông tạo áp lực, Bé Lớn có khổ không dám nói.


Thật ra dược sĩ Lạc Trần trong truyền thuyết cũng không cố định phải truyền cho người nào, đây chỉ là một lớp vỏ bọc của nhà Công Tôn mà thôi, bọn họ từng thế hệ truyền xuống mà dùng.


Công Tôn Thanh từng là dược sĩ Lạc Trần, mọi người đều cho rằng bà sẽ lại cho cô con gái bà thương nhất, nhưng không. Mãi tới khi sáu bào thai ra đời không lâu, bà mới quyết định truyền danh hiệu này cho Bé Lớn Vì thế, Bé Lớn mới chập chững biết đi đã bị lão tổ tông chộp tới học nhận biết dược liệu. Chờ đám nhỏ đều hơi lớn một chút, cá sáu đứa đều bị bắt lên đảo ở lại, nhận đủ kiểu giáo dục ma quỷ địa ngục.


Công Tôn Thanh chưa bao giờ đau lòng đứa nhỏ, cho nên Bé Lớn rơi vào tay bà ăn không biết bao nhiêu đau khổ Nhưng cùng lúc đó, kỹ năng y thuật của Bé Lớn và Thời Ngọc Diệp đều bị lão tổ tông huấn luyện, trình độ tăng lên rất nhanh.


“Thằng nhóc ngốc kia, còn có thời gian ngẩn người đúng không?”


Giọng nói lạnh lùng của Công Tôn Thanh truyền đến, Bé Lớn sợ tới mức rùng mình một cái.


“Bà cố ngoại, cố nhìn kết quả con phân tích thế này đã được chưa?”


Bà giơ tay vỗ lên ót đứa nhỏ một cái.


“Câm miệng, gọi cố là dì Thanh”


Con xin lỗi, gọi không ra miệng.


Dù sao cậu bé biết tuổi thực của lão tổ tông.


Công Tôn thanh cầm báo cáo, nhìn hơn một trăm loại độc dược liệt kê bên trên, trâm ngâm suy nghĩ.


“Thì ra là thế… hừ, nhãi ranh thích đầu cơ trục lợi Lòng Bé Lớn lạnh xuống, trong đầu không ngừng xoay tròn ngẫm lại.


Cậu bé vừa làm sai chỗ nào rồi?


Đầu cơ trục lợi ở đâu?


Phân tích sai độc dược rồi à?


Oa hu hu, có phải lão tổ tông lại muốn phạt cậu bé tự mình đi thử độc hai mươi lần?


Công Tôn Thanh võ bốp báo cáo lên bàn, lạnh nhạt hỏi: “Bây giờ biết làm gì tiếp theo chưa?”


Mặt Bé Lớn cứng đờ, cẩn thận đích xác nhận: “Cái đó… thử độc hai mươi lần hơi quá mức, bà cố… à không dì Thanh có thể nói cho con con làm sai ở đâu trước không? Chờ con làm ra thuốc giải lại đi nhận phạt được không ạ?”


Bà dùng vẻ mặt nhìn thiếu năng trí tuệ trông con mình.


“Con bị cuồng tự ngược đấy à? Thích nhận phạt? Dì nói con sai lúc nào? Vừa rồi dì chỉ hỏi con biết làm thuốc giải thế nào chưa?”


Bé Lớn nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm một hơi ‘Sau đó cậu bé lập tức cầm báo cáo lên, tỉ mỉ nghiên cứu.


“Tuy số độc rất nhiều, nhưng không ít độc.


đều tương khắc với nhau, vào tới cơ thế không có tác dụng lớn, chỉ còn mấy loại cỏ độc này là mấu chốt”


Công Tôn Thanh vừa lòng nhếch môi cười khẽ.


“Thông minh lảm, biết rồi thì thực hiện nhanh địt Nói xong, bà ấy quay người đến bên cửa sổ, một tay chống bàn nhảy lên, ngồi nghiêng trên cửa sổ phơi nắng.


Dáng vẻ kia như tiên nữ giáng trần, đủ đế hợp với cây cối ngoài cửa số thành một loại phong cảnh.


Bà ấy nhầm mắt lại, sung sướng thản nhiên.


Chẳng qua Bé Lớn không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp của lão tổ tông, vùi đầu vào chế thuốc, không dám thả lỏng một khắc.