Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 269




Chương 269: Điện thoại của Cơ Tưởng Thừa


Tập đoàn Phong Thị Phong Thần Nam nhìn tài liệu thông tin do Đăng Dạ Hiên gửi với vẻ mặt nghiêm túc.


“Có đúng là cô ấy chết ở Bắc Hải?”


“Vâng, có một báo cáo trường hợp của ca bệnh được đính kèm ở mặt sau của tài liệu, vào thời điểm đó cô ấy đang bị ung thư não.”


“Các thành viên khác của nhà họ Cơ điều tra được như thế nào?”


“Nhà họ Cơ có một mỏ than và một công ty khai thác đầu mỏ, ban đầu nó được một số con gái của nhà họ Cơ phân biệt tiếp quản, nhưng mười năm trước lại bất ngờ được thu mua lại và sáp nhập bởi một doanh nhân tên Jackson.


Những người của nhà họ Cơ từ đó liền không thấy xuất hiện ở Bắc Hải nữa”


Sau khi Đăng Dạ Hiên nói xong những điều này, Phong Thần Nam cũng đã xem xem xong tờ bệnh án ở đẳng sau tài liệu.


Nhà họ Cơ vốn dĩ có ba trai hai gái, trong đó có một người con gái tên là Cơ Tuyết Hoa, nhưng cô lại là do tiểu tam sinh ra nên không được người trong nhà đón nhận.


Danh tiếng của nhà họ Cơ ở Hải Phòng không được tốt lắm, đây từng là gia tộc thượng lưu rất rất không nói đạo lý nhất toàn bộ thành phố, thẳng cho đến khi công ty bị thu mua lại vào mười năm trước, tất cả tài sản và của cải của bọn họ đều bị quét sạch, từ đó đến nay mai danh ẩn tích.


*J, người này có quốc tịch nước ngoài? Là đến từ Nam Phi sao?”


“Vâng, đó là những gì được ghi trong tài liệu.


Tôi cũng đã cho người cố gắng điều tra, nhưng không thể tìm ra được bất kỳ ảnh chụp và thông †in chỉ tiết nào của chính anh ta, vì vậy tung tích của bên kia cũng không rõ ràng”


Phong Thần Nam đóng tập tài liệu lại, “Anh tiếp tục cho người theo dõi thông tin và theo dõi động thái của công ty kia. Nếu có bất kỳ tin tức gì thì phải báo cho tôi biết ngay lập tức: “Vâng.”


Ngay sau khi Đăng Dạ Hiên vừa rời đi, Phong Thần Nam đang định gọi cho Thời Ngọc Diệp để nói rõ ràng về sự việc thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô.


Nhìn ID người gọi, anh hiểu ý cười cười.


Đây có lẽ là thần giao cách cảm trong truyền thuyết đi?


Sau khi điện thoại được kết nói, chỉ nghe anh dịu dàng nói: “Thật trùng hợp, anh còn đang định gọi điện thoại cho em.”


“Ồ, có phải vậy không?”


Giọng nói của một người đàn ông lạ lẫm ở đầu dây bên kia vang lên, trong giọng nói còn có vài phần chế nhạo.


Sắc mặt Phong Thần Nam lập tức tối sầm lại, trong lòng nổi lên một tia cảm xúc bất an.


“Ai vậy?”


“Tôi nghe nói gần đây người của anh đang điều tra tôi”


“Ông là Cơ Tưởng Thừa? Tại sao ông lại cầm điện thoại di động của Ngọc Diệp?”


Cảm giác bất an trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt.


Cơ Tưởng Thừa có thể nghe ra được sự căng thẳng trong giọng điệu này của anh, ông ta cười một tiếng đầy trầm thấp.


“Thế nào? Anh sợ tôi làm gì cô ta sao?”


“Ông đừng hòng nghĩ đến việc chạm được vào một sợi tóc của cô ấy”


“Lúc này lẽ ra anh nên nói cho tôi biết rằng muốn động đến cô ta thì trước tiên phải bước qua xác của anh đã mới đúng chứ?”


Tiếng cười ha ha bên trong điện thoại cực kỳ đáng ăn đòn.


Phong Thần Nam lạnh mặt: “Rốt cuộc thì ông muốn cái gì?”


“Câu này hẳn là tôi nên hỏi anh mới đúng chứ, Phong Thần Nam, anh cho người điều tra tôi là đang muốn làm cái gì đây?”


“Cái gì? Làm qua nhiều chuyện xấu, sợ bị tôi phát hiện sao?”


“Ha ha hat”


Tiếng cười của Cơ Tưởng Thừa luôn khiến người ta có cảm giác như thể đang bị rắn độc bò lên khắp người vậy.


Phong Thần Nam cố gắng đè nén nối lo lắng trong lòng xuống, chờ ông ta nói xong.


“Phong Thần Nam, kỳ thực anh không cần phải phí nhiều thời gian như vậy. Muốn biết tôi ở đâu, tôi có thể trực tiếp nói cho anh biết”


“Vậy ông cứ nói một chút xem”


“Thế này thì sao, anh đứng dậy khỏi ghế và đi tới trước cửa sổ. Nhớ mang cả kính viễn vọng theo”


Phong Thần Nam trong lòng dấy lên một cảm giác sắp có chuyện xấu xảy ra, nhưng vẫn là đứng dậy khỏi ghế.


Anh biết rõ rằng nhất định là Cơ Tưởng Thừa đang theo dõi nhất cử nhất động của anh thông qua một phương pháp nào đó.


Ông tốt nhất là không nên giở trò gì, Cơ Tưởng Thừa, nếu ông dám ra tay với bất cứ người nào bên cạnh tôi một lần nữa, tôi nhất định sẽ làm bằng mọi giá lưỡng bại câu thương với ông”


“Không tồi, rất có cốt khí, quả không hổ danh là Phong Thần Nam. Nhưng động tác của anh có thể nhanh hơn một chút được không? Chẳng lẽ anh không muốn biết tôi đang ở đâu sao?”


Phong Thần Nam một tay cầm điện thoại, một tay kia tháo kính viễn vọng ra khỏi kệ.


Khi đi đến trước cửa sổ cao sát đất, anh có thể cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm mình từ xa, hơn nữa còn mang theo sát khí rất nồng đậm.


Bây giờ vẫn đang là ban ngày, đường phố bên ngoài công ty vẫn đang rất sôi động, anh không phát hiện ra bất luận nhân vật khả nghỉ nào.


Ngay lúc anh đang phân vân trong lòng.


Lúc này, Cơ Tưởng Thừa bên kia lại truyền tới một câu khác.


“Anh thử giơ ống nhòm nhìn một chút mà xem, hướng mười một giờ nhìn lại”


Anh cau mày, bán tín bán nghỉ giơ ống nhòm lên nhìn, nhìn thấy một bóng người ở tầng trên của tòa cao ốc hướng mười một giờ.


Người đàn ông kia lúc này cũng đang cầm ống nhòm, còn rất thân sĩ mà giơ tay lên vẫy vẫy hai lần với Phong Thần Nam.


Bên cạnh đối phương là một người đàn ông khác, dựa vào bức tường vây ở tầng trên cùng, trong tay cầm còn cầm một khẩu súng bản tỉa.


Khi Phong Thần Nam nhìn thấy đối phương, người đàn ông cũng đồng thời nhãm ngay vào anh.


Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên có một đốm sáng màu đỏ rơi ngay ở giữa ngực anh “Có phải là rất kích thích không? Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, anh hiện tại liền chết ngay lập tức.”


Cơ Tưởng Thừa hỏi anh với một nụ cười lạnh.


Vẻ mặt của Phong Thần Nam không có chút biểu hiện phập phồng nào.


“Ngọc Diệp không có ở bên cạnh ông, phải không? Là ông cố ý chặn tín hiệu của cô ấy nhiều lần để gọi điện thoại cho tôi?”


Chỉ cần Ngọc Diệp không bị Cơ Tưởng Thừa bắt được, thì anh không có gì phải sợ.


“Khá lắm, anh thật là thông minh, nếu bây giờ anh mà chết đi cũng sẽ thật đáng tiếc nhỉ. Tôi chỉ thích chơi cùng với những người thông minh thôi.”


Phong Thần Nam đặt ống nhòm xuống, giọng điệu vẫn bình thản như trước.


“Tôi cho rằng mục đích của cuộc gọi này của ông là để nói chuyện với tôi về chuyện hòa giải.”


“Ha ha ha ha, không nhìn ra anh vậy mà lại còn rất hài hước.”


“Vậy thì, Cơ Tưởng Thừa, rốt cuộc thì ông muốn thể nào mới nguyện ý dừng tay lại?”


“Dừng tay lại? Trò chơi đã bắt đầu, làm sao có thể dễ dàng nói tạm dừng như vậy được?”


“Tôi không muốn nói nhảm nhiều chuyện như vậy với ông, tốt hơn hết là ông nên có gì thì nói thẳng đi, giữa tôi và ông rốt cuộc là có mối thâm cừu đại hận gì?”


Anh hoàn toàn không để ý tới việc tính mạng của mình lúc này đang rơi vào tay người khác, khí tức lan tràn “Nỗi hận này quá lớn, anh hiện tại có nghĩ cũng không thể nghĩ tới, tôi tính toán là hận.


Những lời này của Cơ Tưởng Thừa khiến Phong Thần Nam rơi vào trầm tư.


Nói như vậy, mối hận thù giữa hai người bọn họ không hoàn toàn được tính là gián tiếp?


Nhưng anh hoàn toàn không nhớ ra là mình có thể đã biết được người đàn ông này trước đây hay không, “Rốt cuộc là cái quỷ gì, không thể trực tiếp làm rõ mà phải dùng đến những phương thức cực đoan như vậy để báo thù sao?”


“Anh hỏi như thế rất không thú vị đó. Như tôi đã nói, tôi thích chơi trò chơi với những người thông minh. Cho nên đáp án này, đương nhiên anh phải tự tìm ra câu trả lời. Tuy nhiên, trước đó, anh phải tìm ra sự thật cái đã”


Sau khi nói chuyện lâu như vậy, Phong Thần Nam đã hoàn toàn có thể chắc chẳn rằng người đàn ông này không phải là một kẻ mất trí bình thường.


“Vậy hôm nay ông gọi cho tôi là có mục đích gì? Tuyên chiến?”


“Nếu thật sự muốn nói về mục đích, thật ra tôi chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi.”


Lời nói của Cơ Tưởng Thừa khiến trái tim của Phong Thần Nam lại chìm xuống một lần nữa.


“Ý của ông là gì?”


“Cứ xem như đây là một món quà gặp mặt đầu tiên dành cho anh đi. Phong Thần Nam, tốt hơn là anh phải sống sót, nếu không thì trò chơi của tôi sẽ mất một người và sẽ không còn thú vị nữa đâu”


Phong Thần Nam định tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng điện thoại đã bị Cơ Tưởng Thừa cúp máy trước.


Anh nhanh chóng cầm lấy ống nhòm nhìn về hướng tòa nhà cao ốc vừa rồi, lại tình cờ nhìn thấy tay bản tỉa kia Sau đó, Bùm!


Bang!


Phốc!


Sau đó, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Phong thị đều đã bị nổ tung.


Khi Thời Ngọc Diệp nhận được điện thoại, nhanh chóng đến bệnh viện cùng gia đình, Phong Thần Nam đã ở trong phòng cấp cứu Đảng Dạ Hiên đang lang thang trên hành lang, nhìn thấy cô xuất hiện, đôi môi run run giải thích rõ ràng sự tình.


“Vết thương ở ngực. Khi được đưa đến bệnh viện máu chảy ra rất nhiều và nhịp tim giảm mạnh. Anh ấy đã vào được một giờ rồi, tình hình hiện tại không rõ ràng lắm..”