Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 266




Chương 266: Thành khẩn xin lỗi


Lưu Mạnh Hòa biết rõ Lưu Trọng Hoài có thành kiến với Thời Ngọc Diệp nên cũng không muốn đôi co nhiều với ông ta, trực tiếp hỏi: “Vậy rốt cuộc em có muốn xin lỗi người ta không?”


Lưu Trọng Hoài trầm mặc không nói.


Ông ta còn có quyền nói không sao?


Lưu Mạnh Hòa nhìn vẻ mặt quật cường của em trai thì vừa bất đắc dĩ vừa giận dữ nói.


“Có tỏ vẻ quật cường và cố giữ thể diện cũng không đem lại lợi ích gì cho em đâu.”


“Cho dù đúng như lời em nói, Tô Cẩm Tú bị Thời Ngọc Diệp hại chết, người đắc tội Thời Ngọc Diệp đều không có kết cục gì tốt đẹp, vậy thì em còn muốn làm cho chuyện này tiếp tục chuyển biến xấu hơn nữa sao? Hay là sai càng thêm sai?”


“Ba thường nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh hi vọng em có thể hiểu được đạo lý này.


Trọng Hoài, nếu em còn chậm trễ không muốn hòa giải quan hệ với Thời Ngọc Diệp thì chỉ làm cho mình càng về sau càng khó sống hơn thôi”


Lưu Mạnh Hòa nói lời thấm thía.


Người em trai này của ông ta vừa cố chấp vừa hay có thành kiến, đã quật cường lại còn thích giữ thể diện, hoàn toàn không hề biết điều.


Nếu lần này không thể rút ra một bài học từ Thời Ngọc Diệp thì chỉ sợ sau này sẽ không có cách nào khác tiếp tục lăn lộn trong xã hội nữa, đi chỗ nào cũng sẽ bị định là kẻ tội đồ.


“Haiz… đi về từ thành phố Cao Ninh đã lâu như vậy, anh cũng đã cho em thời gian để từ từ suy ngẫm, cũng chẳng vội được một lúc này, thôi em từ từ mà nghĩ đi”


“Được, em đi xin lỗi”


Lưu Trọng Hoài bỗng nhiên mở miệng nói dẫn tới ánh mắt ngoài ý muốn của Lưu Mạnh Hòa.


Nhưng ông ta nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt kinh ngạc, gật đầu tỏ vẻ vui mừng: “Được, em đã muốn đi xin lỗi thì phải chuẩn bị cho tốt. Cái cô Ýy muốn là thành ý của em, tốt nhất em nên quay về luyện tập trước đi”


“Anh biết cách tìm cô ta thế nào sao?”


“Gần đây con trai của Hội trưởng bái cô ấy làm thầy, thành lập một phòng nghiên cứu ở thành phố Hải Phòng, chỉ cần đến đó ôm cây đợi thỏ thế nào cũng gặp được cô ấy”


“Vậy còn bên phía ba..”


“Yên tâm đi, giờ anh sẽ đi gọi điện nói chuyện với ba, để ba mở khóa thẻ ngân hàng cho em.”


Lưu Trọng Hoài bây giờ mới vừa lòng rời đi Hai ngày sau.


Thời Ngọc Diệp đi đến cửa phòng nghiên cứu của Hạ Tuấn Đạt, vừa xuống xe liền bị một người đột nhiên chạy ào qua làm cho hết hồn ‘Vân Mặc Tích liền bước tới túm người đó lại, vòng tay khóa cổ tay người đó, đè mạnh lên cửa xe, gắt gao tra hỏi “Nói! Ai phái ông tới? Ông là thợ săn ảnh hay sát thủ người ta phái đến ám sát cô chủ nhà tôi.


Lưu Trọng Hoài bỗng dưng bị nói thành kẻ đi giết người nên nhất thời sinh ra tức giận.


“Cô Thời, có phải bất kể ai xuất hiện trước mặt cô đều bị hỏi han ân cần một phen thế này không?”


Lúc này cô mới nhìn ra thân phận của người chạy tới.


“Vân Mặc Tích, buông ông ta ra đi”


Giờ Lưu Trọng Hoài mới được thả ra, ông ta đứng thẳng người lên, vuốt thẳng áo sơmi, sắc mặt không hề tốt chút nào.


Thời Ngọc Diệp thấy ông ta bây giờ có vẻ rất cáu kinh nên không nói thêm câu gì, quay người bỏ đi “Đợi chứt”


Lưu Trọng Hoài đứng sau ngay lập tức gọi lại “Có việc gì?”


“Tôi muốn tìm cô nói chuyện.”


“Xin lỗi, bây giờ tôi đang rất bận, ông hẹn trước thời gian với vệ sĩ của tôi đi”


Lời nói của Thời Ngọc Diệp làm cho Lưu __ Trọng Hoài cảm thấy bị sỉ nhục nên trong lòng hơi tức giận “Cô Thời, đến cả một chút thời gian nghe tôi xin lỗi cô cũng không bỏ ra được sao?”


Lời này vừa nói ra thì Thời Ngọc Diệp vừa mới quay người định bỏ đi bỗng nhiên dừng lại bước chân.


“Xin lỗi? Được, vậy giờ ông nói đi”


Ông ta vẫn luôn cảm thấy Thời Ngọc Diệp vừa nghe thấy là ông ta đến xin lỗi thì liền tỏ vẻ ta đây.


Ý xúc phạm rất nặng.


Dù trong lòng không tình nguyện nhưng Lưu _ Trọng Hoài vẫn hết sức nghiêm túc cúi người nói ra khỏi miệng lời xin lỗi mình đã phải luyện tập mất hai ngày qua.


“Xin lỗi cô Thời, xin tha thứ cho tôi vì đã mạo phạm cô vào ngày diễn ra hội thảo nghiên cứu và thảo luận”


Thời Ngọc Diệp kinh ngạc trừng mắt nhìn ông †a.


Cô không thể đoán được Lưu Trọng Hoài lại thật sự có thể bỏ qua mặt mũi đến đây xin lỗi cô.


“Tuy là giọng nói có vẻ hơi cứng nhắc nhưng thấy ông thành khẩn cúi đầu xin lỗi như vậy tôi sẽ ghi nhận. Vậy ông có thể đi rồi đó”


“Đợi chút, cô Thời, tôi còn chưa nói xong”


“Còn có chuyện gì?”


“Cô có thể giúp tôi xin hội trưởng tha thứ được không?”


Rốt cuộc Lưu Trọng Hoài cũng nói ra được hai chữ ông ta đã ấp ủ trong hai ngày nay, nói xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.


Ông ta cho răng chỉ cần nói xong câu xin lỗi thì lời đề nghị này sẽ không bị Thời Ngọc Diệp từ chối.


Người bình thường sẽ không thể nào không nể mặt mà cho người ta một bậc thang để hạ nhiệt.


Nhưng ông ta lại vẫn đoán sai.


“Ông muốn xin hội trưởng tha thứ vì sao không gặp trực tiếp người ta mà nói, mà lại còn muốn tôi nói thay?”


“Đây là ý của hội trưởng, phải để cô Thời thay tôi ra mặt thì ông ấy mới chấp nhận”


“Ồ, vậy nếu tôi không muốn đi thì sao?”


“Cô Thời, như thế nào gọi là lùi một bước trời cao biển rộng, nếu tôi đã xin lỗi thì sao cô cứ phải tiếp tục làm khó tôi làm chỉ?”


Lưu Trọng Hoài nói với vẻ rất đúng lý hợp tình.


Thời Ngọc học giọng điệu của ông ta phản bác lại.


“Ai nói là lui một bước trời cao biển rộng? Rõ ràng là lui một bước càng nghĩ càng tức”


Sắc mặt Lưu Trọng Hoài lập tức trâm xuống Coi như là ông ta hiểu rõ rồi, Thời Ngọc Diệp cố ý gây khó dễ cho ông ta.


Nhưng dù trong lòng có tức giận hơn nữa thì ông ta cũng chỉ có thể kiệt lực đè xuống.


Ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô Thời muốn tôi làm thế nào mới sẵn lòng nói hộ cho tôi trước mặt hội trưởng đây?”


Thời Ngọc Diệp vuốt cẫm, ra vẻ nghiêm túc tự hỏi.


“Ừm, nếu không thì như vậy đi, hôm nay ông hãy làm đối tượng cho một thí nghiệm nhỏ của Hạ Tuấn Đạt đi. Chỉ cần làm xong thí nghiệm đó thì tôi sẽ tha thứ cho ông.”


“Đối tượng thí nghiệm?”


“Không phải là tôi đang cho ông một cơ hội sao, để ông đi hầu “thái tử gia’ nhà hội trưởng, nếu ông dỗ người ta vui vẻ thì cậu ta sẽ thay ông cầu xin hội trưởng, như vậy không phải là có hiệu quả sao?”


Lưu Trọng Hoài nắm chặt nằm tay đế hai bên người.


Không ngờ có ngày ông ta lại lưu lạc đến mức độ phải đi làm đối tượng thí nghiệm cho người ta.


Thời Ngọc Diệp này đúng là am hiểu nhất chuyện giảm đạp lên lòng tự trọng của người khác.


“Trông ông có vẻ không vui lắm nhỉ, haiz, thôi ông đừng nổi nóng làm chỉ, không làm thì không làm thôi, vậy tôi đi trước nh: Thời Ngọc Diệp cố ý nói như vậy.


Cô định để cho ông ta biết khó mà lui Loại người quá coi trọng mặt mũi như Lưu Trọng Hoài không thích hợp đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc Hiệp hội Dược sĩ.


Tuy nói đó là một chức vị ở thượng tầng xã hội nhưng cả Hiệp hội Dược sĩ đều là bác sĩ, mà tôn chỉ cao nhất của nghề bác sĩ chính là phục vụ người khác, tạo phúc cho nhân loại, đặt sinh mạng của bệnh nhân lên hàng đầu chứ không phải là lợi ích cá nhân.


Cô còn tưởng rằng nói như vậy thì có thể thành công ép lui được Lưu Trọng Hoài.


Nhưng ông ta cũng không mất thời gian tự hỏi lâu lắm.


“Được, nếu tôi chấp nhận làm đối tượng thí nghiệm của cậu Hạ thì cô Thời nhất định phải nói được làm được, ngay lập tức phải tới trước mặt hội trưởng nói hộ cho tôi”


Thời Ngọc Diệp: ?


Cô đã nói là sẽ nói hộ cho ông ta lúc nào?


“Yên tâm đi, nếu ông có thể tạo quan hệ tốt với Hạ Tuấn Đạt thì cho dù không có sự trợ giúp của tôi cậu ta cũng sẽ nói hộ cho ông. Việc này chỉ có lợi cho ông mà không có hại đâu”


“Hi vọng cô Thời sẽ không nuốt lời.”


Lưu Trọng Hoài nói xong liền thẳng hướng phòng nghiên cứu mà đi vào.


Đối với việc ông ta đột nhiên ghé thăm Hạ Tuấn Đạt cảm thấy rất ngoài ý muốn.


“Không phải ông là người làm náo loạn cả hiện trường buổi hội thảo hôm đó lên sao…”


Ấn tượng này quả là quá kém rồi.


Lưu Trọng Hoài không ngờ trong hội thảo lần trước người nghỉ ngờ và công kích ông ta lại là con trai của hội trưởng Hiệp hội Dược sĩ.


Nhận ra điều này làm cho gương mặt ông ta tái đi vài phần.


“Cũng được, nếu hôm nay đã có đối tượng thí nghiệm thì thí nghiệm nhỏ này của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành rồi” Thời Ngọc Diệp chủ động mở đầu, chỉ đạo Lưu Trọng Hoài đang có vẻ mặt hết sức khó xử.


“Ông đi qua nắm lên giường giải phẫu đi”


“Thí nghiệm của mấy người là gì vậy?”


“Châm cứu, chữa bệnh cho người bị bệnh vô sinh”


Sắc mặt Lưu Trọng Hoài cứng đờ, Thời Ngọc.


Diệp như chợt nhớ ra chuyện gì đó.


“Đúng rồi, ông đã mua bảo hiểm chưa?”


Ông ta nghe vậy thì trong lòng có dự cảm không tốt.


Còn đang tự hỏi phải trả lời như thế nào thì đã nghe thấy Thời Ngọc Diệp kín đáo bổ sung thêm một câu với Hạ Tuấn Đạt.


“Tuấn Đạt, hôm nay cậu không thể thất thủ đâu nhé, những huyệt vị tôi dạy cho cậu nếu không làm đúng cách thì có thể biến người có khả năng sinh dục thành người bị vô sinh đó.”


Lưu Trọng Hoài lập tức cảm giác nóng nảy muốn trốn khỏi phòng nghiên cứu này.


‘Vừa mới nấy cô ta còn nói gì?


Việc này chỉ có lợi mà không có hại?


Bậy tự cô đi làm cái loại của nợ có lợi mà không có hại đó của nhà cô đi!