Chương 246: Tìm cách chữa trị cho Tô Cẩm Tú
“Em là đồ ngốc hay sao! Anh đã nói phải kết giao tốt với người ta cơ mà, bây em không nghe lời lại còn mặc cả như vậy! Giờ thì hay rồi, chúng †a bêu xấu cô ta trên sân khấu như vậy thì có khác nào đắc tội với cô ta chứ!”
Lúc này, Lưu Mạnh Hòa chỉ hận không thể đánh chết đứa em trai ngu xuẩn trước mắt này.
Sau khi Lưu Trọng Hoài nghe được cuộc trò chuyện giữa anh trai của ông ta với chủ tịch thì ‘†âm trạng của ông ta vô cùng nặng nề, vì thế ông †a mới có thể hồi phục lại tinh thần sau khi bị đánh một trận.
Tuy rằng ông ta đã bắt đầu hối hận, nhưng lời nói cứ đến miệng là cứ như lời biện hộ vậy.
“Không phải cô ta không thừa nhận hay sao?
Đó chỉ là dự đoán của hai người thôi. Theo em, cô †a không thể là người của gia tộc Công Tôn được.”
“Em còn ngụy biện nữa được sao, đồ ngu xuẩn! Lại dám nói những lời vô lễ như thế trước mặt chủ tịch.”
Lưu Mạnh Hòa chỉ hận không thể đánh chết đứa em trai ngu xuẩn này.
Hội trưởng của Hiệp hội Dược sĩ là người như thế nào chứ?
Ông ta không chỉ am hiếu về y học và tỉnh chế thuốc mà còn có tầm nhìn đặc biệt chính xác, nếu không, làm sao ông ta có thể trở thành một hội trưởng được mọi người kính trọng chứ?
Sau khi bị Lưu Mạnh Hòa tát một cái thì Lưu Trọng Hoài mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, ông ta vội vàng ngấng đầu giải thích với ông lão.
“Tôi xin lỗi hội trưởng, thật sự lúc nấy tôi không cổ ý xúc phạm ngài đâu!” Nhớ kỹ một giây này.
Ông lão cũng dừng lại.
Ông lão dừng lại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn bọn họ thêm nữa.
“Ra ngoài đi. Nếu như được cô ấy tha thứ hoặc chính miệng cô ấy tới đây cầu tình thay anh thì tôi mới khôi phục lại chức vị cho anh, còn không… Tôi thấy anh vẫn nên tìm tới một bệnh viện hoặc một phòng nghiên cứu nào đó mà rèn luyện thêm vài năm nữa đi rồi nói tiếp.”
Nói xong, thư ký An Vũ liền mời cả Lưu Mạnh Hòa và Lưu Trọng Hoài ra ngoài.
Säc mặt của hai anh em tái mét.
Lúc này, Lưu Mạnh Hòa hận em trai tới mức muốn cắt đứt quan hệ với ông ta.
“Lần này em đã cản trở cả nhà họ Lưu rồi!”
Lưu Trọng Hoài nghiến chặt răng.
Nếu như đổi sang lúc khác, với tính cách cứng rắn của ông ta thì chắc chản ông ta không muốn theo anh trai tới đây.
Thế nhưng hiện tại ông ta đã nhận ra mình làm sai Người trong nhà dùng đủ mọi cách cùng với quan hệ, vất vả lắm mới đưa ông ta lên cái chức phó chủ tịch của Hiệp hội dược sĩ, thế mà ông ta còn chưa làm được 3 tháng mà đã bị cách chức rồi.
Nếu như về nhà để ba biết được thì chắc chản sẽ đánh gấy chân của ông ta ‘Đuổi ra khỏi nhà cũng không phải là không thể.
“Anh, em sai rồi, lần này anh nhất định phải giúp em..”
“Bây giờ mới biết sai sao? Cái sự ngang ngược lúc nấy ở trên sân khấu đâu rồi?”
Lưu Mạnh Hòa mắng một thôi một hồi thì mới dịu lại cơn tức giận rồi nghĩ cách cho em trai.
“Nếu như hội trưởng đã bảo em đi giải thích thì bây giờ chúng ta sẽ đi tìm cô ta. Chỉ cần có được sự tha thứ của cô ta thì nhất định sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế”
“Thế nhưng hội trưởng còn nói phải tự cô ta đến cầu tình cho em thì mới được…”
Thế nhưng ngay cả giao tình giữa Lưu Trọng Hoài và Thời Ngọc Diệp cũng không có thì sao cô †a có thể giúp ông ta biện hộ trước mặt hội trưởng được?
Đây chính nhiệm vụ không thể nào thực hiện được!
“Trước mắt chỉ có con đường này thôi, em còn có lựa chọn khác hay sao?”
Lưu Mạnh Hòa chỉ hận rèn sắt không thành thép kéo tay của em trai đi.
“Đi, hiện tại phải đi tìm cô Hoắc ngay, thành khẩn xin lỗi cô ta. Chỉ cô ta nguyện ý cầu tình thay em thì cho dù bất cứ điều kiện gì, em cũng phải đồng ý”
Mặc dù Lưu Trọng Hoài không tình nguyện nhưng ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để mặc anh trai kéo đi Khi Ngọc Diệp vừa rời khỏi phòng nghỉ, Vân Mặc Tích thấy cô vẫn bình thường thì mới khẽ thở phào một hơi.
“Cô chủ, lúc nấy có người qua đây giục sắp đến lượt cô lên sân khấu rồi ạ.”
“Tôi biết rồi”
Cô gật đầu, sau đó bình tính đi theo sau thư ký An Vũ tới hậu trường phát biểu.
Cùng lúc đó.
Ông Tô cùng với đám người đứng chờ ở bên cạnh cửa hậu trường với vẻ bất an không thôi.
“Ông Lôi, không phải ông nói những người khác đều đang chờ ở hậu trường hay sao? Sao bây giờ lại không có bóng người nào? Lúc nấy, chúng ta cũng đã hỏi một lần mà vấn chưa biết dược sĩ Lạc Trần ở đâu, không phải là ông gạt tôi đấy chứ?”
Sắc mặt của Lôi Chí cũng có chút sốt ruột.
“Không thể nào, bạn của tôi quả thực đã nói như vậy, chỉ cần bất cứ người nào trước khi lên sân khấu nhất định đều phải tới nơi này chuẩn bị, hơn nữa còn phải tới trước 3 trận”
“Đã đến trận cuối cùng rồi mà sao vẫn chưa thấy người thế?
“Tôi cũng không biết..”
Lôi Chí bực bội gật đầu.
Tâm tình của ông Tô cũng không tốt, nghĩ một lúc liền nói: “Thôi bỏ đi, để tôi lại hỏi bọn họ xem sao”
Tô Cẩm Tú ngồi ở trên xe lăn ngắt lời ông ta với vẻ mất kiên nhẫn: “Ba, không cần hỏi nữa. Lúc nấy, nhân viên cũng cảnh cáo chúng ta không thể ở lại đây thêm nữa, nếu như ba lại qua đó dây dưa với người ta thì chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài. Đến lúc đó, đừng có nói tới tìm bác sĩ mà ngay cả dược sĩ cũng không được gặp.”
“Thật sao? Hiện tại vẫn còn chưa thấy người đâu “Chúng ta cứ chờ là được. Không phải anh ta lên sân khấu cuối cùng hay sao? Chỉ cần chờ ở chỗ này thì nhất định sẽ gặp được”
Ông Tô cảm thấy con gái nói cũng có lý, liên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút lỗ mãng, vì thế lúc này ông ta mới bình tĩnh lại, lắng lặng chờ.
Lúc Ngọc Diệp được thư ký An Vũ mang tới thì lại trùng hợp gặp ngay được 3 người đang đứng ở cạnh cửa.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thư ký An Vũ là người có phản ứng đầu tiên, cô ta vội vàng mở miệng hỏi: “Chỗ này ngoại trừ nhân viên công tác thì người không có phận sự thì không được vào, xin hỏi mọi người cần giúp đỡ gì sao?”
Ông Tô kinh ngạc nhưng cũng bình tĩnh lại, rồi nhìn về phía Lôi Chí với vẻ hoang mang, người ở đăng sau vội hạ giọng giải thích với ông ta: “Vị này chính là thư ký của hội trưởng Hiệp hội Dược sĩ ‘Vừa nghe thấy lời của Lôi Chí, nhất thời ông ta liền trợn tròn cả hai mắt, vội vàng quay đầu nói ra mục đích của mình khi tới đây với thư ký Vũ An “Chúng tôi muốn tới tìm dược sĩ Lạc Trần”
Vừa dứt lời, Thời Ngọc Diệp liền cau mày nhìn ông ta: “Ông tìm anh ta làm gi Không liên quan đến cô”
Tô Cẩm Tú nói, ánh mắt của cô ta tràn ngập địch ý với Thời Ngọc Diệp Nếu như có thế lựa chọn thì cô ta không muốn Thời Ngọc Diệp nhìn thấy tình trạng quẫn bách hiện tại của cô ta Ngồi trên xe lăn, hai chân hoạt động không tiện, sắc mặt tiều tụy.
Vì sao cứ tới thời điểm mấu chốt thì lại phải đụng mặt với người mà cô ta ghét nhất chứ?
Nhất định hiện tại Thời Ngọc Diệp đang thầm cười nhạo sự quân bách của cô ta!
Tô Cẩm Tú cần chặt răng, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thời Ngọc Diệp một cái, ý bảo cô không được nói lung tung, sau đó cô ta liền quay đầu giải thích với thư ký An Vũ “Cô thư ký, chúng tôi có việc muốn gặp dược sĩ Lạc Trần, phiền cô có thể sắp xếp một chút để chúng tôi gặp mặt anh ấy được không?”
Ngữ khí cầu xin giúp đỡ này đúng là lần đầu tiên Thời Ngọc Diệp nghe thấy được từ Tô Cẩm Tú, đúng là khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Thế nhưng cô ta lại vừa nhắc đến dược sĩ Lạc Trần..
Thư ký An Vũ cau mày, tồi nhìn thoáng qua chân của Tô Cẩm Tú, cô ta đang định mở miệng nói gì đó thì Lưu Mạnh Hòa với Lưu Trọng Hoài cũng cùng nhau đuổi tới đây.