Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 245




Chương 245: Người mà cả đời cũng đắc tội không nổi


Đây cũng không phải là lần đầu tiên có người nhắc đến gia tộc Công Tôn ở trước mặt Thời Ngọc Diệp.


So với trước đây không được tự nhiên, cô hiện tại biểu hiện đặc biệt bình tĩnh.


“Thứ lỗi cho tôi không tiện tiết lộ.”


“Không sao, cô không muốn để lộ cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì gia tộc Công Tôn cũng đã nhiều năm lánh đời, cũng không muốn người ngoài biết được con cháu đời sau của gia tộc họ”


Ông lão gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó lại phiền muộn mà cảm thán.


“Nếu như con cháu đời sau của gia tộc Công Tôn chịu công khai thân phận với mọi người, chỉ sợ toàn bộ tỉnh anh của của giới y học cũng chỉ là con kiến trước mặt họ.”


Nghe thấy lời này của ông ta, Lưu Mạnh Hòa kinh ngạc ngẩng cả đầu, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám ngất lời Thời Ngọc Diệp chỉ bình tĩnh nhìn ông lão, cũng không có tiếp lời Như thế vừa lễ phép vừa tạo được thiện cảm với ông ta “Kỳ thật hôm nay tôi mời cô Hoắc đến đây là vì có dự án muốn mời dược sĩ Lạc Trần tham dự cùng, hy vọng cô có thể giúp tôi chuyển lời đến cậu ấy”


Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi.


Chỉ thấy ông lão cầm lấy một phần văn kiện từ bàn trà bên cạnh đưa tới trước mặt Thời Ngọc Diệp.


Cô nhận lấy văn kiện rồi mở ra nhìn vài lần, ánh mắt bình tĩnh.


“Đây là dự án nghiên cứu khoa học do hiệp hội dược sĩ của chúng tôi hợp tác cùng tập đoàn K, chủ yếu nghiên cứu làm sao đề cải tiến gen của loài người. Tập đoàn đó nói rằng cần vài bác sĩ hoặc dược sĩ cực kì tài giỏi, tôi đã cân nhắc rất lâu, cảm thấy trước tiên cứ phái dược sĩ Lạc Trần qua đó, cậu ấy là thích hợp nhất”


Thời Ngọc Diệp tuy rằng ngoài mặt không hề gợn sóng, nhưng nội tâm thực sự rất kinh ngạc.


Trên thế gian này có còn chuyện trùng hợp đến vậy.


Nếu cô nhớ không lầm, tập đoàn này là nơi mà Tần Gia Hưng tổ chức nghiên cứu dưới sa mạc Sahara, trừ bỏ nghiên cứu ký ức của con chip, còn có rất nhiều những kỹ thuật khoa học đen khác…


Làm cho cô ngoài ý muốn chính là hiệp hội dược sĩ vậy mà lại có quan hệ hợp tác với tập đoàn K.


Nhưng mà nghĩ đến hai bên đều là những tổ chức tỉnh anh chuyên nghiệp đủ để lay động toàn cầu, cô ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên nữa “Cô Hoäc, cô có thế giúp tôi chuyển phần văn kiện này đến tay dược sĩ Lạc Trần không? Dự án này nửa năm nữa mới tiến hành, tôi có thể cho.


cậu ấy ba tháng suy nghĩ. Về mặt thù lao mỗi tháng là mười lãm nghìn tỷ do hiệp hội dược sĩ chúng tôi trả”


Thanh âm của ông lão kéo Thời Ngọc Diệp từ trong hồi ức trở về.


Không thể không nói, thù lao mười lăm nghìn tỷ này thật sự hấp dẫn người ta Tham dự hội thảo nghiên cứu và thảo luận có thể lấy được ba trăm hai mươi bốn tỷ, nếu như tham gia dự án nghiên cứu khoa học nữa, vậy sẽ có thêm mười lăm nghìn tỷ mỗi tháng Có thể thấy được hiệp hội rất coi trọng Bé Lớn, không tiếc vung tiền như rác.


Nhưng mà Thời Ngọc Diệp vẫn lựa chọn từ chối “Thực sự xin lỗi, hội trưởng, nó sẽ không đồng ý với ông”


Vừa nói xong lời này, Lưu Mạnh Hòa và Lưu Trọng Hoài ngồi ở đối diện đều không nhịn được mà cùng nhíu mày.


Lưu Mạnh Hòa thực khiếp sợ.


Ông ta không dự đoán được Thời Ngọc Diệp vậy mà lại không chút do dự từ chối lời mời của hội trưởng hội dược sĩ.


Này rõ ràng là một nhiệm vụ và lời mời cực kì quan trọng, có thể nhận được lời mời cho thấy hội trưởng rất coi trọng cậu ta Sao cô lại không chút suy xét nào?


So với sự kinh ngạc của Lưu Mạnh Hòa, Lưu Trọng Hoài càng thêm khinh thường cô hơn.


Trước đây khi anh trai của ông ta tự mình đến mời Thời Ngọc Diệp về làm cố vấn cho bệnh viện, cũng bị cô từ chối khí phách như vậy.


Lúc ấy ông ta còn tưởng rằng này nữ nhân này có chí hướng lớn hơn.


Người có chút đầu óc khi đối mặt với dự án quan trọng thế này đều sẽ không dế dàng từ chối đến vậy.


Hiện tại xem ra, kỳ thật cũng chỉ là một đứa con gái chưa trải đời mà thôi.


Cùng lúc đó còn có người cũng khiếp sợ, không ai khác chính là hội trưởng Ông ta hiến nhiên cũng không dự đoán được Thời Ngọc Diệp vậy mà không chút do dự đã từ n mở miệng hỏi: “Ö? Có thế cho tôi biết nguyên nhân là vì sao không?”


“Do rất bận.”


“Có chuyện gì có thể quan trọng hơn cả dự án nghiên cứu khoa học?”


“Bận đi học”


Thời Ngọc Diệp thành công khiến tất cả những người trong phòng nghỉ đều sửng sốt.


Chờ đến khi ông lão phản ứng lại, mới ha ha cười lớn.


“Không nghĩ tới dược sĩ Lạc Trần lại là một học bá ham học hỏi đấy! Đã lớn tuổi như vậy mà vẫn cố gắng chăm chỉ học hành. Haiz, thật không hỗ là dược sĩ cao cấp nhất thế giới, sống đến già thì học đến già, ngay cả hội trưởng như tôi đều xấu hổ không bằng.”


Khóe miệng Thời Ngọc Diệp run rẩy không ngừng Nếu như con trai cô biết bản thân bị người ta hiểu lầm là một ông già, không biết nó sẽ có cảm tưởng gì đây?


Thôi bỏ đi, hiểu lầm thì cứ hiểu lãm đi.


Dù sao cũng là do bọn họ suy nghĩ, không phải do cô nói dối giấu diếm thân phận cùng tuổi thật của Bé Lớn.


“Thật sự xin lỗi, hội trưởng, tôi hiếu tính cách của nó, việc này nó sẽ không muốn tham dự, khiến ngài thất vọng rồi “Không sao cả, chuyện này coi như tôi chưa gì hết. Cô Hoäc đợi lát nữa còn phải diễn thuyết đi? Nhanh chóng đi chuẩn đi, tôi sẽ không làm lỡ thời gian của cô nữa”


Ông ta quả thật không có ý tứ trách tội cô, sau khi tiếp nhận lời giải thích của Thời Ngọc Diệp, liền sai An Vũ tiễn cô ra cửa đi chuẩn bị diễn thuyết.


Nhưng mà Lưu Mạnh Hòa cùng Lưu Trọng Hoài vẫn còn ở lại phòng nghỉ.


Ông lão quay đầu lại nhìn hai người ngồi một bên của sôpha, biểu tình tươi cười trên khuôn mặt nháy mắt trùng xuống.


“Biết vì sao tôi để hai người ngồi trong phòng nghe không?”


Lưu Mạnh Hòa và Lưu Trọng Hoài như hai đứa trẻ làm sai chuyện nhìn ông lão lắc đầu, chờ câu trả lời “Là vì để cho hai người nhìn rõ, bất luận là dược sĩ Lạc, hay là cô Hoắc khi nấy đều là những nhân vật mà các người không thể đắc tội được!”


Ông lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà giải thích.


Lưu Mạnh Hòa cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng đặt câu hỏi: “Hội trưởng… Gia tộc Công Tôn ngài nói lúc nấy chẳng lẽ là gia tộc đã lánh đời mà từ xưa đến nay đời đời con cháu đều là thần y à?”


“Đúng vậy”


Lưu Mạnh Hòa khiếp sợ không thôi.


Ông ta biết y thuật của Thời Ngọc Diệp rất lợi hại, chỉ là chưa từng nghĩ cô sẽ có quan hệ với gia tộc Công Tôn.


Gia tộc Công Tôn đối với người Ngọc Hạ bọn họ mà nói là một gia tộc thần y cực kì thần bí và lớn mạnh.


Chỉ cần là người học y của Ngọc Hạ đều sẽ nghe qua gia tộc này, dù sao cũng là gia tộc thần y được lưu vào sử sách, qua nhiều đời truyền thừa, kéo dài cho tới hôm nay đã không còn người nối dõi “Hội trưởng, chẳng lẽ ngài hoài nghỉ cô ấy là người của gia tộc Công Tôn?”


“Không phải hoài nghị, trên cơ bản tôi có thể xác định bọn họ là con cháu đời sau của gia tộc Công Tôn”


Lưu Mạnh Hòa trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt của Lưu Trọng Hoài cứng ngắc.


Ông lão sau khi thở dài một hơi lại tiếp tục giải thích “Thuốc do Lạc Trần luyện chế ra, dùng kỹ thuật hiện đại cũng không có cách nào chế ra được thuốc có độ tỉnh khiết cao giống của cậu ấy.


Muốn đạt tới trình độ này, chỉ có sử dụng thuật luyện đan và phương thuốc bí mật do gia tộc y thuật cố xưa lưu truyền lại. Còn có Thời Ngọc Diệp khi nấy, các người nói cô là cổ sư…


Lưu Trọng Hoài nhịn không được ngắt lời “Cổ sư có quan hệ gì với gia tộc Công Tôn?”


“Đương nhiên là có quan hệ.”


Ông lão liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt kia như đang nhìn tên ngốc.


“Gia tộc Công Tôn sở dĩ có thế được xưng là thần y, không chỉ y thuật cực cao, mà còn tỉnh thông cả việc dùng độc và cổ, bằng không sao có thể được triều đình trọng dụng từ đời này qua đời khác, đồng thời vẫn được truyền thừa đến bây giờ?


Nói tới đây, Lưu Mạnh Hòa cũng nhớ đến trước ông ta cũng đã từng nghe qua chuyện về gia tộc Công Tôn “Y thuật, luyện đan, cố, độc… Tất cả những thứ này đề là sở trưởng của gia tộc bọn họ, cho nên họ mới trở thành gia tộc thần y đứng đầu thiên hạ, thảo nào.


Lưu Mạnh Hòa càng nói, sắc mặt lại càng tái nhợt, Nếu như Thời Ngọc Diệp thật sự là con cháu đời sau của gia tộc Công Tôn, vậy ông ta và em ông ta quả thật đã đắc tội với nhân vật mà cả đời mình cũng không thể trêu chọc vào.


Nghĩ đến đây, ông ta nhịn không được tát em trai mình một bạt tay