Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 236




Chương 236: Sự yên tĩnh trước phong ba bão táp


Tại quận Triền Tây, trong phòng thí nghiệm Tần Gia Hưng bị Phong Thành Nam lôi đến phòng thí nghiệm, giao video đã được phá giải cho Diên Mạnh Tùng xem.


Sau khi xem xong video Tô Cẩm Tú mưu hại Vinh Sở Triết, anh ta hít một hơi sâu.


“Rốt cuộc con chip này là khoa học đen gì?


Cho dù nó có thể lưu trữ ký ức nhưng có thể phiên dịch và trở thành video có thể coi được? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến thứ này?”


“Hì hì, chưa từng nghe nói đến là chuyện bình thường. Hiện nay khoa học kỹ thuật đen tối vẫn chưa được công nhận nên không thể nào chính thức công khai với thế giới, chỉ có thể mua bán trong chợ đen mà thôi”


Nói đến điều này, Tần Gia Hưng vô cùng tự hào.


Năm đó anh ta cũng nghiên cứu ra thứ như con chịp ký ức này, khi ra mắt trong buổi họp báo nó đã làm chấn động rất nhiều ở trong giới.


Nhưng cũng bởi vì nó đã lật đố những nhận thức cơ bản của xã hội đối với khoa học, và mọi người cho răng món đồ chơi này có thế sẽ bị con người lạm dụng dẫn đến diệt vong, vì vậy nó đã bị rất nhiều quốc gia nghiêm cấm Nếu không nó đã sớm vén lên một diện mạo khác của thế giới này rồi Trong lòng Diên Mạnh Tùng rất ngạc nhiên.


Gia tộc anh ta từ đời này đến đời khác nghiên cứu về bộ não con người và có khả năng học được thuật tấy não, nhưng nó không là gì so với khoa học đen.


“Con chip này không phải được tạo ra từ Tô Cẩm Tú mất ký ức đó chứ?” Phong Thành Nam đột nhiên hỏi Vẻ mặt của Diên Mạnh Tùng ngưng lại, sau đó gật “Là người tẩy não”


“Lâm Bảo Tâm?”


“Đúng vậy, tôi không ngờ anh ta lại biết làm ra chuyện này. Tôi xin lỗi”


Phong Thành Nam cũng không hề bất ngờ gì.


Thời Ngọc Diệp và các con đã nhìn ra được chuyện này từ trước rồi.


“Anh có cách nào có thể điều chỉnh ký ức của Tô Cẩm Tú một lần nữa không? Hoặc là cấy trả lại đoạn ký ức này vào trong não của cô ta?”


Diên Mạnh Hùng nhếch môi, dời ánh mắt lên một cái máy nhỏ đặt ở trên mặt bàn cách đó không xa Máy móc này hơi giống với trò chơi điều khiến từ xa, nhưng phím ấn nhiều hơn và phức tạp hơn.”


“Nếu như làm trong một khoảng thời gian ngăn thì cứ thử cái đó đi”


“Đó là cái gì?”


“Một loại máy điều khiển từ xa làm quấy nhiễu sóng lực từ, có thể làm mọi cách để tiến hành tẩy não con người. Nhưng tác dụng phụ của nó rất lớn, sau khi bị tấy não, cảm xúc sẽ vô cùng thất thường, hơn nữa rất có khả năng tỉnh thần sẽ bị rổi loạn”


Những lời nói này của Diêm Mạnh Tùng đúng lúc cũng giải thích tại sao ngày hôm đó Tô Cẩm Tú lại đột nhiên bị khống chế cảm xúc khi ở trong.


buổi hòa nhạc từ thiện Phong Thành Nam khế nhíu mày, nhưng Tân Gia Hưng lại cảm thấy vô cùng hứng thú mà cầm lấy máy điều khiển từ xa để đùa nghịch.


“Này, món đồ chơi này tuyệt thật đấy, sao tôi chưa từng nhìn thấy nó nhỉ? Nó là thứ các anh nghiên cứu từ phòng nghiên cứu sao?”


Diên Mạch Tùng ừ một tiếng.


Tần Gia Hưng tiếp tục nói.


“Ý tưởng thiết kế được đó, nhưng cảm biến quá nhỏ, chức năng cũng chưa được hoàn thiệ và chưa nhạy cảm trong việc bắt sống lực từ Nếu như có thể cải thiện một chút thì có thể giảm tác dụng phụ xuống thấp”


Lời nói này của anh ta khiến đôi mắt Diên Mạnh Tùng sáng lên.


Không hổ là lão đại nghiên cứu khoa học đen, chỉ cần nhìn qua loa một chút là có thể tìm được điểm có vấn đề.


Phong Thành Nam dời ánh mắt về phía Tân Gia Hưng.


“Anh biết phải cải thiện nó như thế nào không?”


“Đương nhiên là biết rồi, anh nói vậy là có ý gì? Coi thường khả năng của tôi sao?”


“Vậy chuyện cải tiến máy móc giao cho anh đó”


“Đợi đã, giao cho tôi cái gì cơ? Tôi đã đồng ý cái gì à?”


Rõ ràng anh ta chỉ đến thành phố Hải Phòng để đưa tin tức, tại sao bây giờ lại phải làm việc.


giúp cho Phong Thành Nam”


Phong Thành Nam vỗ nhẹ lên vai anh ta.


“Tôi làm như vậy là đang cho anh cơ hội để chứng minh năng lực của mình, cố tên cậu nhóc.”


“Ơ kìa? Tôi cần gì cái cơ hội anh cho tôi, tôi vốn đã rất mạnh rồi mà, không đúng à?”


“Tôi giao nơi này cho anh, không cải tiến được máy móc thì không được phép rời khỏi phòng nghiên cứu. Diên Mạnh Tùng, anh giúp tôi để ý đến anh ta”


“Này, này! Phong Thành Nam, anh quay lại cho tôi!”


Sau khi nói xong, Phong Thành Nam liền rời đi mà không quay đầu lại.


Tần Gia Hưng cảm giác mình lại bị gài bẫy nữa rồi, vì vậy anh ta tức giận nghiên răng ken két Ở một bên khác.


Ông Tô nhận được tin tức từ người bạn trong Hiệp hội Dược sĩ của mình, đầu tiên ông ta vô cùng vui vẻ mà chia sẻ tin tức tốt này cho bà Tô.


“Bên phía ông Lôi truyền tin tức đến, nói là người dược sĩ cấp cao đó sẽ tham gia hội nghiên cứu và thảo luận tuần sau.


Bà Tô vô cùng vui mừng.


“Tốt quá rồi! Đến khi đó ông nhất định phải näm chắc cơ hội quen biết người ta, rồi nhờ người †a đến chữa trị chân cho con gái của chúng ta.”


“Chắc chắn rồi, tôi quay về đi tìm bạn bè thân thích mượn chút tiền, lỡ như cậu ta ra giá cao thì tôi cũng sẽ đồng ý ngay”


“Lần này chân của Cẩm Tú được cứu rồi”


Bà Tô vui vẻ chắp hai tay lại thành hình chữ thập rồi đặt ở dưới cắm, trong đôi mắt ngập tràn hy vọng “Cái gì được cứu cơ?”


Đột nhiên có một giọng nói vang lên cắt ngang lời nói của hai cụ già.


Ông Tô và bà Tô đều run lên một cái, không.


hẹn mà cùng nhau quay đầu lại nhìn.


Chỉ nhìn thấy Tô Cấm Tú đang ngồi trên xe lăn dừng ở trước hành lang nhìn hai người bọn họ, giọng nói toát lên vẻ hoảng hốt.


“Cấm Tú à… Sao con không ngoan ngoãn nằm ở trên giường mà lại chạy ra ngoài vậy?”


“Con đang hỏi ba mẹ đó.” Tô Cẩm Tú hỏi với giọng nói sắc bén: “Chẳng phải bố mẹ nói con qua được đợt phẫu thuật lần này là có thể khỏi lại sao? Chân của con bị làm sao?”


Bà Tô nói ấp a ấp úng.


“Con… Thật ra cũng không có gì đâu..”


“Mẹ nói rõ ra đi! Đừng lừa dối con nữa!”


Cô ta không kìm được mà cất cao giọng, giọng nói đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Bà Tô cảm thấy vô cùng bối rối và càng khó để mở lời hơn.


“Cấm Tú à, chúng ta đi vào trong đã rồi hãng nói”


Ông Tô nói xong, định đi lên phía trước để đẩy xe lăn của Tô Cẩm Tú. Nhưng ngược lại ông ta lại bị cô ta từ chối: “Ba mẹ đừng hòng lừa gạt con, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi. Bây giờ ba mẹ hãy nói rõ ra đi, rốt cuộc chân của con bị làm sao?”


“Chân của con.


Ông Tô lên tiếng nhưng lại bị bà Tô kéo mép áo. Ông ta dừng lại một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.


“Bác sĩ nói bọn họ không chắc chản vào lần phâu thuật này, không kiến nghị làm phẫu thuật.


Cho dù có làm phẫu thuật thì cũng không chắc chân của tôi có thể điều trị khỏi hẳn được”


“Cho nên sau này con chỉ có thể làm người què, đúng không?”


‘Cẩm Tú con đừng buồn, ba nhất định sẽ tìm một bác sĩ giỏi nhất đến đây chữa chân cho con.


Ba đã có được tấm vé vào cửa của hội nghiên cứu và thảo luận về y học vào tuần sau rồi, đến kh đó tất cả bác sĩ giỏi nhất trên toàn thế giới đều tham dự ở đó. Ba nhất định sẽ giúp con tìm một bác sĩ tốt”


Tô Cẩm Tú nhìn ba mình với ánh mắt lạnh lùng.


Hai đôi mắt lạnh lẽo của cô ta không hề có chút tình cảm nào, dường như còn có thể khiến người ta chết vì lạnh.


Hai cụ già lập tức hoảng sợ trước ánh nhìn chăm chäm của cô ta.


Bà Tô đau lòng kêu lên một tiếng: “Cẩm Tú à “Ba, mẹ, con muốn xuất viện.”


Tô Cẩm Tú vô cùng bình tĩnh, nhưng cô ta càng phản ứng như vậy thì càng khiến cho hai cụ già đó cảm thấy lo lắng bất an Giống như sự yên tĩnh trước cơn giông bão vậy “Sao, sao đột nhiên con lại muốn xuất viện?”


“Dù sao chân của con cũng không thể nào chữa trị được, cứ tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không có ý nghĩa gì.”


“Nhưng các bác sĩ và y tá ở nơi này sẽ chăm sóc con, như vậy ba mẹ cũng yên tâm hơn”


“Con muốn xuất viện” Cô ta kiên định nói.


Ông Tô và bà Tô đưa mắt nhìn nhau, bọn họ sợ rằng nếu như cứ tiếp tục giảng co nữa thì cảm xúc của cô con gái mình sẽ lại không thể khống chế được nữa. Vì vậy bọn họ chỉ đành thỏa hiệp.


“Được rồi, ba đi làm thủ tục xuất viện cho con. Con và mẹ quay về phòng bệnh thu dọn một chút đi”


Ông Tô đi rồi, bà Tô đấy cô ta đi vào trong phòng bệnh và bất đầu thu don hành lý giúp cô ta.


Tô Cẩm Tú đột nhiên lên tiếng nói: “Mẹ ơi, con khát rồi, mẹ có thể đi lấy một cốc nước giúp con được không ạ?”


“Được rồi, mẹ đi rồi sẽ về ngay. Con ở đây đợi mẹ nhé”


“Vâng ạ”


Bà Tô cầm lấy cốc nước rồi đi ra ngoài Ba phút sau, đợi đến khi bà ta quay trở lại phòng bệnh thì đã không còn thấy bóng dáng của Tô Cẩm Tú ở đâu nữa, xe lăn của cô ta vẫn còn ở chỗ đó.


Loảng xoảng..


“Cẩm Tú đâu? Cẩm Tú đâu rồi?”


Không bao lâu sau khắp trên dưới bệnh viện đều bị lục tung lên, đến cuối cùng tìm thấy bóng dáng của cô ta ở trên sân thượng.