Mandarin Của Tôi

Chương 32




Type: Chuot tery

Sơ Kiến vừa mệt mỏi vừa ngờ nghệch như chơi trò tàu lượn siêu tốc liên tiếp vài vòng, lại trông thấy ba mẹ cười rạng rỡ như sắp sửa được ôm cháu đến nơi thì càng quẫn bách hơn.

Kết hôn thì kết hôn, anh quỳ làm gì chứ!

Cô rầu rĩ hồi lâu mới thốt ra một câu: “Không phải đã nhận lời anh từ lâu rồi sao?”.

Nói xong, cô liền bỏ lại anh, quay ngoắt, trở về phòng.

Kiểm Biên Lâm định đuổi theo nhưng không dám, mãi đến khi mẹ Sơ Kiến đưa mắt ra hiệu, anh mới dám đẩy cửa đi vào.

Ba Sơ Kiến vui mừng đi theo liền bị mẹ cô kéo lại: “Hai đứa chắc đang cãi nhau rồi, nếu không thì Tiểu Kiếm cũng không phải gõ cửa đến đây cầu hôn lúc mới sáu giờ sáng, lại còn quỳ xuống đất ngày trước mặt người lớn nữa chứ!”.

Ba cô chợt bừng tỉnh: “Cái thằng Tiểu Kiếm này không đơn giản, thật sự không đơn giản. Đúng là một đứa bé có chủ kiến!”.

“Đi thôi! Tôi với ông đi tập thể dục buổi sáng, tập xong thì đi ăn điểm tâm, ăn xong rồi đi dạo trung tâm thương mại…” Mẹ Sơ Kiến lấy khăn choàng bằng vải bông quấn vào người rồi đẩy ba cô ra cửa.

Lúc phòng khách yên tĩnh trở lại, thì trong phòng ngủ đã sớm long trời lở đất. Cách lớp cửa, Sơ Kiến không ngừng xô đẩy Kiểm Biên Lâm, nén giọng lên án anh: “Sao anh lại đáng ghét như vậy, còn ép cưới nữa!”.

Kiểm Biên Lâm khom lưng, vòng hai tay qua chân cô, ôm cô lên giường.

“Ba mẹ em đang ở bên ngoài đấy!” Sơ Kiến luống cuống tay chân đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay đưa lên đỉnh đầu rồi giữ chặt trên gối. Ngay lúc này, tiếng cửa nhà đóng sập lại vang lên, rõ ràng nói cho họ biết rằng trong nhà đã không còn ai nữa.

Môi anh mơn trớn môi cô: “Sau này… đừng tắt điện thoại nữa”.

Hơi thở nóng bỏng phả lên môi, Sơ Kiến khẽ giọng giải thích: “Tại Đồng Phi cứ gọi cho em suốt, em không muốn nghe nên mới tắt điện thoại, em cũng đâu biết anh gọi cho em chứ!”.

Xảy ra chuyện như vậy, làm sao anh có thể không liên lạc với cô? Cả đêm ngồi giữa cầu thang không làm gì, chỉ suy nghĩ đến việc nếu cô thật sự tức giận thì phải làm thế nào đây? Xưa nay, anh vốn không biết cách dỗ dành cô, hồi bé không suy nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ đơn giản rằng cứ chiều theo cô là được, sau đó từ thích đến yêu cô thì hoàn toàn bế tắc.

Kiểm Biên lâm thấy cổ họng khô rát, im lặng hôn cô từng chút từng chút, lần tìm khắp cổ rồi đến ngực, cuối cùng rủ rỉ vào tai cô những lời đầy cám dỗ: “Bị anh đùa đến đỏ bừng rồi này…”.

“…”

Ban đầu, anh không có ý định gì cả, sau đó thì hoàn toàn mất khống chế. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào giường Sơ Kiến, địa điểm quá mức đặc biệt, vương vấn trong chăn, thấm đẫm vào gối đều là mùi hương của cô. Thế nên khó tránh khỏi không kìm lòng được, muốn cật lực giày vò cô hơn.

Cứ từng nhịp từng hồi như thế từ khi trời hừng sáng dây dưa đến tận trưa. Anh biết vẫn còn việc quan trọng phải làm nên bớt phóng túng, cánh tay nhễ nhại mồ hôi chống bên cạnh đầu cô, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh ươn ướt của cô. Sơ Kiến bị hành hạ đến đau nhức xương khớp, không  chịu nổi thúc giục anh: “Anh nhanh lên đi, nhanh một chút đi…”.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại suýt khiến anh không chịu được, dự định từ bỏ kế hoạch hôm nay để được quấn lấy cô như thế.

Sơ Kiến: “Đáng ghét, đừng… Em bảo anh là nhanh kết thúc một chút… Em thật sự buồn ngủ lắm rồi, buồn ngủ chết đi được. Kiểm Biên Lâm, em rất buồn ngủ”.

Sau đó, cô không thốt nổi nửa chữ, nhắm nghiền mắt lại, lúc sắp mơ màng thiếp đi thì bỗng giật mình, lại cố gượng mở mắt nhìn anh: “Mấy tấm hình kia em không thấy rõ lắm, anh có từng hôn người ta không vậy?”.

“… Tay còn không cho cô ta sờ đến nữa kìa.”

Sơ Kiến nghe thấy thế rất vui mừng, ngủ ngay.

Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Kiểm Biên Lâm nửa dỗ dành nửa ôm cô dậy: “Tối ngủ tiếp, giờ chúng ta còn có việc phải làm nữa”.

“…”

Đúng rồi, anh còn phải luyện tập co buổi tiệc sinh nhật nữa.

Dù sao công việc vẫn quan trọng, Sơ Kiến cũng không mè nheo nhiều, tự giác bò xuống giường tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ, đi xuống lầu với anh. Định bảo anh thuận đường đưa đến trạm tàu điện ngầm gần đó để cô đến công ty một chuyến, nhưng khi ngồi lên xe mới nhận ra phương hướng không tiện lắm.

Đường cao tốc Thượng Hải - Hàng Châu ư?

Cô đánh hơi có điều kỳ lạ: “Không đến công ty sao?”.

“Về nhà trước.”

“Về Hàng Châu á?”

Anh im lặng thừa nhận.

“Có việc gấp sao?”

“Đi đăng ký.”

“…”

Vừa nãy lúc cô ngủ, anh đã nhận được sự đồng ý của người lớn hai nhà. Kiểm Biên Lâm thẳng thắn bày tỏ: Hai người đều đã làm chuyện vợ chồng, lỡ như có con sớm hơn thời gian đăng ký kết hôn quá nhiều thì sau này, nếu con cái biết được sẽ ảnh hưởng đến việc giáo dục chúng.

Tóm lại là một lý do vụng về. Anh chỉ muốn mau chóng cưới cô về nhà, dán hình vào quyển sổ đỏ, đóng dấu nổi rồi nhập vào hệ thống để hai người chính thức có quan hệ vợ chồng hợp pháp. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tốt đẹp vô cùng!

Dọc đường thuận lợi thông suốt, khi xe chạy vào khu chung cư đã hơn hai giờ chiều.

Vì muốn tiết kiệm thời gian, Kiểm Biên Lâm không cho Sơ Kiến xuống xe mà chỉ cầm chìa khóa hai nhà đi lên lấy hộ khẩu. Tim Sơ Kiến còn đang lơ lửng giữa không trung chưa đáp xuống, mở cửa xe định hóng gió thì thấy bà dì ở tầng một dẫn theo đứa bé trai đi đến: “Sơ Kiến à?”.

Sơ Kiến sửng sốt.

“Dì Trần!” Kiểm Biên Lâm cất tiếng chào trước.

À, đúng rồi, dì ấy họ Trần.

“Dì Trần!” Sơ Kiến gọi theo.

Từ bé, Kiểm Biên Lâm đã gặp qua ai thì sẽ không quên, không giống như Sơ Kiến, khả năng nhận diện và nhớ mặt người khác kém vô cùng. Láng giềng hàng xóm gặp rất nhiều lần cũng không biết nên gọi là chú hay là bác, càng không biết được mấy dì mấy thím họ gì. Vì thế, cô có một biện pháp, đó là mỗi lần đến nhà người khác chúc Tết đều đi theo sau Kiểm Biên Lâm. Anh gọi một câu dì Trần, bác Đỗ thì cô sẽ gọi theo, tuyệt đối không nhầm lẫn. Rời khỏi Hàng Châu lâu như vậy, không ngờ anh vẫn nhớ rõ hàng xóm cũ đến thế.

“Hai đưa về cùng nhau à?” Dì Trần cười quan sát hai người, “Trước đó, dì có gặp ba cháu, còn nói là đến Thượng Hải ăn Tết đúng không? Sao hai đứa lại quay về? Có chuyện cần làm à?”.

Trái lại, Kiểm Biên Lâm rất thẳng thắn: “Cháu về để đăng ký kết hôn ạ!”.



Không gian bỗng yên tĩnh lạ thường, dì Trần nghẹn lời hồi lâu mới cảm thấy vui mừng: “Hai cháu kết hôn hả?”.

Bình thường, trêu chọc vẫn chỉ là trêu chọc, nhưng kể từ khi Kiểm Biên Lâm trở thanh người nổi tiếng thì họ đều cảm thấy nếu muốn, hẳn anh sẽ cưới một… tóm lại là cưới một người nổi tiếng chứ không thể nào là cô nàng thanh mai trúc mã Sơ Kiến được.

Một câu nói đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người trong khu. Ai nấy đều lộ rõ đủ mọi cảm xúc từ kinh ngạc đến phấn khởi.

“Sớm biết hai đứa sẽ kết hôn mà.”

“Ôi chao, vậy là hai nhà bọn cháu sẽ thân thiết hơn rồi.”

“Chuẩn bị khi nào đãi tiệc cưới thế? Không thể không về Hàng Châu tổ chức đâu nhé!”

“Tiểu Kiếm không phải là ngôi sao ư? Sẽ mở cái gì đấy, à đúng rồi, mở họp báo đúng không?”

Kiểm Biên Lâm hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc, chỉ nói sợ đến trễ nên không dám trì hoãn rồi bảo Sơ Kiến lên xe, còn bản thân thì ở ngoài xe, bị hàng xóm truy hỏi thêm vài câu liền vội vàng xin phép đi trước.

Mở chương trình dẫn đường, anh lái xe đến thẳng cổng lớn của Cục dân chính mới tắt máy.

Anh tháo dây an toàn ra, nghiêng người vòng qua eo Sơ Kiến, tháo dây giúp rồi giơ tay lên vuốt ve trán cô, khẽ nói: “Vào kết hôn thôi”.

Cô: “Anh không sợ bị người ta chụp được à?”.

Anh: “Chụp được thì chụp chứ sao!”.

Cô: “Sẽ bị người ta đăng lên mạng, anh lại bị liệt vào danh sách từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất đấy! Tạ Bân biết không? Anh đã bàn bạc với anh ấy chưa?”.

Anh: “Anh ấy biết rồi”.

Xem ra anh đã thật sự chuẩn bị xong xuôi hết cả. Sơ Kiến không hỏi nữa, mím chặt môi đến tái mét mới buông ra, khẽ thở dài: “Em hồi hộp quá!”.

Anh mỉm cười nhìn cô, thật lâu sau mới đáp bằng giọng khàn khàn: “Anh cũng hồi hộp”.

Từ lúc sáng sớm cùng cô đi vào phòng ngủ, anh đã bắt đầu lo lắng, đến tận giờ phút này càng căng thẳng hơn. Nhưng con người anh bất kể trong lúc nội tâm dâng sóng cuộn trào thế nào thì ngoài mặt vẫn vĩnh viễn không bộc lộ. Vừa nói là mình cũng căng thẳng, anh vẫn đủ bình tĩnh mở hộp đựng đồ bên ghế lái phụ, lấy chiếc kính gọng đen tròng phẳng đeo vào rồi đội mũ lên, cố gắng không khiến người khác chú ý.

Trước khi xuống xe, anh còn đích thân cài khóa kéo áo khoác cho Sơ Kiến. Anh đưa tay kéo từ dưới lên trên, lúc chạm vào cằm cô con không kìm lòng được mà hôn cô.

Khi hai người xuống xe, bước vào đại sảnh, Sơ Kiến quấn khăn quàng cổ che kín cả khuôn mặt, chỉ để hở đôi mắt đen láy to tròn đang nhìn xung quanh với vẻ âu lo.

Ngoại hình và chiều cao của Kiểm Biên Lâm quá bắt mắt, không muốn khiến người ta chú ý cũng khó, rất nhanh đã bị phát hiện, khiến cô quay người định bỏ chạy liền bị anh kéo lại.

Sơ Kiến giải thích: “Có người chụp ảnh đấy!”.

Đối với Kiểm Biên Lâm, đây là chuyện rất bình thường, không chụp mới khác thường ấy chứ!

Kiểm Biên Lâm: “Anh đâu có vi phạm luật trùng hôn… Em che mặt làm gì?”.

Sơ Kiến: “…”.

Anh đứng trước khung cửa: “Cảm phiền cho qua, tôi muốn đăng ký kết hôn”.

Cách quầy đá cẩm thạch cao nửa người, nhân viên bên trong kinh ngạc trao đổi ánh mắt với nhau. Chỉ có bà dì đã hơn bốn mươi tuổi là không hề ngẩng đầu, đưa đơn đăng ký cho họ: “Ra cửa rẽ phải, đóng tiền chụp ảnh, chụp xong thì lấy đơn đăng ký điền vào. Tầng hai có bộ phận kiểm tra sức khỏe và giáo dục giới tính trước hôn nhân, đều là tự nguyện”.

“Cảm ơn cô.” Anh quay người rời đi, tiếp tục xếp hàng đóng tiền chụp ảnh.

Lúc này, dì ấy mới muộn màng nhận ra và nhìn theo, có chút…

“Cậu ta có phải là diễn viên không?”

Mấy người ngồi gần đấy đều gật đầu lia lịa: “Phải! Đúng đấy, đúng đấy!”.

May là người đến đăng ký không nhiều, chỉ có ba, bốn cặp đôi. Kiểm Biên Lâm đã quá quen với việc bị vây xem nên không cảm thấy gì. Nhưng đối với Sơ Kiến thì quả thật mỗi giây trôi qua đều như bị hành hạ, vất vả lắm mới lấy được ảnh chụp kết hôn, cũng không kịp nhìn kỹ đã thúc giục anh quay về quầy đăng ký.

Nhưng nhân viên đứng đó ban nãy đã ra về, chỉ còn một cô gái trẻ khác. Cô ấy kích động đến mức nắm chặt bút, chân dính chặt trên mặt đất, nửa thân trên và vẻ mặt cố gắng giả vờ như “Tôi không nhận ra anh là người nổi tiếng đâu mà chỉ đang giải quyết công việc thôi”. Lúc mới phát hiện Kiểm Biên Lâm đến đăng ký, cô ấy đã tranh thủ thời gian hai người đi chụp ảnh để cầu cạnh bà dì kia đổi vị trí cho mình rồi. Trời ạ! Làm thủ tục đăng ký kết hôn cho thần tượng của mình, cảm giác này giống như mình và thần tượng xé giấy chứng nhận kết hôn vậy…

Cô gái dè dặt rút hai tờ đơn mẫu từ bìa kẹp hồ sơ ra: “Kiểm Bảo, anh… À quên…” Cô ta che trán, hít sâu một hơi rồi thở hắt ra: “Xin lỗi, tôi lỡ lời, hai anh chị điền vào đơn này, tôi nhập thông tin vào là hai anh chị có thể nhận được giấy chứng nhận kết hôn”.

Cô gái ở quầy đăng ký cầm cốc nước lên uống, giả vờ điềm tĩnh. Nhân cơ hội muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ của Sơ Kiến, nhưng không nhìn ra mà chỉ thấy được đôi mắt. Cô ta đấm ngực liên tục, thầm nhủ hãy để tôi nhìn thấy khuôn mặt cô đi nào. Không thấy mặt cô thì sao tôi biết được sau này con của Kiểm Bảo có đáng yêu hay không chứ? À đúng rồi, sao lại quên mất hình kết hôn nhỉ, đúng vậy, hình kết hôn!

À, ờ, đẹp đôi thật!

Sơ Kiến cầm lấy tờ đơn của mình, định điền vào thì bị Kiểm Biên Lâm lập tức giành lấy, một mình điền hết thông tin của hai người một cách trơn tru rồi im lặng đưa lại cho cô để cô ký tên.

Hai người ký tên của mình, điền ngày xong xuôi rồi lần lượt trả về.

“Điền sai rồi.” Cô gái tha thiết nhìn Kiểm Biên Lâm.

Kiểm Biên Lâm nhìn sơ qua, sai rồi sao? Đối chiếu từng dòng một, rõ ràng là không sai mà.

“Chỗ này, phía dưới phần ký tên này phải điền ngày tháng hôm nay.” Cô gái nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh viết thành ngày sinh của mình rồi…”

Thần tượng ơi, kết hôn thôi mà! Không cần căng thẳng! Không cần căng thẳng!