Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Chương 12




Edit: Phong Ly

Beta: Yến Phi Ly

Hoàng cung Đại Minh chiếm hơn trăm nghìn mẫu đất, cung điện ốc xá có đến chín trăm chín mươi chín gian. Qua Thừa Thiên môn, qua Đại Minh môn, qua Hoàng Cực môn. Thềm đỏ trước điện Hoàng Cực rất nguy nga, ở giữa trạm trổ bàn long, lấy sóng biển làm nền.

Điện Trung Cực nằm phía sau điện Hoàng Cực, mái ngói cong vút, đỉnh chạm vàng ròng, rực rỡ uy nghi.

Điện Kiến Cực nằm cuối cùng trong tam đại trung điện, mái ngói cao thẳng, ngói lưu ly vàng rực, kết hợp với hai điện phía trước trông từ xa, nguy nga tráng lệ, kim bích hạo hãn (giàu có trù phú).

Phía sau nội đình, cung Càn Thanh, điện Giao Thái, cung Khôn Trữ đều mở rộng cổng son, lộ ra thâm cung sâu thẳm.

Phùng Phượng cầm tấu chương đứng ngoài cửa cung Càn Thanh, đợi một lúc lâu không thấy Hi Tông đáp lại, liền nhẹ giọng hỏi, “Hoàng thượng?”

“Ngươi còn ở đó à?” Hi Tông lúc này giống như vừa hồi thần, quay đầu kinh ngạc liếc nhìn Phùng Phượng, “Được, trẫm biết rồi, cứ làm theo ý ngươi đi.”

Phùng Phượng cũng không lên tiếng, một lát sau, y đi đến sau Hi Tông cười nói, “Đồ thủ công này của hoàng thượng thật tinh xảo.”

“Vô tha, đãn thủ thục nhĩ!” Hi Tông nghe xong cười to, dẫn điển cố trong ‘Quy điền lục’ ra, cũng không quản tôn ti trật tự, kéo Phùng Phượng qua chỉ cho y xem, “Ngươi nhìn kĩ họa tiết trang trí trên nóc điện Kiến Cực, thế nào?”

“Ngoại trừ khéo léo công phu ra, hoàng thượng còn muốn thần nói gì?” Phùng Phượng cẩn thận đánh giá mái ngói cao thẳng kia, thấy một con thú nhỏ có chín sừng, nhưng cái lớn cái nhỏ, bố trí tinh tế vô cùng, cùng với con vật ở đỉnh đại điện đều là độc nhất vô nhị.

“Cũng chỉ là tinh xảo thôi, khéo léo công phu còn kém xa,” Hi Tông cười lắc đầu, lại kéo Phùng Phượng sát vào một chút, cùng nhau nhìn bức tượng khắc gỗ giữa điện, ngay cả ‘trẫm’ cũng không dùng, chỉ nhíu mày thở dài, “Ta đang cân nhắc… Nếu đã làm cửa sổ có thể đóng mở, bên trong nên bài trí lại, giống như điện Kiến Cực thì sẽ rất công phu…”

“Không cần vội vàng, điện Hoàng Cực của hoàng thượng mới làm được một nửa, trước tiên dọn dẹp, rồi từ từ nghĩ xem muốn trang trí thế nào…” Phùng Phượng ứng phó một câu, đảo mắt thấy trên tay Hi Tông xuất hiện một vết máu, liền kéo qua nhìn, “Là do tượng thú kia gây ra sao? Đã bôi dược chưa?”

“Bôi rồi.” Hi Tông không để ý cử chỉ của Phùng Phượng có gì không đúng, mặc y cầm ngón tay mình mà cười, “Bị ngươi nhắc nhiều như vậy, ngươi không phiền ta lại thấy phiền.”

“Đã dùng ngọ thiện chưa?”

“Rồi.”

“Có đúng là đã dùng rồi không?”

“Ừ.…”

Hi Tông sinh năm Vạn Lịch thứ ba mươi ba, lên ngôi năm mười lăm, hiện tại bất quá mới hai mươi, còn nhỏ hơn Phùng Sanh hai tuổi.

Hắn là con cả của Quang Tông, nên chắc chắn là danh chính ngôn thuận đạt được ngôi vị hoàng đế này, nhưng ở đằng sau, Phùng Phượng ra tay thế nào thì không ai biết được.

Quang Tông là con của cung nữ, thâm mẫu thân phận thấp kém, đứa con cả này chật vật nhiều lần mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng đến năm hai mươi chín tuổi liền mắc bạo bệnh mà băng hà, bao nhiêu điều khó hiểu cơ mật đều tan thành cát bụi. Hi Tông mười bốn tuổi để tang mẹ, mười lăm tuổi chịu tang cha, có thể lên làm thiên tử Đại Minh, công của Phùng Phượng không kể hết.

Hi Tông cùng hoàng hậu Vương thị không có tình cảm thân mật, từ nhỏ đến lớn chỉ tín nhiệm duy nhất vú nuôi Khánh thị. Phùng Phượng để ý một thời gian, từng bước đưa đẩy, một năm trước cấu kết cùng Khánh thị, trong ngoài nhìn Hi Tông bình an tiến lên, từ hoàng thái tôn, lên hoàng thái tử, đến hoàng thượng, cũng đủ biết hắn ngay cả tay cũng không phải động.

Thật ra Hi Tông không hề có ý tranh đoạt gì hết. Hắn ngày thường thanh tú văn nhược, tính tình cũng không khác gì, có cho hắn mượn gan cũng không dám chống lại Phùng Phượng, ham mê duy nhất trên đời này là nghề mộc, khi làm thiên tử được năm năm, chính sự không bao giờ đụng đến, cả ngày chỉ say mê dao cưa rìu đục, tự mình làm một mô hình ba cung điện nho nhỏ, không chỗ nào không tỉ mỉ cẩn thận, xa hoa lộng lẫy.

Lúc ở trong chùa, Phùng Phượng từng trêu Phùng Sanh, “Nếu ngươi thích nghề mộc như vậy, dứt khoát vào trong cung làm bạn cùng người nọ đi, sẽ không phải than vãn nhàm chán.” Lời này hoàn toàn không phải nói chơi. Hi Tông vì một cái ghế trong Tiểu Minh cung này, thật sự có thể tỉ mẩn từ sáng đến tối, quên ăn quên uống, nóng lạnh đều không quan tâm.

Hôm đó Phùng Phượng nghe Hi Tông nói, liền biết hắn lại bỏ ngọ thiện, khuyên hai câu bảo trọng long thể, phân phó tiểu thái giám tùy thân truyền lệnh, rồi khom người hành lễ lui ra.

“Hoàng thượng…” Phùng Phượng đi rồi, tiểu thái giám tâm phúc thấy đồ ăn được mang lên, Hi Tông lại không muốn ăn, liền cẩn thận hỏi một câu.

“…Dọn đi.” Hi Tông thuận miệng lên tiếng, “Ngươi cũng ra ngoài đi, chỗ này không cần ngươi hầu hạ.”

Tiểu thái giám nghe phân phó khoanh tay lui ra ngoài, cung Càn Thanh to như vậy giờ chỉ còn lại mình Hi Tông.

Mười lăm tuổi đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, cuối cùng cũng biết vú nuôi hắn thân yêu nhất đã sớm cùng Phùng Phượng tính kế ngay từ đầu, giờ hắn chỉ còn lại chính mình thôi.

Hi Tông ngưng thần cầm chổi sơn, tinh tế sơn lên ngói vàng của điện Kiến Cực nho nhỏ kia.

Đế vương cô độc.

Đầy phòng mộc hương.

Lúc Lục Diêu được hạ nhân gọi dậy, tiếng mõ nửa đêm đã qua lâu, nhưng nghe được là Hán công gọi hắn qua, Lục Diêu không dám chậm trễ, lập tức thay quần áo chuẩn bị, vội vàng đến Phùng phủ.

Vốn tưởng có việc gấp, lúc đến thấy quản sự Phùng phủ mới biết, là Hán công gọi hắn tới bồi rượu.

Này cũng kì lạ, Lục Diêu đi theo quản sự đến phòng khách, lòng thầm nghĩ bình thường lúc Hán công hứng chí muốn uống rượu, đều là gọi Phùng Sanh đến bồi y nói chuyện phiếm, giờ nửa đêm, lại kêu mình đến, không biết là xướng cái gì đây.

“Chiều hoàng hôn buông xuống, đình viện ngưng sương mờ, đêm sáng trong yên tĩnh, chuông chìm vào hư vô ”

Lục Diêu không ngờ tới, nói là xướng hí khúc liền thật sự xướng hí khúc. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn sa, Phùng Phượng một mình ngồi trước bàn khẽ ngân nga một câu hí kịch, rồi giương mắt nói, “Tiểu Lục, ngồi đi.”

“…Hán công thật có nhã hứng.” Lục Diêu đến bên bàn, hành lễ ngồi xuống, nâng bình rót cho Phùng Phượng một chén, “Thuộc hạ thật đúng là tam sinh hữu hạnh (có phúc) mà.”

Phùng Phượng giơ chén rượu nhưng chỉ cười không nói, chậm rãi mân mê miệng chén, lại đổi sang xướng làn điệu ‘Dạ vũ đả ngô đồng’:

“Sương bàng bạc, tuyết trắng tinh, chiếu rọi không đến nấm mồ lạnh hoang …”

Ra là khúc ‘Trường sinh điện’, trò này của Phùng Phượng Lục Diêu có biết, mấy năm nay ít khi nghe y diễn, nhưng số lần Cửu Thiên Tuế tự mình mở miệng xướng, sợ là chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Buồn thay, chỉ bồi thiền quyên(), chợt nhớ về ngày đó, người bỗng đi mất, nhất thời nửa khắc cũng khó qua nổi, huống chi là hôm nay mãi mãi cách biệt nơi Minh giới…”

() Ý chỉ dáng người, tư thái của người con gái hoặc để miêu tả mặt trăng xinh đẹp, đáng yêu.

Âm điệu côn khúc uyển chuyển triền miên, giọng hát càng chú ý hơn ở ‘uyển lệ quyến rũ,một xướng ba thán’. Phùng Phượng ngày thường nói chuyện không cố ý kiềm chế, chỉ là nhẹ nhàng hơn nam tử bình thường hai phần, lúc này mở miệng thanh xướng, lại thật sự tinh tế mà không chói tai, thê lương mà không cứng ngắc, tài hoa vang xa, dư vị chậm tan.

Lục Diêu nghe xong liền hiểu, đây là nói về chuyện Đường Huyền Tông nhớ tới ái phi Dương Ngọc Hoàn, thương nàng hương sắc mờ phai như một giấc mộng, không khỏi đêm khuya ngắm trăng rồi đau buồn.

Tình thâm ý thiết từ lời xướng của Phùng Phượng không khỏi có chút châm chọc. Lục Diêu nghe một khúc ‘Trường sinh điện’, biết bao thê lương, nhưng thần sắc Hán công, không có chút gì gọi là bi thương cả.

“Hư vô như cảnh như người mà thôi.” Phùng Phượng tựa như đoán được suy nghĩ của Lục Diêu, đặt chén rượu xuống cười nói, “Nửa đêm gọi ngươi tới, vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”

“Hán công nói đùa.” Lục Diêu lại rót rượu cho y, chính mình cũng bồi một chén, hạ mắt nhìn ánh trăng rơi trên mặt đất trắng như tuyết, bất giác xuất thần.

Mười lăm trăng sáng mười sáu tròn, ánh trăng mười sáu tháng giêng sáng trong trọn vẹn, ánh sáng trong vắt trải trên nền đất, lại thêm đèn sa mờ mờ, Côn khúc() văng vẳng không dứt.

() Điệu hát trong hí khúc, bắt nguồn từ tỉnh Giang Tô, Côn Sơn Trung Quốc vào thời nhà Nguyên.

Lục Diêu đột nhiên nhớ tới vị chủ nhân cuối cùng của Nam Đường cũng mang theo chữ ‘mộng’ vào câu từ…

Là ‘Trong mộng quên mất ta là khách, một giấc hân hoan’ (Lãng đào sa)

Là ‘Bởi hồn bay trong mộng đêm qua, gió lay hoa thắm dưới trăng’ (Vọng Giang Nam)

Là ‘Chuyện xưa đã kể như không, xem ra như giấc mộng hoang qua rồi’ (Tử Dạ ca)

() Trích từ 3 bài thơ của Lý Dục – vị vua cuối cùng của triều Nam Đường – bản dịch của Nguyễn Minh.

“Giờ đã đủ điều kiện để tiến cung diện thánh.” Phùng Phượng rót cho Lục Diêu một chén, làm như vô tình nói chuyện phiếm, “Hoàng thượng của chúng ta làm điện Kiến Cực kia cũng được lắm, chỉ đợi nửa tòa điện Hoàng Cực hoàn thành thôi, Đại Minh cung này lại có thêm một tòa Tiểu Minh cung, người nói xem là có ý gì.”

Lục Diêu tất nhiên biết Hi Tông cả ngày trầm mê vào mộc công doanh tạo (nghê mộc và xây dựng), lời này của Phùng Phượng hẳn mang cả trào phúng, hắn cũng không biết nên đáp như thế nào, chỉ cười lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

“Tiểu Lục, ngươi là kẻ hiểu người.” Phùng Phượng nâng chén rượu lên rồi nói tiếp, “Chu Do Hiệu cũng hiểu người. Ngươi nói hắn thật sự thích cái việc mân mê làm đồ mộc này? Đơn giản là tìm cái để ký thác, cũng coi như là lí do để sống. Nhìn hắn hôm đó không ăn không uống gây sức ép lên người khác, sợ là không cần ta động thủ….”

“Hán công say rồi.” Trên mặt Phùng Phượng không mang theo men say, nhưng Lục Diêu nghe y gọi thẳng tục danh của đương kim thánh thượng, liền biết y đã say nhiều rồi, liền nhanh chân kết thúc cuộc nói chuyện.

“Ngươi đứa nhỏ này…” Phùng Phượng đột nhiên cười, “Mọi chuyện đều cẩn thận, lúc nào cũng cẩn thận, ta thật sự không nhìn lầm ngươi.”

“Hán công quá khen.” Lục Diêu nghiêm chỉnh nâng chén nói, “Bất quá vì một câu khích lệ này, thuộc hạ xin kính Hán công một ly.”

“Trong cung tiệc rượuổn thỏa, ngoài cung tạo phản hỗn loạn. Tùng tùng tiếng trống, bừng bừng gió lửa.” Phùng Phượng uống rượu Lục Diêu kính, một vài chung rượu, tức cảnh diễn xướng, chính là hồi trong ‘Trường sinh điện’, “Bóng tối bao trùm càn khôn, xã tắc tan nát, không chịu được gió tây ào ào mang theo màn đêm, một buổi chiều tà lạnh lẽo ảm đạm ở Trường An.”

Lục Diêu khẽ đằng hắng, nhìn Phùng Phượng cầm chén cười lạnh, tay y nắm lấy mép bàn, duỗi chân đứng thẳng, gằn từng tiếng thì thầm: “Ngựa tung vó tiến quân thần tốc, tinh binh trăm vạn mũi giày khẽ động, đạp nát núi sông!”

Lời vừa dứt, nhất thời gió đêm lạnh lẽo tĩnh lặng, hai bên im lặng không nói gì.

Phùng Phượng đè lên trái tim đang đập liên hồi, khoanh tay đi đến cửa phòng, đưa mắt nhìn sương mù trăng lạnh, đột nhiên than nhẹ một câu, “Tiểu Lục… ngươi hiểu người, ta hiểu người, ngay cả hoàng thượng mà ngay cả ta cũng không dùng đến cũng hiểu người…” Sau đó lại đè thấp thanh âm, ngay cả Lục Diêu cũng không nghe rõ, “Tại sao lại có một đứa ngốc cả ngày cũng không hiểu….”

Không phải là không hiểu.

Khèn ống trúc do chính mình chế tác, cuối cùng Phùng Sanh cũng không tặng đi, Phùng Phượng không thấy sẽ không hỏi tới.

Phùng Sanh sao có thể không hiểu, trong mắt người nọ chỉ có non sông này, mà chính hắn cũng không thể tồn tại tư tâm, chỉ có thể che giấu, mơ hồ, cả đời cứ như vậy mà qua.

Đêm nay Phùng Phượng say, Phùng Sanh còn tỉnh.

Hoa viên phía sau tuyết đọng còn chưa tan hết, Phùng Sanh đứng trong vườn, một khúc ‘Hồi tuyết’ qua đi, tay đề nội kình, khèn làm từ mười ba cành trúc tía từng tấc văng tung tóe.

Tự mình làm ra, tự mình hủy đi, hoàn toàn viên mãn.



Bao lần tiêu tấu giữa trời hoa, ngân hà tựa cửa đứng trông xa.

Như là sao sáng rơi đêm ấy, vì ai phong sương tụ nửa khuya?

() Trích ‘Khỉ hoài’ của Hoàng Trọng Tắc

Cắt tim cắt phổi là như thế nào? Ruột gan đứt thành từng khúc là như thế nào? Sự thành là như thế nào? Sự bại thì ra sao? Sống thì như thế nào? Chết thì lại làm sao?

Tuyết đọng vẫn chưa tan, dư âm tiếng khèn còn lượn lờ, giống như câu ‘Chỉ nghe tiếng gió thổi qua cành trúc, lại như tiếng khèn vang đâu đây.” hay như ‘Nguyện cùng gió xuân làm bạn, từng bước từng nhịp hướng thiên nhai.”

“Tiểu Lục, Hán công nói thật với ngươi…” Phùng Phượng ngồi lại bên bàn, trên mặt mang theo ba phần ý cười yếu ớt.

Lục Diêu nhìn y say rượu lại nhấc chén, chậm rãi cảm khái nói, “Người ấy sống cả đời, rốt cuộc là muốn gì.”

Cổ tay vừa lật, chậm rãi khép năm ngón tay lại, làm như nắm cả giang sơn Đại Minh trong tay, “Hoàng thượng có niệm tưởng của người, ta có niệm tưởng của ta.…” Phùng Phượng đang nói, lại lẳng lặng nhìn Lục Diêu một lúc lâu rồi chọn mi khẽ cười, “Tiểu Lục… niệm tưởng của ngươi là gì?”