“Ngon không, đại phiền toái?” Thẩm Dương vẻ mặt mong đợi.
“Chẹp.. chẹp.. Hơi mặn rồi!” Mẫn Như nếm vài lần trong miệng đưa ra kết quả.
“Không làm nữa.. Cái thứ năm vẫn thất bại.” Thẩm Dương chán nản ném cái mũ đầu bếp dưới đất, ngồi “phịch” thẳng xuống.
“Anh không có kiên trì thì sao thành công được?” Mẫn Như nói, ngồi theo hắn.
“Tôi đã cố rồi… Cô thấy đó, không cháy thì mặn, không mặn thì khét, bánh lúc thì cứng, lúc thì vụn.”
“Không sao, anh cẩn thận lắm rồi! Chỉ là do không may mắn thôi!” Mẫn Như vỗ vai.
“Cô đang vừa đấm vừa xoa bằng lời nói vào mặt tôi đó!” Thẩm Dương cọc cằn bảo.
“Đâu có, tôi nói sự thật, hồi mới biết nấu ăn tôi còn kém hơn anh nữa! Có một món hoành thánh mà nấu đến tám lần, lần cuối người lớn ăn vào bị đau bụng.”
“Haha.. Tôi kêu cô là đại phiền toái thì đúng là đại phiền toái! Rồi mọi người nói gì sau khi hết đau bụng.” Thẩm Dương cười lớn, tò mò hỏi.
“Ông tôi xoa đầu bảo tôi đã gắng hết sức! Hoành thánh rất ngon nhưng nhớ chú ý liều lượng… Thật ra tôi đã bỏ nhầm thuốc sổ cho cả nhà!” Mẫn Như bồi hồi về kiếp trước.
Hắn ngã ra đất cười nghiêng ngả, một đầu bếp xuất sắc như cô, hắn nào biết cô có quá khứ khó quên thế được. Mẫn Như đang tâm trạng nhớ về kiếp trước, nhất là quá khứ của cô thế mà gặp phải cái tên thần kinh vô duyên chỉ biết cười ha hả, khác nào chặt đứt tâm trạng mới lên của cô.
Cô hừng hực tức giận đá mạnh vào người hắn, Thẩm Dương bị đá không phòng bị liền “A…ui.”.
“Một chút hiền lành cô không có thảo nào ế tới bây giờ!” Thẩm Dương chỉ trích.
“Cái tên chết tiệt, anh nhìn lại đi, tôi hai mặt con rồi, ai thèm lấy! Còn anh ba mươi tuổi, có con ma nào ngó không? Ông già ế!” Cô đứng lên phủi tay như khích hắn.
“Cô.. cô.. Em yêu, không phải anh đang quen em sao? Sao anh còn để tâm đến người nào được nữa.” Thẩm Dương thoạt nóng giận sau đó lật mặt giở trò.
Cô vừa nghe hắn nói, cả người rợn hết lên, đúng là tên thần kinh chết tiệt.
“Ai.. ai quen anh. Chẳng qua cần phải tránh cái người cần phải tránh….Nè, anh mà làm gì tôi, tuyệt đối tôi….AAAAAA” Mẫn Như kinh hãi hét lên, lời chưa nói đã la đến tận mang tai người đối diện.
“Trời ơi, cô muốn tôi điếc tai!” Thẩm Dương định chọc cô, không ngờ cô tưởng thật hét đến kinh thiên động địa.
“Tại anh giở trò bất chính trước!”
“Tôi” Thẩm Dương chỉ vào mình nói “Tôi mà bất chính thì giờ cô đã không thể hét được rồi!”.
“Nói gì thì nói đều tại anh hù tôi!” Mẫn Như quát.
“Cộp”
Cô lấy cái chày lăn bánh đánh vào đầu Thẩm Dương, Thẩm Dương hắn như vừa có hàng chục con ong bay vòng tròn trên đầu. Sau khi tỉnh táo lại hắn không chịu yên tĩnh lập tức lại bột ném vào người cô.
Chắc hẳn mọi người đều biết trong bếp đã xảy ra một trận hỗn chiến.
“Anh nhìn xem giờ người tôi toàn bột sao đi ra ngoài đây!” Mẫn Như nghiến răng.
“Tôi khác cô chắc. Đầu, mặt, chân tay, quần áo, có chỗ nào không dính!” Thẩm Dương nói.
Hắn thấy tình trạng này thật không ổn để về nhà thay quần áo, các bậc trưởng bối và hai đứa trẻ kia sẽ cười đến rụng răng cũng nên. Nhìn Mẫn Như nhíu mày, hắn nói trong lòng: “Nghĩ đi Thẩm Dương ngày thường mày rất thông minh!”.
“A”
“Anh điên à, la cái gì!” Cô cau mày nói.
“Tôi có chỗ cho chúng ta rửa sạch sẽ cái đống bột này rồi!” Thẩm Dương phấn khích nói.
“Ở đâu?”
“Đi theo tôi!” Hai người họ lẻn ra bãi đậu xe một cách cẩn thận. Để người ngoài thấy thì mất mặt không còn nói.
-----
“Đây là nơi nào?” Cô ngó nghiêng xung quanh.
Một đồi thông xanh phủ kín mặt đất, trước mặt có một mảng xanh xanh, đó chính là thảm cỏ xanh ngắt, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi cỏ tươi mát hòa với mùi bùn đất.
“Thẩm Dương, nơi này đẹp quá!” Mẫn Như thốt lên.
“Đẹp là được rồi, nào lại đây cái vòi này sẽ rửa sạch đống bột dính trên người!” Hắn vừa nói xong, không đợi cô đến, đã thả nước vào người cô.
Thẩm Dương chính là không biết đợi chờ, cái gì hắn cũng phá đám được. Mẫn Như liếc hắn nhận xét trong lòng.
“Nè, người tôi hết dính bột rồi! Anh lo cho mình đi!” Lời nói Mẫn Như có vẻ không có hiệu lực, nước vẫn cứ thi nhau bắn vào người cô.
Mẫn Như gào thét một lúc, phát hiện ra hắn chính là cố tình coi cô như mấy cái xe hơi của hắn, mặc sức mà làm sạch. Con người này vô cùng thích giỡn nhây, được rồi hôm nay bà sẽ cho anh một bài học.
Cô chạy đến chỗ Thẩm Dương, giật mạnh cái vòi nước trên tay hắn, vòi nước lập tức chuyển mục tiêu tấn công. Thẩm Dương cứ hăng say ghẹo cô hắn không phòng ngừa, cô di chuyển đi đâu thì hắn chuyển vòi đến đó. Đến lúc nhận ra cái vòi bị cô cướp mất thì quá muộn rồi.
“Anh muốn tắm lắm phải không? Tôi giúp anh!” Mẫn Như nói to.
Trong khung cảnh Thẩm Dương là cái cây, để Mẫn Như thỏa sức tưới, tạo nên một bầu không khí vui vẻ vô cùng.
Không dừng lại ở đó, có lúc cô sẽ bị hắn giật lại cái vòi nước, để xịt vào cô, Mẫn Như cũng không ngán, cô rất ngoan cường giành cái vòi nước. Hai người cứ thế làm nước bắn qua bắn lại, họ như chìm vào một thế giới riêng. Một thế giới như đưa họ trở về tuổi thơ.
“Cô ngon đến đây! Ple ple” Thẩm Dương làm mặt xấu.
“Anh chết chắc rồi!”
….
“Nè, cô dám chơi khăm, đứng lại!”
“Tôi không ngốc như anh!” Mẫn Như chu mỏ hét.
AAAAAAAAAAAAAAAA…….
Mẫn Như, Thẩm Dương cùng nằm xuống bãi cỏ.
“Cô vui không?” Thẩm Dương lơ đễnh hỏi.
“Rất vui. Lâu lắm rồi tôi mới sảng khoái đến vậy!”
“Ừ” Hắn mỉm cười nhẹ.
Đầu cô và đầu hắn chạm vào nhau vì hai người nằm ngang nên cô không thấy hắn mỉm cười.
“Cảm ơn anh nhé!” Mẫn Như nằm ngửa lên nói.
“Vì chuyện gì?”
“Vì tất cả… “
Thẩm Dương lăn sang phải cũng nằm ngửa lên định chọc cô. Nào ngờ, giây phút đó đối với hắn và cô đều ngưng đọng lại, hai gương mặt kề nhau, nghe rõ nhịp đập của đối phương, bất giác cả hai đều bẽn lẽn đỏ mặt. Trong khoảng thời gian đó, bọn họ có thể nhìn nhau một cách trực diện nhất.
Cô rất đẹp, một nét đẹp thuần khiết nhất. Đôi mắt to tròn sáng như sao, lông mi dài cong vút như cánh quạt nhất hắn từng ngắm, đôi môi hồng như cánh hoa sen.
Hắn trong mắt cô có chiếc mũi cao trông rất Tây, đôi mắt một mí đặc trưng người Á Đông hoàn toàn đánh gục bất cứ trái tim nào.
Khi mà đến phút giây lãng mạn nhất thì một giọng nói đầy chất vấn phát lên: “Hai anh chị ở đâu ra!”.
“Choang!”
Đúng là không thể nói mất mặt hơn, cái người phát hiện họ chính là bảo vệ. Cái nơi hắn vừa đưa cô đến chính là bãi sau của trường học ngày trước của hắn, đây là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm khó phai nhất trong lòng học sinh.
Ngồi trên xe ô tô đi về, nghĩ đến hành vi của mình, nếu cô oán giận Thẩm Dương là kẻ đầu sỏ, thì chính cô là người đồng lõa với hắn còn gì.
Cô chỉ dám ngoảnh mặt ra cửa kính của xe, hai mươi mấy năm sống trên đời, chỉ vì một cảm xúc rung động mà cô muốn tìm một cái lỗ để trốn. Không chỉ riêng Mẫn Như, Thẩm Dương là lái xe đi về nhà, nhưng cái mặt hắn đã đỏ bừng thật may cô nhìn đi chỗ khác, chứ không hắn nào có tâm tình chạy xe yên ổn về đến nhà.
Về đến nhà, hai người không nói câu gì, ai về nhà nấy, đóng luôn cửa phòng không bước ra ngoài.
Mọi người tưởng họ cãi nhau, bởi cái mặt của hai đều đỏ nhưng là đang rất giận dữ, đành để cho họ có một khoảng không gian.
Đến tối, La Mỹ Kim cùng hai đứa cháu từ Thẩm gia về nhà, cũng không thấy Mẫn Như đi ra ngoài. Ba bà cháu rất lo lắng, đại diện trong nhà, La Mỹ Kim gõ phòng Mẫn Như.
Cô không khóa cửa, yên tĩnh nằm trong chăn, bà hơi thấy có gì đó không bình thường. La Mỹ Kim khẽ gọi: “Con có ngủ không?”.
“Là mẹ sao?” Mẫn Như thò đầu nhìn.
“Con sao vậy??” La Mỹ Kim quan sát cô.
“Con không sao!” Mẫn Như nói nhỏ.
“Thật không? Thẩm Dương nó như con vậy! Về tới nhà chào người lớn đã chui thẳng vào phòng không đi ra!”
“Hắn…. ” Mẫn Như ngại ngùng nói.
Đến đoạn này, La Mỹ Kim chợt hiểu ra, bà cười lớn, kéo chăn cô: “Hai đứa đã xảy ra chuyện gì mà mặt đứa nào cũng như trái cà chua chín.”
“Mẹ, người đừng nói nữa. Giờ con không biết trốn nơi nào nữa. Hết sức mất mặt!” Mẫn Như giữ chăn lại, kiên quyết không cho La Mỹ Kim kéo ra.
“Như Như, lần đầu tiên mẹ thấy con đỏ mặt không ngừng!”
“Đừng nói nữa, con quả thật không còn mặt mũi!” Cô ôm mặt gào lên.
“Lớn hết vẫn làm người lớn lo lắng! Ngồi dậy nói cho mẹ nghe nào!” Bà kéo tay cô khiến người Mẫn Như ngồi trên giường.
“Chuyện là hôm nay, con dạy hắn làm bánh, cả 5 cái bánh đều có vấn đề….sau đó…. và….” Mẫn Như vừa kể vừa diễn tả lại hành động ngày hôm nay của hai người cho La Mỹ Kim nghe.
Ban đầu, La Mỹ Kim còn nghiêm túc, nhưng càng nghe thì bà càng cười ngọt ngào, lần này không thể nghi ngờ được nữa. Chúng là có tình cảm với nhau. Người làm mẹ như bà sẽ vun đắp cho mối tình khuyết này.
“Con không việc gì phải xấu hổ, chuyện tình cảm của tụi con đâu phải mới bắt đầu! Đi rửa mặt cho tỉnh táo, chúng ta sẽ bàn về sinh nhật của tụi nhỏ, mẹ và dì Thẩm đã nghĩ ra một kế hoạch rất hay.”
Chuyện muốn bàn cũng phải đợi trẻ nhỏ ngủ mới bàn được. Mẫn Như đóng cửa của Lạc Lạc, đưa tay lên ám chỉ cậu nhóc đã ngủ. La Mỹ Kim hài lòng, dỗ được hai cục thịt ngủ rồi. Thẩm Dương và bà Thẩm sang nhà cô, tất nhiên Thẩm Dương và cô vẫn còn ngại ngùng nên gặp nhau vẫn là tránh chạm mặt người kia. Có tránh cũng không được bao nhiêu, vì bàn chuyện phải ngồi đối diện nhau mới nói được.
Cả hai như hẹn trước cô và hắn đã hạ quyết tâm, dẹp cái ngượng ngùng đó, đầu cùng ngẩng lên cùng lúc. Nhưng ánh mắt vừa nhìn nhau liền cúi rập đầu xuống.
Bà Thẩm sau khi nghe La Mỹ Kim nói thì trố mắt ra nhìn, giới thiệu bạn gái cho con trai cả chục lần nó đều chê, thế mà lại nhìn trúng Mẫn Như. Ngẫm lại cô không có gì không tốt cả, ngoài chuyện có con nhưng không sao dù gì đây là thời đại mới, bà không ngăn cản bọn nó. Lạc Lạc, Bối Bối cũng rất đáng yêu, suốt ngày đi theo bà Thẩm gọi là bà nội. Chúng như thế có tới hai bà nội rất thương yêu, còn có bà cố quản thúc.
“Hai đứa thôi đi! Các mẹ biết hết rồi! Dù sao một đứa cũng ba mươi, đứa kia làm mẹ hai đứa nhỏ mà còn ngượng ngại thật bó tay! Chúng ta nhanh chóng bàn luận về sinh nhật bọn trẻ sớm một chút. Ngày mai là sinh nhật chúng rồi!” Bà Thẩm nghiêm giọng nhắc nhở.
“Con thấy…” Cả hai đồng thanh.
“Anh/Cô nói trước đi…”
“Đến cả nói chuyện cũng đều thế! Mai mốt về một nhà, Hữu Mỹ bà nói xem sẽ nghe được ai nói.” La Mỹ Kim chọc ghẹo.
“Dì/Mẹ!”
“Haha” Một trận cười của hai người lớn.