Sau bữa ăn tối có phần ngột ngạt mang theo xấu hổ thì mọi người quyết định thay đổi bầu không khí, cũng giống như khi xuyên đến đây Mẫn Như đã quyết định “Có nam nữ chính thì sẽ không có vật ngăn cản”.
Một khi có vật chắn đường nam nữ chính đến với hạnh phúc thì một trăm phần trăm rước về hậu quả khôn lường, sự việc trên bàn ăn là một minh chứng, cô vừa mới ngồi chung một bàn ăn thì nhận được hai câu răn dạy, là hai câu không hơn cũng không kém nhưng lần nữa hạ thấp đi danh dự mới lấy lại của cô.
Mẫn Như không cưỡng cầu với nam nữ chính bất cứ điều gì, cô chỉ biết mình cần phải kiếm tiền nuôi con, danh phận thiên kim tiểu thư thật lòng mà nói không đáng giá bằng cuộc sống của lũ trẻ. Mẫn Như không ngần ngại bỏ đi danh phận mà nhiều người ao ước để đổi lấy vạn sự vui vẻ, vạn sự bình yên của ba mẹ con.
Ngô Kiến Bách đề nghị một trò chơi có tên “Thật và Thách” yêu cầu tất cả người tham gia đều phải tuân theo luật chơi, một chút cũng không được dối lòng và sẵn lòng chấp nhận yêu cầu được đề cử.
Mẫn Như không ngu dại mà chơi những trò này, thứ nhất có sơ hở nhỏ thôi đủ bại lộ tất cả mà cô giấu diếm, thứ hai có nam nữ chính, cô không ham nhảy vào hố lửa. Cô lấy lý do được dì cả hỏi thăm mà trong người thấy mệt mỏi không thể tham gia, chỉ cho Lạc Lạc và Bối Bối chơi.
Cô phụ giúp người làm thu dọn đồ đạc trên bàn, một thân yên tĩnh đi về lều. Mẫn Như ở thành phố A là người vô công rỗi nghề, chẳng có chuyện gì để làm, lẽ ra có thể tán dốc với người làm việc đôi ba câu, nhưng cô đã từ chối tham gia trò chơi thì không nên ở lâu với người giúp việc.
“Ting” Tin nhắn từ điện thoại chợt đến.
“Ba người đang làm gì?” Mẫn Như nhìn vào màn hình, vẻ mặt hơi lộ kinh ngạc, gấp gáp cô nhắn tin lại.
“Chúng tôi mới vừa ăn tối, bọn trẻ đang chơi với người lớn, anh và dì, bà nội đã ăn sáng chưa?” Mẫn Như vốn không biết Thẩm Dương ở thành phố A, múi giờ ở hai thành phố nghịch nhau, cô chỉ biết ở thành phố D đang là sáng nên mới thuận tiện chú ý.
Thẩm Dương nhận được tin nhắn, vô thức hắn mỉm cười “một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lại ngốc nghếch”.
“Chúng tôi đã ăn sáng rồi! Cô không ra chơi với chúng à?” Thẩm Dương nửa thật nửa giả trả lời tin nhắn, ăn sáng với hắn là ăn tối, bà nội và mẹ hắn ở thành phố D cũng vừa nói chuyện với hắn.
“Không có tâm trạng” Mẫn Như nhắn lại.
“Họ rất nhàm chán và tẻ nhạt sao?” Hắn hỏi thăm.
“Tám mươi phần trăm là vậy!”
“Tôi phải đến cảm ơn họ một chuyến rồi!!!” Thẩm Dương bắt đầu châm ngòi.
“Vì sao?” Mẫn Như ngạc nhiên.
“Họ phải rất tài năng mới làm cho người đánh đá có miệng lưỡi sắt thép như cô bảo nhàm chán và tẻ nhạt”
Trán của Mẫn Như ba vạch đen “Anh đang trêu chọc tôi”.
“Tôi đang nói thật lòng!!! Có dịp ghé Tiêu gia tôi sẽ cảm ơn họ” Thẩm Dương vô cùng vừa lòng, chắc chắn cô đang nổi đóa ở bên đó rồi.
“Anh chẳng kém gì a, so với tôi còn độc gấp vạn lần. Lần tới trở lại thành phố D tôi sẽ tiết lộ lý do anh lại độc thân là vì chưa kiếm được người con gái nào miệng lưỡi tầm cỡ với anh” Mẫn Như phản đòn.
“Tôi chắc chắn sẽ đến Tiêu gia, coi như cô giúp tôi, tôi giúp cô, mỗi người chúng ta quảng bá hình ảnh cho đối phương”
“Được, tôi sẽ giúp anh, nhưng anh cũng đừng quá cảm kích mà giúp tôi nhiệt tình như thế. Tôi không có gì báo đáp đâu!!” Mẫn Như cười nghiến răng.
- Mẹ!!! – Hai tiểu gia hỏa bất ngờ xuất hiện.
- Hả! Cái gì? – Cô giật mình hai tay hốt hoảng không giữ kịp đánh rơi điện thoại xuống đất.
- Mẹ! Tụi con có…. A, phát hiện rồi mẹ thân yêu đang nhắn tin phải không? – Lạc Lạc mắt tinh ranh.
- Thằng bé trầm tĩnh này! Hôm nay bị con hù dọa!!! – Mẫn Như trách yêu.
- Mẹ đang nhắn tin với ai khai mau! – Bối Bối nhảy vào người cô.
- Hai quỷ nhỏ này! Mẹ đang chửi mắng thì đúng hơn!!! Tên điên đó hắn cứ bới móc mẹ của các con! – Mẫn Như căm phẫn nói.
- Mẹ đang nói dad sao? – Lạc Lạc đoán.
- Còn ai trông khoai đất này! – Mẫn Như khoanh tay hừ lạnh.
- Mẹ, tụi con không hiểu nổi, dad và mẹ cách xa nhau như vậy vẫn có thể cãi vã? – Bối Bối lên tiếng.
- Đều do dad của các con thích nổ súng trước! Phải rồi sao không ra ngoài chơi!
- Ôi không! Con cho mẹ một ngạc nhiên! Cậu út cậu vô đi! – Bối Bối vẫy tay.
- Chị! – Ngô Kiến Bách cúi đầu đi vô lều.
- Bối Bối ra ngoài nào! – Lạc Lạc kêu nhỏ.
Mẫn Như ngẩng mặt lên, hai mắt thật căng thẳng nhìn về Ngô Kiến Bách đang chầm chậm tiến tới, đôi mắt cô ngấn lệ không kìm được mà nhẹ nhàng rơi xuống, cô không hiểu sao mình lại khóc, vì cậu làm cô nhớ đến đứa em gái cũng chạc tuổi này hay trái tim đau đớn như bị bóp méo vốn không phải của cô mà là của Mẫn Như phản ứng nhìn thấy em trai của mình.
- Chị! – Ngô Kiến Bách khẽ gọi.
- Bách Bách! – Mẫn Như tự thốt trong lòng “Trời ạ, cô có thể gọi cậu một cách thân thiết đến thế!”.
- Chị!
- Được rồi! Ngồi xuống hãy nói!
- Chị! Có phải đã có chuyện gì kinh động đến chị phải không? – Ngô Kiến Bách mặt hoang mang.
- Bách Bách chị vẫn ổn! – Mẫn Như điềm đạm trả lời.
- Không! Em không tin, chị đừng nói dối! Chị thay đổi đến mức em không nhận ra chị là chị của em! – Ngô Kiến Bách kích động.
Người con trai trước mặt này có đáng tin không? Cô sẽ liều một lần vậy, dù sao cũng là người thật lòng đối tốt với cô ấy trong lúc Mẫn Như bị cả gia tộc bỏ rơi.
- Chị vẫn là chị của em nhưng có một sự thật chị đã không còn là con người trước đó! – Mẫn Như thái độ bình thản.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Em hẳn biết chị Mẫn Nhu có lần cấp cứu là vì chị! Lúc đó chị đã bị Tiêu Chính Uy dạy cho một bài học đến giờ chị còn thấy rùng mình khi nói về nó! – Mẫn Như ngưng rôi lại nói – Đêm đó về nhà em có biết chị muốn làm gì đầu tiên không?
Ngô Kiến Bách lắc đầu.
- Chị muốn thoát khỏi thế giới này!
- Chị! – Ngô Kiến Bách la to.
- Đối với người đàn ông mình yêu đến tận xương lại làm như thế chị không còn cách nào nhưng khi chuẩn bị tự sát chị lại nghe được tiếng của bọn trẻ nức nở ở bên tai! Chị nghe thấy chúng oán trách đã sinh chúng ra không thể cho chúng một gia đình lại còn nhẫn tâm bỏ mặc chúng ở thế giới này! Chúng không muốn có một người mẹ ích kỷ, nhu nhược, ngu ngốc đến mức bỏ rơi con cái!
- Khi nghe chúng nói không muốn có một người mẹ ích kỷ, nhu nhược dường như dường như có cái gì đó đã tát thẳng vào mặt chị! Em có thể không tin nhưng chị nói thật chị đã thức tỉnh vì thứ tình cảm mù quáng đó chị đã đánh mức bản thân mình suốt năm năm, hại cho con cái có mẹ cũng như người dưng, có gia đình nhưng cũng không thể về, cả xã hội đều chê cười một con người như chị! Bách Bách vì con chị đã tỉnh táo, bù đắp tội lỗi của bản thân với chúng! Tình cảm dành cho Tiêu Chính Uy cũng bắt đầu nguội lạnh từ đó rồi! – Mẫn Như nghiêm túc nói.
- Chị! Em xin lỗi! Lẽ ra lẽ ra em không nên bỏ mặc chị để chị một mình suýt nữa làm ra hành động ngu xuẩn! Em đã hứa ở bên cạnh chị kia mà! – Ngô Kiến Bách dĩ nhiên tin lời Mẫn Như nói, rưng rưng trên khóe mắt, cậu thấy bản thân mình quá tội lỗi.
Mẫn Như bình tĩnh đến đáng sợ - Bách Bách! Chị muốn làm một cô gái đường hoàng, không lún sâu vào tội lỗi, một người mẹ mẫu mực! Em đừng khóc, chị thật sẽ đau lòng khi thấy em rơi lệ! Tất cả đều đã qua, chị vẫn sống đó thôi! Sống tốt là đằng khác!
Ngô Kiến Bách lau nước trên khóe gặng hỏi – Em sẽ không khóc! Em sẽ trưởng thành để có thể bảo vệ chị và hai đứa nhỏ!
Cô không biết câu chuyện mình nói ra đã giúp Ngô Kiến Bách từ thành phố A trở lại trường học ngày đêm học hành chăm chỉ, nỗ lực đến mức hai năm sau cậu trở thành một trong những gương mặt đi đến đâu đều được ca tụng đến đó, đưa Ngô gia đã quyền thế lại càng phồn vinh.
- Em đến đây chỉ để hỏi chị chuyện này? – Mẫn Như thắc mắc.
- Còn một chuyện nữa! Em thay mặt mẹ xin lỗi với chị! Mẹ cũng rất thương chị nhưng với những việc chị làm trước đây khiến mẹ không thể một lúc mà lãng quên được! Cho nên trong bữa ăn đã nói nặng với chị như thế! – Ngô Kiến Bách không luống cuống nói.
- Ngốc! Làm cha mẹ ai cũng lo cho con cái! Mẹ cũng là người sinh ra chị nhưng chị lại gây ra lỗi lớn như vậy! Còn hại chị Mẫn Nhu suýt nữa mất mạng tức giận là phải rồi! Chị sẽ không trách mẹ! – Cô mỉm cười nói.
- Chị em phát hiện chị gái của em có tấm lòng bao dung! – Ngô Kiến Bách nhỏ giọng.
- Thằng nhóc này! Giỏi nịnh! Em ra ngoài với mọi người đi! Chị muốn nghỉ ngơi!
- Vâng! Nhưng lúc nãy em đã nghe bọn trẻ gọi một người là dad! Chị có phải là đang ….!
- Mau đi ra! Có tin chị đá em ra ngoài không? Giữa hắn và chị không có chuyện gì cả! Hắn là thầy của bọn trẻ nhưng vô cùng yêu thương chúng, chăm sóc chúng còn hơn cả chị, chúng gọi là phải! – Mẫn Như giải thích.
- Em rất muốn gặp người đó! – Ngô Kiến Bách đứng lên nói.
- Được! Nếu có thời gian sẽ cho em gặp! – Mẫn Như cam kết.
----
Tiêu Chính Uy bất động đứng vài phút, anh không tính là nghe lén cuộc nói chuyện, ban nãy trợ lý có gọi điện cho anh thành thử anh phải tìm một nơi yên tĩnh mà trao đổi, anh không ngờ nhờ vậy mà nghe được một đoạn tâm sự của Mẫn Như.
Anh nghe được tất cả
“Chị muốn thoát khỏi thế giới này!”
“Đối với người đàn ông mình yêu đến tận xương lại làm như thế chị không còn cách nào”
“Khi nghe chúng nói không muốn có một người mẹ ích kỷ, nhu nhược dường như dường như có cái gì đó đã tát thẳng vào mặt chị!”
“Hại cho con cái có mẹ cũng như người dưng, có gia đình nhưng cũng không thể về, cả xã hội đều chê cười một con người như chị! Bách Bách vì con chị đã tỉnh táo, bù đắp tội lỗi của bản thân với chúng! Tình cảm dành cho Tiêu Chính Uy cũng bắt đầu nguội lạnh từ đó rồi!”
Những câu nói của Mẫn Như lặp đi lặp lại trong đầu anh, không sót từng chữ, ngược lại rất đầy đủ. Cô không còn tình cảm với anh, tức là buông tha cho anh và Mẫn Nhu, tức là cô bỏ ý định với anh, tức là anh không còn tồn tại trong tim của cô nữa, tức là.. tức là… tình cảm đã chấm hết.
Mẫn Như thà nói với Kiến Bách là cô đóng kịch sau lưng anh, Chính Uy còn nhẹ nhàng mà đón nhận nhưng đây là điều anh chưa bao giờ lường trước, cô nói tình cảm đã nguội lạnh với anh.
Tiêu Chính Uy phải nói cảm ơn cô đã buông tay với anh, anh với cô vẫn còn có thể là anh em không! Nhưng nếu là trước đây thì chắc chắn anh sẽ nói những lời nói đó còn hiện tại thì sao? Anh nhấc chân bước đi cảm thấy thật nặng nề, gió đêm đã lạnh càng khiến cơ thể anh lạnh lẽo hơn.