Lạc Lạc, Bối Bối bước ra cửa lớn của sân bay, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mẫn Như trong tầm mắt, con ngươi của chúng bỗng chốc sáng lên, vội vàng chạy nhanh đến chỗ Mẫn Như, mừng rỡ hét lên một tiếng “Mẹ”.
Mẫn Như mắt dáo dác ngó xung quanh, tìm kiếm bọn trẻ trong vô số hành khách đang đi ra phía cửa lớn, bị chú ý bởi tiếng hét lớn, cô đưa mắt nhìn tới, khóe miệng cong lên cười “Lạc Lạc, Bối Bối”.
---
Xe đưa ba mẹ con về biệt thự Tiêu gia, bước xuống xe Lạc Lạc, Bối Bối ngỡ ngàng, biệt thự Tiêu gia thực sự kinh khủng hơn trí tưởng tượng của chúng, nguy nga tráng lệ tựa một tòa lâu đài, bốn bề còn có những tòa nhà kính cao thấp khác, cách thức xây nhà quá đặc biệt.
Bọn trẻ có tìm hiểu đôi nét về biệt thự đồ sộ này, nó được thiết kế kì công do bàn tay phép thuật của kiến trúc sư Amante Yap - một kiến trúc sư vô cùng nổi tiếng trong giới.
“Lạc Lạc, Bối Bối nghe mẹ dặn vô trong nhà các con phải biết lễ phép với tất cả mọi người rõ chưa.” Mẫn Như cẩn thận.
“Dạ rõ” Bọn trẻ nghịch ngợm giơ tay lên trán như tuân lệnh của Mẫn Như.
“Được rồi, chúng ta vào thôi” Cô lắc đầu vui vẻ đi với chúng.
Màn chào hỏi người trên kẻ dưới Tiêu gia lẽ ra chỉ có mười phút, chính vì sự đến thăm hỏi bất ngờ của ba vị phu nhân Lê, Huỳnh, Hồ mà thời gian kéo dài hơn một giờ.
Ba vị phu nhân lần đầu được tận mắt thấy cặp sinh đôi bị giấu kín hơn năm năm nay đối với báo chí truyền thông, cả giới thượng lưu liền hứng thú kéo bọn trẻ ra trò chuyện.
La Mỹ Kim thức thời không biết ngăn chặn như thế nào, trong ba vị phu nhân thì Hồ phu nhân là người lắm chuyện nhất. Chỉ sợ nhìn thấy mặt bọn trẻ bà ta lại đi kể lể tán dóc cho những người khác nghe.
Suốt năm năm Tiêu gia, Ngô gia không để mặt bọn trẻ lọt ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn trẻ. Thế mà hôm nay lại bị những vị phu nhân rảnh rỗi này bắt gặp.
Sau khi ba người chuẩn bị ra về, La Mỹ Kim kéo Lê phu nhân ra một góc thì thầm gì đó, nét mặt khá căng thẳng, cuối cùng Lê phu nhân nói nhỏ trong tai La Mỹ Kim một vài câu, thì cơ mặt của La Mỹ Kim mới giãn ra.
----
“Lạc Lạc, Bối Bối bà nội rất nhớ hai đứa.” La Mỹ Kim xúc động ôm chầm lấy Lạc Lạc, Bối Bối.
“Bối Bối cũng nhớ bà” Bối Bối gian xảo bày ra bộ mặt thương tâm, giọng sụt sùi như là thật.
“Lạc Lạc rất nhớ bà nội” Lạc Lạc không có đóng kịch giỏi như em gái, không kìm nổi cảm xúc, trả lời chân thật.
“Ba bà cháu các người muốn biến nơi này thành biển nước hay sao mà khóc mãi thế” Tiêu Chính Hàn ở trên lầu đi xuống, nói giọng cực kỳ lớn.
“Im đi ông già, tôi rất lâu mới gặp chúng, thể hiện tình cảm không là gì sai” La Mỹ Kim liếc Tiêu Chính Hàn la to.
“Được rồi, bọn trẻ vừa mới về chưa nghỉ ngơi để cho chúng nghỉ ngơi đi rồi ba bà cháu tình cảm không muộn” Tiêu Chính Hàn phân trần giải thích.
“A, ông nói cũng phải, Lạc Lạc, Bối Bối đi nghỉ đi, vú Trương, bé Ba dẫn tụi nhỏ lên phòng tôi đã chuẩn bị trước, nhớ chăm sóc chúng cẩn thận” La Mỹ Kim buông hai đứa trẻ ra, vẫy tay gọi vú Trương đến, cẩn thận dặn dò.
“Mẹ đi đâu bà có biết không?” Lạc Lạc đi được bậc thang thì nhìn xuống nhỏ giọng hỏi, Bối Bối cũng đứng lại, cô bé lo diễn kịch cũng không để ý là mẫu thân biến đi đâu mất.
Tuy Lạc Lạc nói nhỏ nhưng La Mỹ Kim vẫn có thể nghe được, bà dịu dàng nói “Mẹ các con đi siêu thị mua ít thứ, tối nay sẽ làm bữa tối cho chúng ta, con không cần lo lắng lát nữa sẽ quay về”.
Lạc Lạc à vâng, cậu bé gật đầu, rồi hai đứa nhỏ đi lên lầu theo người làm.
-----
Trung tâm Tiêu Chính thuộc sở hữu Tiêu thị…
Mẫn Như đang ở tầng hai mua thức ăn, nghĩ đến bọn trẻ lòng cô lại rất ấm áp, gần cả tuần cô chưa nấu gì cho chúng nên tối hôm nay quyết định xuống bếp, thực phẩm trong tủ lạnh Tiêu gia rất đầy đủ nhưng có một số thứ còn thiếu trong thực đơn món ăn.
Cô mới phải để tài xế của La Mỹ Kim đưa đi, tài xế Lưu được phân phó đưa Mẫn Như đi chợ nên ông ấy chở Mẫn Như đến trung tâm Tiêu Chính. Người phụ trách mua thực phẩm trong nhà bếp thường xuyên lui tới đã chỉ cho ông đến chỗ nơi họ thường hay mua.
Cô không muốn làm phiền tài xế Lưu, nhìn ông ấy vô cùng tận lực nghe lời La Mỹ Kim luôn bên cạnh Mẫn Như, làm như thế cô rất gượng gạo, tự nhiên có chút bực bội phải uy hiếp ông ấy mới chịu ở ngoài không đi theo cô vào bên trong.
Dù sao uy hiếp với người lớn tuổi hơn mình là không phải phép, nhưng cô phải làm, người như ông ấy nhìn sống quá gò bó, khuôn khổ, cô nghĩ cho ông một chút thời gian riêng tư, làm thứ mình thích, sẽ dễ chịu hơn.
Mẫn Như đẩy xe đi đến gian hàng rau củ, nhìn thật tươi, rau củ quả xanh mướt trải dài trên những cái kệ, cô chọn lấy một vài cái, rồi tiếp tục đẩy xe sang gian hải sản. Tôm, cua, cá, ghẹ …. nhìn béo bở bắt mắt, Mẫn Như lựa thêm một số hải sản rồi đi ra tính tiền.
Cô đang định trở ra ngoài, chợt nhớ đến tin nhắn của Khả Nam, cô ấy là tín đồ mỹ phẩm, thành phố A cực nổi tiếng về mỹ phẩm, mà trung tâm Tiêu Chính có hợp tác với các nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng, trong đó có Sunshine một nhãn hiệu son cực nổi tiếng, Khả Nam nhờ cô mua cho cô ấy loại son Red…., Mẫn Như không thể nhớ nó tên gì, cô lấy điện thoại mở tin nhắn để coi lại, là Red Recipe màu #215 Ruby Tuesday vừa mới ra.
Cô chạy ra chỗ đậu xe của tài xế Lưu đưa thực phẩm vừa mới mua cho ông ấy, sau đó nói vài câu với rồi chạy vào trung tâm, nhấn thang máy đi lên tầng 5 nơi bán mỹ phẩm làm đẹp của chị em.
“Chào quý khách, chào mừng cô đến với sunshine, chúng tôi sẽ lựa chọn…” Nữ nhân viên chuyên nghiệp giới thiệu.
“Không cần đâu, tôi muốn mua loại Red Recipe màu #215 Ruby Tuesday làm phiền cô lấy cho tôi” Mẫn Như xua tay bảo nữ nhân viên không cần nói nhiều, cô chỉ muốn mua nhanh rồi về sớm.
“Vâng” Nữ nhân viên đi vào trong lấy loại son mà Mẫn Như yêu cầu.
“Cảm ơn” Cô nhẹ nhàng nói.
Tính tiền xong, Mẫn Như bước ra, không may va vào một người, những túi đồ trên tay không tự chủ cô ta rớt xuống đất, người đó khàn giọng hét lên một tiếng, đôi mắt cô ta như tóe lửa, quét qua người làm rớt đồ của mình “Con kia mày biết vừa làm rớt quần áo tao vừa tốn cả triệu bạc mua không?”.
Mẫn Như lo nhặt đồ giúp cô ta thế mà người phụ nữ này không biết điều thay như cùng cô nhặt hết toàn bộ đồ bị rớt ra thì cô ta chống nạnh la hét chỉ trỏ này kia.
“Chị bớt lắm miệng đi! Chị có biết từ nãy đến giờ có bao nhiêu người đã nhìn chúng ta, giúp tôi nhặt đồ chị hết đi này”. Mẫn Như vừa nhặt quần áo vừa hằn giọng.
“Con kia, mày biết tao là ai không để tao nói cho mày biết tao là tiểu ….” Cô ta giọng sang sảng.
“Chị là ai tôi không quan tâm, nếu chị muốn giới thiệu cho mọi người biết thì đằng kia có micro của MC đang giới thiệu sản phẩm qua đó mà cầm micro nói cho tất cả mình là con gái của ai tiểu thư nhà nào?” Mẫn Như chỉ tay về hướng người ta đang quảng cáo sản phẩm.
“Mày mày…Hôm nay xem ra tao không dạy mày thì mày không biết điều mà chọc bổn tiểu thư” Cô ta định lao đến thì có một tiếng gọi mềm mại ở phía sau phát ra.
“Mẫn Hồng” Ngô Mẫn Nhu đi mua sắm có dẫn theo Chu Mẫn Hồng đi theo, đây là cô em họ bằng tuổi Mẫn Như. Mẹ cô ta là em gái của Ngô Thâm (cha của Mẫn Nhu và Mẫn Như).
“Chị họ, chị đến rồi chị xem đi cô ta làm rớt đồ của em còn to giọng giáo huấn, chị phải giúp em dạy lại cô ta” Chu Cẩm Hồng nũng nịu nói.
“Nè, cô ăn nói cho đàng hoàng rõ ràng tôi và cô đụng phải nhau, quần áo của cô rớt xuống, không phụ tôi nhặt chúng lên, cô đứng đó la hét ầm ĩ, bây giờ lại đổ hết cho tôi” Đến lúc này Mẫn Như tức giận quát, cô đứng lên cầm hết túi đồ đẩy vào người cô ta.
“Mẫn Như” Ngô Mẫn Nhu kinh ngạc.
Có gì đó không đúng, tại sao người kia lại biết tên mình, gọi một cách như quen biết lắm.
Là nữ chính!!! Ngô Mẫn Nhu chị ta làm gì ở đây? Còn đi chung với loại người này?
Chu Mẫn Hồng ta không nghe nhầm đó chứ, chị Mẫn Nhu gọi cô gái ăn mặc bình thường như vậy là Ngô Mẫn Như!!!
Ngô Mẫn Như là loại người làm sao cô ta không biết được!! Hết tám mươi phần trăm là khoe da hở thịt, mặt mũi luôn trang điểm đậm còn người này một chút hở hang, trang điểm cũng không có.
“Mẫn Hồng, em nhìn lại đi đây là Mẫn Như.” Mẫn Nhu kéo tay Mẫn Hồng lại gần.
“Chị, người này thật là Mẫn Như”. Chu Mẫn Hồng trố mắt
“Mẫn Như em không nhận ra Mẫn Hồng sao? Là con gái của cô, vừa là em họ của chúng ta vừa người bạn thân của em đó!”
Mẫn Hồng? Có phải Chu Mẫn Hồng, người bạn chí cốt của thân thể này!
Trong bộ truyện đình đám của bạn thân cô có nhắc đến người này nhưng cô ta là một vai phản diện, ăn dua nịnh hót vì lấy lòng mọi người không tiếc bán đi tình bạn của bản thân và Ngô Mẫn Như. Người như thế không thể nào xứng đáng kết giao được.
“Mẫn Như là cậu sao, mình mình không nhận ra luôn ấy chứ, cậu khác đi quá” Cô ta lật mặt chạy đến ôm Mẫn Như dịu giọng.
“Có thể buông ra được không” Mẫn Như gỡ tay của Chu Mẫn Hồng, mùi nước hoa hay mùi kinh tởm mà cô ngửi thấy trên người của cô ta, cô rất muốn nôn.
“Không phải em đi đón bọn trẻ? Vì sao lại xuất hiện ở đây?” Ngô Mẫn Nhu quan sát hỏi, trên tay Mẫn Như đang cầm túi son hiệu Sunshine, không nghĩ vẫn còn đụng đến mỹ phẩm, cứ ngỡ là thay đổi, chỉ là đóng kịch quá đạt đi.
“Bọn trẻ về rồi, vào đây mua thức ăn làm cho bữa tối, tiện sẵn mua son để sử dụng, có chuyện gì sao chị gái?” Mẫn Như lạnh nhạt nói.
“Không”
“Vậy em đi trước, chú Lưu đang sốt ruột đứng chờ ở ngoài, chị với Mẫn Hồng ở lại vui vẻ” Mẫn Như tìm một lý do chuồn lẹ.
“Em đi trước đi” Ngô Mẫn Nhu nói nhẹ nhàng.
----
“Chị, Mẫn Như về rồi còn rất khác nữa” Chu Mẫn Hồng lay cánh tay của Ngô Mẫn Nhu.
“Chị biết, em không cần phải quá kinh ngạc như vậy”
“Nếu cô ta giở trò quỷ nữa thì sao?”
“Hai lúc nào cũng hơn một, bao lâu nay để nó đè đầu cưỡi cổ, hãm hại rất nhiều chỉ cần nó tiếp tục sẽ …” Ngô Mẫn Nhu cười gian trá, cánh tay đưa lên kéo ngang cổ.
“Vâng” Chu Mẫn Hồng cười nịnh ngọt.