A Mẫn chấp nhận cuộc gọi, người đầu dây bên kia liền đe dọa: "Con nhóc ranh, muốn cứu người thì mau đến đảo Phù Hoa đi.
Bằng không thì tự biết kết cục đấy"
A Mẫn vẫn cố tình không biết người bên kia đầu dây: "Ông nói gì vậy? Hình như ông gọi nhầm số rồi.
"
Người bên kia không tức giận, ngược lại còn có chút thách thức: "Nhâm hay không tao không cần biết.
A Phấn và Tiểu Minh đang nằm trong tay tao, nếu hai ngày nữa mày không đến thì đừng trách sao lão Châu này vô tình.
"
Lão Châu chính là anh em kết nghĩa với lão Bản.
Vài ngày trước ông ta hay tin lão Bản bị tiêu diệt, hơn nữa nguyên nhân chính là do A Mẫn mà ra.
Nếu biết đảo Phù Hoa đó là của lão Châu và lão Bản, A Mẫn nhất định không bảo A Phấn và Tiểu Minh đến đó.
"Tốt nhất là đừng khiến tôi tức giận, bằng không tôi san bằng đảo Phù Hoa luôn đấy"
A Mẫn chửi qua điện thoại, thật sự cô tức lắm rồi.
Lão Châu cười cười: "Nhớ đem theo 20 triệu đến đấy.
Con tin nằm trong tay tao, cho nên đừng có bắt tao chờ lâu"
Lão ta nói xong liền tắt máy khiến A Mẫn tức giận cực kỳ, đó giờ cô rất ghét bị người khác uy hiếp, đặc biệt là những lão già khó ưa như vậy.
Gia Dĩnh thấy vậy liền tò mò hỏi: "Ai mà khiến cô tức giận đến mức muốn san bằng đảo Phù Hoa vậy? Chắc không phải kẻ thù đâu ha"
"M* kiếp! Tôi mà bắt được lão Châu tôi sẽ ném hẳn xuống biển cho cá mập ăn, phanh thay hẳn ra phơi khô.
"
A Mẫn tức giận đến mức chửi thề một câu, nhưng mà ánh mắt sát khí nhìn Gia Dĩnh như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cậu phải nấp sau Phương Minh.
"Bản lĩnh đó thì cô không có đâu, có khi bị hản bán vào trại buôn người đấy.
Lúc đó đừng có mà tìm chúng tôi câu cứu.
"
Tuần Kỳ lại châm chọc A Mẫn khiến cô tức không nói nên lời.
Lời Tuấn Kỳ cũng có lý, một mình cô căn bản không thể san bằng đảo Phù Hoa, cũng không thể giết ông ta chỉ bằng một hiệu lệnh như Ngạo Thiên được.
Nhưng biết làm sao đây, bây giờ cô chả có thế lực nào cả.
Chợt A Mẫn nhớ đến bản hợp đồng, sau đấy quay sang nhìn Ngạo Thiên: "Lão Châu nói tôi lấy viên dạ minh châu của ông ta, nhưng tôi không lấy.
Hơn nữa! ông ta có mảnh đất ở vùng trung tâm mà các người cân đấy"
"Ông ta giao hạn mấy ngày?"
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn, anh thừa biết A Mẫn muốn làm gì.
"Hai ngày thêm 20 triệu.
Có tên nào vừa ăn cướp vừa la làng vậy không? Tôi thấy hay là sẵn anh san bằng chỗ đó luôn đi, sau này phát triển du lịch cũng được đấy.
"
A Mẫn đúng là được voi đòi tiên.
Bắc Phong nghe vậy chỉ biết lắc đầu không nói gì, còn Phương Minh thì cười thầm trong bụng.
Lời mà A Mẫn nói nghe vào đã biết cô muốn lợi dụng Ngạo Thiên rồi, nói thẳng ra thì cô chính là trao đổi thứ này với thứ khác với giá tương xứng.
"San bằng! sau này chôn em được đó.
"
Ngạo Thiên nhếch môi nhìn A Mẫn nói khiến cô không nói thành lời.
Một tràng cười lớn vang cả con đường, A Mẫn bị bọn họ cười đến mức đỏ mặt vì ngại.
Ngạo Thiên lại còn biết nói đùa sao? Nhưng đùa như vậy thì đúng là không chừa cho cô một đường thoát mà.
A Mẫn thẹn quá hóa giận măng: "Long Ngạo Thiên! Có chết tôi cũng kéo anh theo đó.
"
Đàn em xung quanh và bốn người bạn của Ngạo Thiên nghe câu đó thì thầm cầu nguyện cho A Mẫn.
Chưa ai đắc tội Ngạo Thiên mà còn sống cả, trước giờ không có ngoại lệ.
Thấy mọi người nhìn mình kì lạ thì A Mẫn cũng cảm nhận được.
Cô cười trừ nhìn Ngạo Thiên: "Anh là lão đại, chắc không trách con kiến như tôi đâu ha! Tôi nói chơi thôi! đừng tưởng thật.
"
"Con kiến cắn tôi! tôi sẽ đập chết nó.
Nhưng con kiến như em, tôi lại thích dày vò hơn.
"
Ngạo Thiên nở nụ cười đầy sự nguy hiểm khiến A Mẫn lạnh cả sống lưng.
A Mẫn nghe xong liền tắt hẳn nụ cười, cô hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Nếu một con kiến bình thường cắn mình, tất nhiên bản thân sẽ tìm và giết nó.
Nhưng nếu con kiến đó là một người, thì tất nhiên ta phải dày vò nó sống không bằng chết vì cái việc không biết tốt xấu đã cắn người.
Ngạo Thiên nhìn mọi người: "Về thôi!"
Đám đàn em đi trước, bạn của Ngạo Thiên đi phía sau.
A Mẫn và Ngạo Thiên đi cùng nhau nhưng cô không dám nói gì.
Thấy A Mẫn có vẻ hiểu sai ý nên Ngạo Thiên nói thêm một câu: "Đùa thôi, đừng nghĩ nhiều.
"
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn dịu dàng nói với cô sau đó đi trước khiến A Mẫn thẫn thờ vội chạy theo sau.
Bốn người kia nhìn thôi cũng biết lão đại của họ nhân từ với cô gái này quá rồi.
[! ] Hai ngày sau.
Bọn họ sắp xếp hành lý sau đó đi thuyền đến đảo Phù Hoa.
Dường như Ngạo Thiên rất tự tin với chuyến đi lần này nên ngoài anh và những người thân cận ra thì không còn ai nữa.
A Mẫn lên thuyền thì có hơi say sóng một chút, đứng hồi lâu thì cũng đã thích nghỉ được nên không thấy khó chịu trong người.
A Mẫn đứng ở đầu thuyền nhìn biển, bỗng chốc lại thở dài.
Hình như cảm thấy bản thân cô cũng như mặt biển này, chẳng biết nơi nào là điểm dừng chân, nơi nào là nơi mang lại cảm giác an toàn.
Một chàng trai bước lại gần đứng cạnh A Mẫn, đó là Hoắc Gia Dĩnh.
Tuy không hiểu vì sao Ngạo Thiên lại xem trọng anh ta, nhưng cô cảm thấy hình như Gia Dĩnh rất hay giả ngốc.
Thấy A Mẫn cứ nhìn mình nhíu mày thì Gia Dĩnh lên tiếng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Chẳng gì cả! Lần này vì sao chỉ có sáu người chúng ta? Chẳng lẽ các người có thể đánh bại cả đoàn người ở đảo Phù Hoa?"
A Mẫn khó hiểu nhìn Gia Dĩnh.
Gia Dĩnh chỉ cười không nói gì, điều đó lại khiến A Mẫn càng tò mò hơn.
Bắc Phong cũng đi ra đầu thuyền, anh nhìn A Mẫn nói: "Cô đúng là muốn san bằng đảo Phù Hoa rồi.
Đối với chúng tôi mà nói, bao nhiêu người không thành vấn đề.
Quan trọng là đừng làm liên lụy ai.
"
A Mẫn trầm tư, lời nói của Bắc Phong là đang ám chỉ cô tốt nhất không được làm liên lụy Ngạo Thiên sao? Cho dù thế nào thì A Mẫn trước giờ chưa từng để ai vì bản thân mình mà bị liên lụy.
Cũng phải thôi! Trên vai gánh vác mạng sống nhiều người như vậy, nếu bị A Mẫn liên lụy thì há chẳng phải nhiều người vô tội sẽ chết sao? A Mẫn cười cợt nhìn Bắc Phong và Gia Dĩnh: "Không cần ẩn ý, tôi không bao giờ liên lụy ai cả.
Hơn nữa các người quên xuất thân của tôi là gì rồi sao?"
Đối với cô mà nói bản thân đã làm rất nhiều nhiệm vụ, giết rất nhiều người!
Nhưng cô chỉ giết những kẻ làm ăn bất chính, phạm pháp.
Người đối với cô thế nào thì cô sẽ đối lại như vậy.
"Nói gì mà vui thế? Tôi có thể tham gia được không?"
Tuấn Kỳ cũng đi lại phía chỗ đầu thuyền nhìn mọi người.
"Chịu ra đây hết rồi sao? Cứ tưởng chỉ ở mãi trong thuyền thôi chứ"
Gia Dĩnh nhìn Tuấn Kỳ mà trả lời, cuối cùng Ngạo Thiên và Phương Minh cũng ra đầu thuyền cùng bọn họ.
A Mẫn không để ý đến lời Tuấn Kỳ, cũng không quan tâm đến câu nói của Gia Dĩnh mà tiếp tục nhìn biển.
Cả sáu người đều ngắm nhìn hoàng hôn của biến nhưng chỉ A Mẫn là cảm thấy hình như nó đẹp hơn trong tưởng tượng của cô.
Đến tối thì thuyền cập bến đảo Phù Hoa, thời gian ban đêm đối với bọn họ khá nguy hiểm vì không biết kẻ địch ra tay lúc nào.
Phương Minh đến một căn nhà nhỏ hỏi thăm sau đó lại nhìn mọi người: "Phía trước có một khách sạn, chúng ta thuê tạm ở đó đi.
Có chuyện gì sáng mai rồi tính, mọi người thấy thế nào?"
Mọi người đều gật đầu đồng ý, khi đến khách sạn thì số nhọ thay chỉ có phòng đôi không có phòng đơn.
Mà lại chỉ còn đúng một phòng duy nhất khiến mọi người có chút khó xử nhìn Ngạo Thiên nhưng anh không phản ứng gì, ngược lại gật đầu như vẻ anh không có ý kiến.
Cuối cùng thì bọn họ cũng nhận phòng và kéo vali vào thang máy.
Tâng họ ở chính là tầng 7 của khách sạn, phòng cuối cùng.
Nhưng trước khi vào thang máy A Mẫn Nhìn thấy tiếp tân ở quầy gọi điện cho ai đó có vẻ rất đắc ý.
Bên trong thang máy chỉ có sáu người, A Mẫn vẫn là nên nói ra những gì mình thấy để đề phòng lỡ có chuyện họ lại đổ tội cho cô.
"Tên lúc nãy có vấn đề, tốt nhất là đề phòng vẫn hơn" A Mẫn dựa lưng vào thang máy nhắc nhở.
"Tay áo không ngay ngắn, ăn mặc lại lôi thôi lếch thếch.
Mắt hay nhìn quanh, bàn tay lại chai sạn! Đó là một tên lao động tay chân, nhìn thôi cũng biết có vấn đề rồi"
Bắc Phong miêu tả lại đặc điểm và biểu hiện của tên tiếp tân lúc nãy.
A Mẫn chợt nhớ lại, đúng thật là như Bắc Phong nói.
Nhưng A Mẫn chỉ chú ý mỗi khẩu hình miệng và ánh mắt thôi.
Cô lại nghĩ đến lần đầu tiên lúc gặp bọn họ, cô chưa kịp nói gì bọn họ đã biết được thân phận.
Hơn nữa mỗi người bên cạnh Ngạo Thiên đều có một tài năng gì đó, cho nên mới được gọi là bốn cánh tay đắc lực.
Đúng là không thể xem thường những người này được mà.
.