Màn Mỹ Nhân Lột Xác Của Thánh Nữ Học Đường

Chương 5: Đau khổ




Nhưng bây giờ, tình thế đã thay đổi, mọi thứ không còn như xưa nữa, đã không còn những chiều dắt nhau đi trên con phố nhỏ với cỏ xanh dưới đất, mây trên trời để quên đi dòng đời nghiệt ngã đang lặng lẽ trôi qua. Hay những buổi sớm mai đèo nhau đi trên chiếc xe đạp chỉ còn là kí ức, lẩm bẩm đếm mấy cụm mây vàng cũng đang chở nắng đi rong.

Cô vẫn hằng tưởng tượng, trời đất mênh mông vô bờ bến như chuyện tình giữa cô và Thần Duệ sẽ trường tồn vĩnh cửu, không vì bất cứ rào cản nào mà phai nhạt. Vậy nhưng số phận luôn thích trêu đùa người khác, dường như chúng ta càng muốn khám phá vẻ đẹp từ mọi góc cạnh của cuộc sống bằng sự lạc quan và vui vẻ thì nó lại càng sử dụng những gam màu bi ai và bất hạnh để tô điểm cho đời.

Tự cô lí giải như thế, cố an ủi mình rằng những việc này xảy ra là một điều không thể tránh khỏi, nhưng càng cố giằng co với bản thân để chứng minh trong chuyện này Thần Duệ không có lỗi gì hết thì càng thấy những lí lẽ mình đưa ra chẳng vững chắc chút nào.

Anh nói anh hết yêu cô vì cô xấu xí, ừ thì cứ cho là như vậy đi, nhưng tình yêu không thể bấu víu vào bất kì lí do gì để bào chữa hay cộng thêm điểm vớt cho sự thờ ơ, điều đó khiến cô nghĩ anh chẳng hề yêu cô nhiều như những gì anh từng thổ lộ.

Đúng thế, nếu không thì anh đã chẳng bỏ rơi cô một cách dễ dàng như vậy và lại với một lí do hết sức ngớ ngẩn. Cô dần rơi vào trạng thái đờ đẫn, cảm xúc thì luôn bị xáo trộn. Trong lúc đó, cô nghe tiếng rạn vỡ của cõi lòng rõ mồn một đến mức cô thực không thể phân biệt nổi đâu là sự thật và cái gì chỉ là hư ảo.

Từ các kẽ nứt của tâm hồn, những hình ảnh thuở còn cùng Thần Duệ nắm tay đi dưới cơn mưa chiều liên tục hiện ra.

- Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh.

- Thật không?

- Thật chứ!

- Anh đùa đấy, cô bé ngốc ạ!

- Ừ, em chấp nhận ngốc để được yêu anh.

Những lời đối đáp hồn nhiên mà sao cô nghe đâu như lời đùa cợt của số phận. Suốt một tháng trời, cô như người mất hồn, chập chờn giữa nhớ và quên, giữa thức và ngủ, lúc nào cũng nghe có gió trong lòng thổi ra.

Lá bài tình yêu đã được lật ngửa và mọi chuyện hiện ra quá rõ ràng, người thắng là Diễm Thư còn cô thì phải chấp nhận thua cuộc một cách cay đắng, đây là lần đầu tiên cô để thua Diễm Thư, cả trong nhan sắc tới vị trí trong tim của một người đàn ông.

Giả như cuộc đời đang trêu ghẹo cô thật thì cô cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Ngay từ đầu sự phân biệt đối xử đã thể hiện quá rõ, cùng đến tuổi dậy thì như nhau, vậy mà những đứa bạn đồng trang lứa bị nổi mụn sao trông chúng chững chạc và đáng yêu đến thế trong khi cô thì thật xấu xí và khó coi.

Không còn làn da mịn màng, trắng muốt như được làm bằng sứ, lũ con trai thường lân la tới bắt chuyện với cô ít hơn trông thấy, đám con gái hay thập thò hỏi cô về bí quyết làm đẹp cũng thưa hẳn.

Cuộc sống bị đảo lộn một cách bất ngờ mà chẳng hề báo trước, cô cảm thấy buồn tủi, đã không biết bao đêm cô đi ngủ với chiếc gối đẫm lệ.

Giờ đây, lúc đang gục mặt xuống giữa hai cánh tai khóc tức tưởi trong một góc tối của căn phòng, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tấm gỗ có tay cầm nhẹ nhàng bật mở, tiến vào là một người đàn ông có mái tóc cháy nắng như màu rơm rạ vì thường để đầu trần khi đi ngoài nắng, hàng lông mày rậm lộ rõ vẻ không hài lòng, cơ thể chắc khỏe ẩn sau lớp vải mỏng tang.

Đang ngẩn ngơ với sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông đó, ông ta đã nhanh chóng ra hiệu cho cô bước ra. Dứt khoát.