Rồi cũng cái bàn tay ấy lần là dần xuống chỗ sống lưng gây cho cô cảm giác ớn lạnh. Nó luồn vào trong áo, nhanh chóng đi tới chỗ chiếc áo lót màu trắng sữa. Cô giật mình khi bàn tay thô ráp ấy nắm lấy cái nhũ hoa bé xíu, giật giật và vặn liên hồi. Bị kích thích khoái cảm, nơi chỗ đó của cô đôi phần đã ẩm ướt. Cô chỉ có thể dùng tay bịt miệng để không phát ra tiếng rên rỉ.
Hà! Một luồng không khí ấm nóng thổi phà vào tai cô tạo cho Đài Trang cảm giác còn "phê" hơn cả khi được gặm nhấm vành tai mình. Và cô cảm thấy có vật gì cồm cộm dưới mông, vẫn bàn tay đó nhanh nhạy vén chiếc váy ngắn rồi nhẹ nhàng bấm bấm, xoa và miết ở rìa ngoài "bông hoa cúc" của cô. Không khí lớp học im ắng đến lạ, giáo viên vẫn tiếp tục bài giảng với những câu từ hoa mĩ. Còn cô thì vẫn phải chống cự với một bản năng thèm khát sâu kín từ tận đáy lòng của sự thiếu thốn mà rõ ràng là do lần đầu tiên gây ra và trên đỉnh cao của sự hạnh phúc lại bị ruồng bỏ.
Hắn-tên biến thái đó, vẫn chậm rãi với sự cuồng hãm đê mê, bất chợt, hắn dừng lại, đúng lúc cô cảm thấy trống trải nhất và cần một vật to lớn để lấp đầy. Dù không nhìn nhưng cô đoán hắn đang cười nhếch mép rồi thì thầm vào tai cô với một giọng khản đặc:
- Tôi thật không ngờ em lại là con người như vậy.
Cô giật mình và bàng hoàng ngoảnh mặt ra sau, sự lo ngại của cô đã thành hiện thực, hắn chính là Hoa Dạ Lãnh-thành viên chủ chốt của clb bóng đá của trường. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng u sầu.
Tại sao hắn lại làm vậy với cô? Câu hỏi đó cứ hiển hiện mồn một trong đầu cô suốt các tiết học còn lại hôm đó. Cô trở về nhà với một tâm trạng bồn chồn, bất an. Đi qua khu nhà xe, cô nhìn thấy Dạ Lãnh đang ngồi bệt xuống dưới gốc bàng, đầu gục xuống hai tay, rõ ràng là anh ta đang khóc.