Lúc này cô còn chưa muốn đi ngâm suối nước nóng lắm. Ban đêm trong khu suối nước nóng có rất nhiều người. Đợi tới sáng mai bắt đầu mở cửa rồi đi cũng được, khoảng thời gian đó chắc sẽ không có bao nhiêu người tới ngâm.
Cô lang thang không mục tiêu trong trang viên của khu suối nước nóng, dừng chân ở một cái đình. Cô cũng không biết bản thân mình đang chờ đợi điều gì nữa, chỉ là không muốn về phòng ngay.
Mùa đông ở Giang thành thật sự rất lạnh, giày đạp lên tuyết trắng, nhấc chân một cái là thấy ngay dấu chân. Lúc cô đi ăn cơm không quàng khăn quàng cổ, lúc này chóp mũi bị đông lạnh có chút đỏ lên.
Đang lang thang không biết bao lâu, tiếng chuông di động vang lên.
Trái tim Ôn Mạn như rơi mất một nhịp, là điện thoại Chu Khải gọi tới.
“Alo.” Ôn Mạn cẩn thận lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Chu Khải truyền qua ống nghe chui vào trong tai cô: “Anh đang ở cửa, số phòng bao nhiêu?”
Ôn Mạn chẳng hề nghĩ ngợi quay người ngay, đi về hướng cửa vào: “À, anh ở đó chờ em một chút, em đang đi bộ tiêu thực ở gần đó.” Nói xong câu này, hai má Ôn Mạn không tự giác mà nóng bừng lên.
Đúng là không biết xấu hổ mà, rõ ràng là cô vẫn luôn đang chờ anh.
Một mình Chu Khải qua đây, trên tay cũng kéo theo một vali hành lý, cơ thể cao ráo thon dài của anh đáng dựa vào cửa viện suối nước nóng đứng chờ, còn hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người hướng qua đó.
Ôn Mạn vội vội vàng vàng nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện không có người nào trong công ty ở gần đây, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Không đúng.
Vì sao cô lại phải tránh người trong công ty chứ? Sao lại làm như thể Chu Khải không phải là người có thể đưa ra ngoài ánh sáng vậy.
Ôn Mạn cảm thấy tâm thái của mình quá là có vấn đề, cô chỉnh trang lại một chút rồi đi tới trước mặt Chu Khải, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cô muốn bày ra vẻ vô tội không hiểu gì hết, nhưng có vẻ biểu cảm quá mức cứng ngắc, hoặc là kỹ thuật diễn của cô quá tệ, câu hỏi cũng không nói ra được ngữ khí cần có, ngược lại giống như đang ghét bỏ anh.
Tay Chu Khải duỗi ra khỏi áo khoác, xoa xoa mặt cô, nhẹ hỏi: “Sao mặt lại lạnh như thế này? Ở bên ngoài chờ bao lâu rồi?”
Gương mặt bị đông lạnh có chút lạnh lẽo được tay Chu Khải xoa nhẹ hai cái thì từ từ ấm lại, cũng không biết có phải cô đang xấu hổ không mà hai má đỏ hây hây.
“Mới một lúc thôi, là Giang thành quá lạnh.” Cô có chút ngượng ngùng, xoay mặt sang một bên.
Chu Khải cũng không giận, dắt tay cô đi vào trong: “Vậy về phòng trước đi, tay em cũng lạnh quá này.”
Ôn Mạn còn đang buồn bực đây này, cô mặc một chiếc áo lông vũ dày như vậy, sao nhìn có vẻ còn chẳng ấm áp bằng anh mặc mỗi chiếc áo khoác thôi.
Bàn tay ấm áp của Chu Khải quấy nhiễu suy nghĩ của cô, không tới một lúc cô đã đưa người tới trước cửa phòng mình.
“Anh không đặt phòng à?” Ôn Mạn nhỏ giọng hỏi.
Tuy rằng cô cũng ôm ấp suy nghĩ này lắm, nhưng vừa mới gặp mặt mà cứ như vậy như vậy, cô cảm thấy không hay cho lắm.
Chu Khải cúi mắt nhìn cô, nhìn tới mức cô cảm thấy chột dạ.
“Không sao, tới thì cũng tới rồi, cứ ở chỗ em đi, chỗ em giường lớn.” Ôn Mạn vội vàng dời tầm mắt, lấy thẻ phòng ra quẹt cửa vào phòng. Chu Khải nhìn chiếc giường rộng hơn 2 mét trong phòng kia, cười sâu sa không rõ: “Ừ... lớn thật.”
Đủ cho hai người lật tới lật lui trên đó.
Lúc Ôn Mạn bị Chu Khải ấn lên trên giường, đầu óc cô hoàn toàn choáng váng.
“Có mang áo tắm không?” Chu Khải ôm ghì lấy cô, giống như con chó lớn vùi mặt vào cần cổ cô cọ cọ, còn thường thường cắn vành tai cô một cái nữa.
“Có... có mang.” Ôn Mạn bị anh gặm cắn nhũn hết cả chân.
“Mặc cho anh nhìn.” Chu Khải hơi nhấc người lên, nhưng thân dưới vẫn đang dán sít lấy người cô.
Rõ ràng là Ôn Mạn đã cảm nhận được chỗ kia của Chu Khải biến lớn lên, cứng đến mức cách một lớp quần mà cô vẫn cảm nhận được độ nóng của nó.
“Anh tới... chính là vì làm chuyện này sao?” Ôn Mạn dời tầm mắt sáng chỗ khác, có điều lại không hề đẩy anh ra. Chu Khải nhìn người đang nằm dưới thân mình, hàng mi dài đang nhẹ nhàng run rẩy, môi cũng mím lại, giống như đang tủi thân lắm. Một khoảng thời gian không được gặp cô rồi, cơn đè nén trong lồng ngực cũng bình tĩnh hơn.
“Không phải, anh chỉ muốn gặp em thôi.” Chu Khải ngồi thẳng người dậy: “Nếu em không thích thế, lần sau vừa mới gặp mặt anh sẽ không như vậy nữa.” Ôn Mạn cắn cắn môi, cựa mình ngồi dậy bên phía kia giường.
Không khí trong phòng bỗng chốc có hơi kỳ lạ.