Ôn Mạn cảm thấy cô đúng là một cô gái hư hỏng.
Vừa không muốn quay lại với Chu Khải lại vừa khát vọng muốn có gì đó với anh.
Sao lại có người xấu xa như cô thế không biết nữa. Người giống như cô bây giờ người ta thường gọi là trà xanh tâm cơ, bạch liên hoa nhỉ. Ôn Mạn nhìn chằm chằm vào những tầng mây ngoài cô cửa máy bay, suy nghĩ thế nào cũng không thấy bình tĩnh được.
Không phải tất cả nhân viên đều được đi máy bay tới Giang thành, phần lớn phải từ cấp bậc kỹ sư trở nên mới được tham gia chuyến du lịch này. Những nhân viên còn lại vẫn phải đi làm để vận hành công ty như bình thường, nhưng bù lại sẽ được nhận một khoản tiền thưởng lớn.
So với việc được đi du lịch, nhóm người này đương nhiên là thích tiền thưởng hơn rồi.
Nhưng Vu Tử thì lại theo qua đây, cũng chẳng có gì bất ngờ, chắc chắn là Hoàn Lâm đưa cô ấy tới cùng. Trong chuyến du lịch này, bọn họ có nảy sinh chuyện gì Ôn Mạn cũng hiểu được.
Sau khi máy bay hạ cánh, Ôn Mạn ghì chặt trái tim đang nhảy bang bang của mình lại, mở di động ra, gửi cho Chu Khải một cái tin nhắn.
[Công ty bọn em tới Giang thành du lịch.]
Sau đó cô cùng chờ lấy hành lý với mọi người rồi cùng lên xe bus công ty đa chuẩn bị sẵn xuất phát tới suối nước nóng ở Tuyết Sơn. Ôn Mạn lại móc di động ra lần nữa, thấy được tin nhắn trả lời của Chu Khải.
[Ở đâu?”]
Ôn Mạn mím môi, nghĩ thầm nói cho anh biết cũng chẳng sao, dù sao anh bận như vậy, có khi cũng chẳng có thời gian qua đây đâu.
[Trang viên suối nước nóng Tuyết Sơn.]
Chu Khải rep: [Được.]
Được gì cơ?
Ôn Mạn không hiểu ý anh là gì.
Trang viên suối nước nóng Tuyết Sơn cách sân bay có chút xa, Ôn Mạn có hơi xay xe, lên xe không lâu cô nhắm mắt lại, lắc lư một hồi rồi ngủ lúc nào không hay.
Lúc xe tới nơi, là Vu Tử đánh thức cô dậy.
“Chị Mạn Mạn, sắc mặt chị nhìn có vẻ không tốt lắm, chị có chỗ nào không thoải mái à?” Vu Tử nhỏ giọng hỏi thăm.
“Chỉ hơi say xe chút thôi.” Ôn Mạn cười cười.
“Hời, sao chị không nói sớm, em có thuốc say xe này, còn có cả miếng dang chống say xe nữa. Chị cầm lấy trước đi, để lần sau có ngồi xe thì dùng.” Vu Tử nói ong thì lấy túi dán nhỏ trong balo ra, chia cho cô một nửa, nhét vào tay cô.
“Khách sáo gì chứ, nghe nói lần này chia phòng có cả phòng đôi với phòng đơn đó ạ. Nếu mà được phân vào phòng đơn thì tốt quá rồi.” Cái miệng nhỏ của Vu Tử lại ba la bô lô không ngừng nghỉ.
Có một đồng nghiệp bên cạnh nghe được, cười nói: “Có phòng đơn cũng không tới phiên cô đâu á, còn có mấy lãnh đạo kia kìa.”
Chờ người phụ trách bàn bạc với khách sạn xong, chia thẻ phòng phân phát tới tay mọi người rồi, Ôn Mạn mới nhìn tấm thẻ trên tay mình, là thẻ phòng đơn.
“Quả nhiên là thẻ phòng đôi...” Vu Tử hừ hừ một tiếng, dư quang còn quét mặt nhìn vài vị lãnh đạo đứng cùng một chỗ với Hoàn Lâm ở bên kia không xa. Anh rể lúc nào cũng toàn có ý xấu như vậy, thích cô giấu người khác tới chui vào ổ chăn của anh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mới thấy kích thích
Ôn Mạn cầm thẻ phòng tới trước quầy lễ tân, thêm tiền để đổi lên phòng sếp, là một phòng có kèm sân phơi và suối nước nóng trong phòng luôn.
Người làm giống như cô rất ít, đại đa số mọi người đều là công ty chia phòng thế nào thì ở thế đó, chỉ có một mình Ôn Mạn là có chút tâm tư riêng của mình.
Nhân viên phụ trách cho mọi người nửa tiếng đồng hồ để nhận phòng và sắp xếp hành lý, sau đó cùng tập trung tới nhà ăn dùng cơm.
Không phải bắt buộc mọi người đều phải tham gia, nhưng đại đa số người cất hành lý xong thì tới tụ tập ở nhà ăn.
Nhà ăn ở suối nước nóng Tuyết Sơn được xây dựng vô cùng lớn, cũng không biết diện tích là bao nhiêu. Chỗ mọi người lựa chọn đều là kiểu nhà ăn ba tầng trang hoàng theo phong cách phương tây. Ôn Mạn ăn ở tầng 3, đi lên sân thượng thậm chí có thể nhìn được cảnh đêm trong khu suối nước nóng. Có không ít người đang mặc áo tắm bọc khăn choàng đi lại trong khu suối nước nóng.
Cảm giác cứ...
Kỳ kỳ.
Ai lại muốn ở trong phòng mà nhìn ra toàn là người đang ngâm suối nước nóng chứ.
Trong lòng Ôn Mạn vừa càm ràm vừa ăn cơm, Vu Tử vốn hoạt bát hiếu động, chưa được bao lâu đã xử xong bữa cơm rồi vây vẫy tay chào cô, nói là muốn chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng. Dư quang Ôn Mạn nhìn thấy Hoàn Lâm ở một bàn ăn khác cũng đồng thời đứng lên.
Ôn Mạn thong thả ung dung ăn xong, lau lau tay, đứng dậy chào hỏi với mấy người ngồi chung bàn, sau đó rời khỏi nhà ăn.