Mạn Mạn Quyến Rũ - A Ô Loạn

Chương 31




Ôn Mạn cố gắng dùng giọng điệu bình đạm nhất kể lại những chuyện xảy ra vào ba năm trước. Khoảng thời gian đó đúng thực đã tạo thành tổn thương rất lớn với cô, là chuyện mà cô muốn dùng cả sinh mệnh để quên đi. Nhưng sau khi nói ra rồi, cô phát hiện dường như mình đã sớm quên, những chuyện nửa đêm mơ đến lại làm cô giật mình tỉnh giấc, lúc này lại không thể làm cô sợ hãi được nữa. Ngược lại còn có cảm giác dường như không chút liên quan gì với mình.

Sau khi Chu Khải nghe Ôn Mạn kể xong thì im lặng thật lâu.

Trước khi anh lên tiếng, Ôn Mạn đã nói tiếp: “Tuy rằng bây giờ em đã biết khi đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không thể qua đây được. Nhưng mà, chúng ta cũng đã chia xa 3 năm rồi, cuối cùng, vẫy không thể quay về như trước được.”

Thực sự không thể quay lại được.

Chu Khải thừa nhận những lời này cô nói là đúng, nhưng mà…

“Không thể quay lại cũng không sao, dù sao bây giờ anh cũng đang theo đuổi em.”

“…” Ôn Mạn thực sự cạn lời, anh có thực sự nghiêm túc nghe những gì cô nói không vậy?!

“Mau ăn cháo đi, đợi một lát lại nguội hết.” Ngón tay Chu Khải nhẹ nhàng gõ gõ bàn, đây là thói quen nhỏ mỗi khi anh đang suy ngẫm chuyện gì.

Sau khi Ôn Mạn ăn xong rồi, Chu Khải thu dọn hộp đựng đồ ăn sạch sẽ, sau đó lại mở máy tính, đeo tai nghe lên bắt đầu xử lý công việc.

Một tuần kế tiếp, Chu Khải đều ở lại nhà Ôn Mạn, thậm chí anh còn chủ động gánh vác việc nhà như quét dọn vệ sinh và chuẩn bị hai bữa cơm sáng tối.

Lần đầu tiên khi Ôn Mạn đi làm về tới nhà, nhìn thấy anh đang mặc tạp dề đứng trong bếp xào rau, đôi mắt kia trừng lớn như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Sau đó cô nếm thử một chút đồ ăn anh làm, ấy vậy mà còn ngon hơn cả cơm hộp, cô đành cam chịu cho anh quyền lợi được sử dụng phòng bếp.

Rất nhanh, Ôn Mạn bị nuôi thành tính kén ăn. Sau khi đã ăn quen đồ ăn Chu Khải nấy, sau đó tới ăn cơm hộp do công ty chuẩn bị, có cố gắng thế nào cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi cơm công ty cho được.

“Chị Ôn Mạn, dạo gần đây em chẳng thấy chị có khẩu vị ăn uống gì cả, chị bị bệnh à?” Thực tập sinh mới tới Vu Tử mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm cô, quan tâm hỏi han.

“Có đâu, chỉ là cảm thấy ăn quen đồ ăn nhà nấu rồi, giờ ăn cơm công ty không còn thấy ngon nữa.” Ôn Mạn cười một cái.

“À, đúng mà, đồ ăn nhà làm đúng là ngon hơn hẳn, chị có thể đóng gói mang tới công ty ăn mà, không ăn cơm công ty còn được trả thêm phụ cấp ăn trưa nữa đó.” Vu Tử cười nói.

Ôn Mạn đúng là không nghĩ tới chuyện này, để Chu Khải chuẩn bị đồ ăn trưa giúp cô mang tới công ty… sao có thể chứ.


“A, giám đốc Hoàn gửi tin nhắn cho em, bảo em tới văn phòng của anh ấy.” Vu Tử liếc mắt nhìn tin nhắn trên di động, đứng khỏi ghế dựa.

“Ờ được… à mà này, chị thấy Hoàn Lâm thường gọi em tới văn phòng lắm, không có chuyện gì chứ? Công việc mà nhiều quá làm không hết được có thể từ chối cũng được.” Ôn Mạn quan tâm nói.

“Không có gì, không có gì đâu ạ, thật ra á…” Vu Tử tiến sát lại bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Hoàn Lâm là anh rể em đó, có điều chuyện này chị không được nói với những người khác nhé, chị Mạn Mạn.”

“Hả?” Chuyện này đúng là làm Ôn Mạn thấy chấn kinh. Trong văn phòng thường có tin đồn nhảm của mấy bà tám, nói Vu Tử thường xuyên ra vào văn phòng của giám đốc Hoàn, thật ra đều đang suy đoán mối quan hệ của cô ấy với anh ta, không nghĩ tới vậy mà lại là anh rể.

“Hí hí, chị đừng có mà nói cho những người khác đấy nhé, em lên đó trước đây.” Vu Tử vẫy vẫy tay ném hộp cơm thừa vào trong thùng rác, sau đó xoay người đi mất.
Tự dưng đâu ra lại có bí mật giữa cô với Vu Tử, Ôn Mạn bất đắc dĩ cười cười thở dài, ngẩng đầu lên thì thấy túi hồ sơ cô nhóc để quên trên bàn.

……

Cái tật xấu đi đâu quên đó của con bé này đúng là làm người ta đau hết cả đầu.

[Vu Tử, túi hồ sơ em còn đang để quên ở đây không cầm có cần chị đưa qua cho không?] Ôn Mạn gửi cho Vu Tử một cái tin nhắn, đợi một hồi cũng không thấy cô ấy trả lời.

Bất đắc dĩ, cô buông chiếc muỗng cắn trong miệng nửa ngày xuống, cầm túi hồ sơ lại nhìn, trên đó còn ghi chi chít chữ.

Thôi vậy, cầm qua cho con bé luôn.