Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 18




Chương 18:

Sau khi về đến nhà đỡ tỷ tỷ lên giường nghỉ ngơi, tỷ tỷ khóc đến một chút khí lực cũng không có, lập tức liền hỗn loạn ngủ thiếp đi. Chờ ta bận bịu tứ phía làm xong bữa trưa, bắt đầu trở vào phòng, phát hiện tỷ tỷ đã sốt cao. Tôi tay chân luống cuống, nếu như không phải tôi đề nghị muốn dẫn tỷ tỷ ra ngoài xem tuyết rơi, nàng cũng sẽ không tái bệnh. Tôi vắt khăn lông đặt trên trán trơn bóng của tỷ, tỷ tỷ cảm nhận được sự mát mẻ mở mắt ra.

"Tỷ... Lại bị bệnh... Có phải là... ?" Tỷ tỷ tự giễu cười."Thân thể này... Đã... Rách rách rưới rưới... Không có tác dụng..." .

Tôi nhìn nàng nói một câu đều phải thở hổn hển nửa ngày, đau lòng cực kì, nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng an ủi nàng, "Chỉ là bị sốt thôi, tỷ đã thời gian thật dài không ra khỏi phòng, đều do em, vừa nãy khẳng định là cảm lạnh, tỷ uống thuốc, ngủ một giấc là tốt rồi rồi."

Tỷ tỷ tâm tình có chút kích động, liên tục thở hổn hển, bỗng nhiên rút tay bị tôi nắm ra, dùng sức tự mình nện đánh cái chân gầy nhỏ không chút cảm giác chút nào."Tỷ... Còn có ích lợi gì... ! Tỷ ngoại trừ cho em thêm phiền phức... Ngoại trừ để em không vui... Tỷ còn có ích lợi gì..."

Tôi mau mau kéo tay nàng, ý thức được tỷ tỷ bởi vì sốt cao đã có chút thần trí không rõ, không thể để cho nàng lại tự thương tổn mình, tôi không nghĩ tới thời điểm tỷ tỷ sinh bệnh khí lực lại lớn đến kinh người, bị nàng tránh thoát tôi không bắt được. .

Tỷ tỷ lung tung nắm lấy cánh tay của tôi, chỉ hai cái chân hầu như không còn sinh khí của mình, con mắt mơ màng, "Bảo Bảo... Chúng nó... Đã không có tác dụng... ! Tỷ không bao giờ có thể tiếp tục bước đi... Không thể động..." .

"Tỷ... Tỷ đừng như vậy..." Tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua tỷ tỷ, tâm tình kích động thành bộ dáng này, nhất thời có chút luống cuống.

"Em xem... Còn có nơi này..." Tỷ tỷ chỉ vào bụng mình, thở hồng hộc, "Vậy... Vô dụng... Tỷ liền... Bài niệu đều... Không thể tự mình khống chế... Đều phải để em đến giúp tỷ..." .

"Tỷ tỷ..." Ta viền mắt có chút ướt, dáng vẻ hiện tại của tỷ tỷ, mới là cảm thụ chân thật nhất của nàng đi, tuy rằng nàng luôn không nói ra, nhưng trong lòng nhất định là ghét bỏ thân thể của mình như vậy. .

"Còn có... Còn có nơi này..." Tỷ tỷ nắm lấy ta tay kề sát ở bên eo nàng, "Đau... Đau quá... Thời điểm đau đến lợi hại nhất... Cũng không bằng... Lúc đó liền để tỷ chết cho rồi..." .

Tôi bị cái dáng vẻ kia của nàng làm cho sợ đến khóc lên, "Tỷ... Tỷ đang nói cái gì nha... Tỷ đừng như vậy tỷ..."

Tỷ tỷ nhìn thấy tôi khóc, sững sờ một chút, "Bảo Bảo... Em đừng khóc... Em khóc... Chỗ này của tỷ... Chỗ này đau..." Nàng chậm rãi nắm chặt tay tôi đặt lên trước ngực trái nàng, đó là nơi ở của trái tim."Nơi này... Là chỗ đau nhất... Thời điểm phát bệnh... Không dám nói với em... Liền lén lút uống thuốc... Cố gắng kiên cường... Nhưng khi em khóc... Thuốc gì cũng vậy... Không có tác dụng... Đau... Đau..." Tỷ tỷ nắm tay tôi bỗng nhiên phát rồ, dùng sức dập vào tim, "Không muốn lại đau... ! Không muốn lại đau nữa... !"

Nàng nói tới đây đã có chút thở không ra hơi, từng ngụm từng ngụm hô hấp, âm thanh như bị gió thổi bể. Tôi lúc này mới tỉnh ra, dùng sức đè lại tay nàng đang đánh trái tim, từ đầu giường rút ra ống dưỡng khí quản □□ để vào mũi tỷ tỷ, "Tỷ... Em không khóc nữa, tỷ nghỉ ngơi thật tốt, a." .

Tỷ tỷ bị tôi dùng sức đặt tại trên giường, nàng thử thoát khỏi tôi, nhưng cũng không đủ khí lực, chậm rãi, trong mắt của nàng một mảnh tuyệt vọng, rốt cục không giẫy dụa nữa, như một búp bê bị hỏng. .

Tôi ôm nàng nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, "Em biết... Em đều biết..." .

Tỷ tỷ được tôi vuốt ve bình tĩnh lại, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt nhắm lại chảy xuống.

Tôi nhìn tỷ tỷ trong ngực suy yếu, ngay cả một cơn gió thổi qua, cũng có thể đem nàng thổi đi.

"Em..." Em yêu tỷ a, tỷ tỷ. Câu nói này làm thế nào cũng không nói ra được, bị tôi kẹt ở họng, chữ yêu nặng như vậy, nói ra khỏi miệng sau đó phải như thế nào? Nói ra khỏi miệng sau đó tôi phải gánh vác trách nhiệm thế nào? .

Ngay lúc tôi do dự không quyết định, chuông cửa vang lên. .