Tố Trinh thấy đám người Thanh Yến tới cuối cùng đã có thể thở phảo nhẹ nhõm, sau một hồi cố gắng chịu đựng yêu lực tích tụ tại ngực cuối cùng cũng ho ra một bãi yêu huyết lớn. Cả đám “thân vệ” lo lắng sốt ruột đến mức đồng thanh kêu lên: “Nương nương!”
Bạch Tố Trinh không còn sức nữa, chậm rãi quỵ xuống mặt đất đá trong chốc lát rồi giương mắt nhìn đống thân vệ trên mặt đầy lo lắng bỗng chốc bật cười một tiếng lớn.
Nàng vặn mình hai cái, quay sang hỏi con Khỉ tinh bên cạnh: “Sao mi lại tới đây? Không sợ lại ầm ĩ với ta à?”
Con Khỉ tinh khóc đẫm nước mắt, nói: “Ăn mặc theo mùa, ta sợ nương nương ngài không thoải mái nên mang quần áo đến cho ngài.”
Ba tháng lột da, có lẽ Bạch Tố Trinh không nhớ rõ lúc nào mình “muốn thay quần áo”, thế nhưng Khỉ tinh hầu hạ nàng trăm năm lại luôn luôn nhớ kĩ từng tí một.
Tuy hồi đầu mới từ biệt Bạch Tố Trinh, Khỉ tinh quả thật hay lải nhải Bạch Tố Trinh không tốt thế này thế nọ, nhưng hai người đã qua lại với nhau từ lâu. Một thời gian sau đó, khi không cần tu luyện trong hang động nó thường ủ rũ với tên Đá tinh trên núi.
Chúng nó thấy nhớ nương nương, thế là một mình đeo tay nải đi tới huyện Tiền Đường thăm Bạch Tố Trinh. Chưa kịp vui mừng thì đã nghe Thanh Xà giữ nhà nói Bach Tố Trinh đi núi tiên Côn Lôn đã lâu chưa về nhà, trong lòng nó suy tính thời gian, biết ngay là có thể xảy ra chuyện gì rồi. Hai yêu trong chớp mắt, bay ra từ núi Nga Mi, dẫn theo một đám thân vệ đi tìm Bạch Tố Trinh. Quả nhiên, khi đoàn người bay đến khu vực thị trấn Bình Lăng thấy có người đánh nhau bằng pháp thuật, lập tức lao xuống dưới.
Khỉ tinh nói: “Nương nương, chúng tiểu nhân tới chậm, khiến ngài phải chịu khổ rồi!”
Bạch nương nương chống lên nửa người, vuốt vuốt mấy cái vào móng vuốt lông xù của nó nói: “Ta còn chưa tắt thở mà, các ngươi tới vẫn đúng lúc.”
Khỉ tinh nghe xong cứ khóc mãi, ngược lại Thanh Yến tỉnh táo hơn nó đôi chút, y bước lên thăm dò nguyên thần của Bạch Tố Trinh rồi truyền cho nàng ít yêu lực: “Vẫn còn tốt, muốn chết cũng không chết được đâu!”
Bạch Tố Trinh nhìn thấy khoé môi y giương lên tạo thành nụ cười trên sự đau khổ của người khác, nàng khều cằm của y đến gần mình nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng chọn đúng thời gian mà tới? Thời hạn một tháng của chúng ta còn chưa đến.”
Thanh Yến cười hai tiếng, đưa tay vén lọn tóc rối của nàng ra sau tai, nghịch một lọn tóc dài khác: “Nếu ta nói chỉ là ta nhớ ngài, liệu ngài có tin không? Lần sau muốn đánh nhau thì buộc gọn tóc lại, đừng có mà vô cớ chà đạp mái tóc đẹp như thế này.”
Tố Trinh ngửa đầu, mỏi mệt nằm liệt trên mặt đất cười đáp: “Thanh gia thật sự có thể nói ra lời hay ý đẹp làm cho phái nữ vui vẻ, nếu có lần sau, vậy ngươi giúp ta buộc tóc đi.”
Hưởng Vĩ biết đại nạn của mình đã đến, nhìn thấy viện binh của Bạch Tố Trinh đến đông đủ, thân rắn bỗng nhiên hóa thành hình người, định nhân lúc bọn họ nói chuyện tìm cách lặng lẽ đào tẩu.
Nào ngờ vừa mới bước được nửa bước công tử áo xanh đang nói chuyện phiếm với Tố Trinh thoắt cái đã đứng chắn trước mặt mình.
Y vẫn mang dáng vẻ phong lưu bại hoại, cười như không cười nhìn Hưởng Vĩ: “Cô nương đang định đi đâu? Chúng ta còn chưa thân mật với nhau mà?”
Hưởng Vĩ thấy y hình như có ý muốn đùa gỡi mình, lại thấy y chỉ có bảy trăm năm tu luyện, thì nghĩ tuy bản thân mình đang bị trong thương nhưng vẫn có thể liều mạng một phen. Chịu đựng đau đớn trên người, Hưởng Vĩ bước lên hai bước, ưỡn ngực cười nói: “Công tử muốn tán gẫu cái gì?”
Thanh Yến sờ mũi rồi nói: “Gì cũng được, ta đôi khi rất tuỳ tiện.”
Hưởng Vĩ nghe xong liền tiếp tục diễn trò, mắt nhìn xung quanh, thẹn thùng trả lời: “Vậy chúng ta phải tìm nơi nào đó yên tĩnh để tán gẫu mới được.”
Thanh Yến làm như mình có chút hứng thú, đến gần nàng ta cúi người nghiêm túc quan sát khuôn mặt ả trong chốc lát:
“Ưmm… mũi thấp một chút, môi mỏng một chút, mắt không đến nỗi nào, đáng tiếc lông mi lại quá ngắn.”
Thanh gia làm bộ suy nghĩ, lắc đầu cười đáp: “Được rồi, không phải là sở thích của ta.”
Nụ cười này lại mang đến một trận ho kịch liệt. Nhưng mà thanh gươm trong tay Thanh Yến vững vàng vô cùng, ngay lúc Hưởng Vĩ muốn phát giận y nắm bắt thời cơ đâm xuyên qua yêu cốt của ả. Yêu cốt của yêu tương đương với tử huyệt của người, người bị đâm trúng huyệt sẽ chết, còn yêu bị đâm trúng yêu cốt thì chỉ có thể sống không bằng chết.
Hưởng Vĩ đau đến mức toàn bộ thân rắn đều co rúc lại, con ngươi bốc lên yêu khí như muốn bắn ra khỏi hốc mắt. Ngược lại người tra tấn ả thành ra thế này vẫn thanh thản như cũ, vừa nghiêng đầu nhìn ả vừa nói: “Đừng kêu, cẩn thận tổn thương cổ họng.”
Thanh Yến là người tàn nhẫn, xưa nay y chưa bao giờ giấu nó dưới dung mạo của mình.
Khỉ tinh nhìn chăm chăm vào Hưởng Vĩ từ đằng sau lập tức xông lên hỏi y, lũ yêu quái còn lại phải xử lý thế nào?
Thanh gia không thèm để ý đến nó, hờ hững lau máu yêu dính trên hai tay, tuỳ tiện đem khăn ném trên mặt đất buông lời: “Diệt đi!”
Chúng yêu tuân lệnh, lập tức bao vây lũ yêu quái còn lại.
Tố Trinh nhìn về phía tiểu hoà thượng đang đứng xuất thần. Thấy hắn chạy theo bảo vệ mình, lúc này đứng nghỉ giải lao có thể nói là cực kì mệt mỏi, áo tăng mặc trên người đã sớm bị bẩn thành một mảnh, mặc ở trên người lại lộ ra vẻ gầy yếu hơn.
Khi Thanh Yến ra lệnh diệt hết lũ yêu quái, hắn không hề lên tiếng song đôi lông mặt thoáng nhíu chặt lại nếu không để ý sẽ không phát hiện ra. Bạch Tố Trinh biết hắn không muốn phải chứng kiến một màn máu tanh thế này, vì vậy ngay lúc chúng yêu giơ đao chém xuống, nàng lập tức mở miệng: “Trói tất cả chúng lại, mang về cho hoà thượng hoá độ chúng làm trò tiêu khiển đi. Trực tiếp giết hết bọn chúng thì có ý vị gì vui.”
Khỉ tinh nghe xong đứng hình một lúc, mở to mắt nhìn Bạch Tố Trinh: “Nương nương, có phải ngài đổi tính rồi không? Tại sao từ khi đi cùng thiền sư Pháp Hải ngài nhân từ hơn lúc trước thế? Có điều thế cũng hay, vừa đoan trang vừa có thần thái…”
Khỉ tinh còn chưa kịp nói hai chữ “xuất trần” ra khỏi miệng đã bị Tố Trinh nện một cái thật đau vào tay, còn buông thêm một câu: “Toàn bộ đánh chúng nó cho ta, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được. Dám đánh ta? Vậy phải đánh cho đến khi bà nội chúng cũng không nhận ra chúng nó mới thôi!”
Dường như Thanh Yến đã đoán được kết quả này từ trước, dựa người vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh nhoẻn cười trong chốc lát.
Hoá ra lão Bạch thích tên hoà thượng ngốc kia, thật mới mẻ!
Mấy con yêu quái trong động Gấu Đen kia vốn chẳng còn mấy con giờ đây lại bị đám “thân vệ” của Bạch Tố Trinh đánh cho sưng hết mặt mũi. Sau đó đám thân vệ thống nhất với nhau, bỏ lũ yêu quái này vào một cái giỏ lớn rồi mang về cho thiền sư Pháp Hải hoá độ chơi.
Nhóm đại yêu muốn trở về, thế nhưng biện pháp tự nhiên nhất cõ lẽ cũng không có khả năng dùng được. Bọn chúng đều sẽ là đứa biết bay mang theo đứa không biết bay. Bạch nương nương hiếm khi được thử cảm giác một lần bị người ta buộc trên lưng để bay đi.
Mùi vị này đúng là khó chịu vô cùng.
Thanh Yến bay mang theo Bạch Tố Trinh cùng thiền sư Pháp Hải. Bạch Tố Trinh thật sự không thể nhìn nổi điệu cười đắc ý thấp thoáng trên đôi môi Thanh Yến nữa, cực kì khinh thường y, hắn vô cùng xem thường, nhưng cũng đối với chính mình khỉnh bỉ, bây giờ nàng mới hiểu được tâm tình của Pháp Hải lúc trước, không thích nàng khi bay mang theo hắn.
Thật sự là quá! Đặc! Sắc!
Công phu bay trên trời của Thanh Yến rất ổn, có lẽ lo lắng cho thương tích trên người Bạch Tố Trinh nên y mới không làm ra những chuyện như cố tình mang nàng theo hướng có cây cối để bị đập vào cây.
Y thừa nhận lần này ra ngoài không phải vì tìm Bạch Tố Trinh mà là tới núi Côn Lôn trộm cỏ tiên như nàng, cũng không phải đơn giản là vì xoá bỏ đi tội nghiệt tổn thương tính mạng người khác. Hai người bọn họ đều làm việc theo nhu cầu của mình.
Hình như y không ngờ chú phép trên cổ tay phát tác, người chịu tội vẫn chỉ là chính mình.
Đôi khi Thanh Yến nghĩ, Bạch Tố Trinh rốt cuộc có tính toán gì với mình? Nếu tính là kẻ thù, cũng có thể tính là một người bởi vì nàng hạn chế tự do của y. Còn nếu thực sự là thù hận lớn cũng không phải, ngược lại nàng cũng không thiệt thòi y, từ lúc đi theo nàng, nàng liền đưa Bạch xà lệnh cho hắn, bằng không y cũng chẳng có thể có bản lãnh có thể điều động thân vệ của nàng.
Chỉ là người con gái này xưa nay luôn thô tục thế nên Thanh gia lúc nào cũng thấy nàng ngứa mắt. Thấy sắp đến ranh giới của huyện Tiền Đường, y quay sang nói với nàng một câu: “Ngũ Quỷ ở nhà trông trẻ nhỏ, ngươi vịn cho chắc, một chút nữa là đến nơi rồi.”
Mà lúc ấy Ngũ Quỷ trông lũ trẻ ở nhà đang sốt ruột phát điên.
Trước khi đi thiền sư Pháp Hải đã thu xếp nguyên thần của Hứa Tiên ổn thoả, ngoài ra họ mới đi nửa tháng, đợi thêm nửa tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Chỉ là nguyên thần Hứa Tiên được che chở, bảo vệ nhưng sinh hồn lại không thể chịu đựng lâu được như thế. Cơ thể Hứa Tiên đã tắt thở vào ba ngày trước, lâm vào trạng thái xác chết.
Nhắc đến tình hình hiện giờ của Hứa Tiên thật ra chưa chết hẳn mà là đang ở trạng thái phong bế, để có thể kéo dài mạng sống thì chỉ có thể chờ cỏ linh chi trên núi Côn Lôn về. Ngũ quỷ ngày đêm thay nhau bảo vệ, có yêu đến, không sợ, Bạch phủ vốn chính là cái ổ yêu tinh. Có quỷ đến lại càng không sợ, ngũ quỷ xem như tổ tiên của quỷ, có đến cũng là đưa tới cửa cho chúng nó “ăn thịt”.
Tuy nhiên vị khách lần này lại là Hắc Bạch Vô Thường.
Ngũ quỷ sợ đến nỗi suýt nữa hồn phách phách tán.
Tiểu Hôi chỉ là yêu, không hiểu lắm tình hình ở đây lắm, nhưng vừa nhìn thấy người đến là quỷ quan của địa phủ nó đã biết ngay chuyện này không dễ xử lý. Nó vội vàng kéo theo mấy con tiểu yêu lao ra hỏi: “Hai vị quan gia đến đây có chuyện gì không ạ? Hôm nay nương nương nhà chúng tôi không có nhà. Hay là hai vị chờ nương nương nhà chúng tôi về lại đến nói chuyện có được không ạ?”
Xưa nay Hắc Bạch Vô Thường chỉ thu quỷ chứ không thu yêu, lần này tới cũng chỉ vì hồn phách Hứa Tiên, nào ngờ lần này đến lại có thể bắt gặp được ngũ quỷ mà địa phủ đang truy nã, thế là muốn câu luôn hồn phách của cả sáu “người”. Cả hai cùng quát đám yêu xông lên ngăn cản: “Hai huynh đệ chúng ta xưa nay chỉ lo bắt quỷ thần, không hỏi đến yêu đạo. Nếu không muốn chúng ta lấy đi tính mạng các ngươi, thì mau chóng tránh ra, chớ gây trở ngại chúng ta làm việc.”
Tiểu Hôi nghe mà sợ, nhưng vì Thanh Yến đã căn dặn đây là lời dặn dò của nương nương, không được để hồn phách Hứa Tiên rời khỏi xác. Hơn nữa trong khoảng thời gian này đều là nó che chở hai người Hứa Tiên và Linh Hoa nên cũng có phần nào cảm tình với anh em. Hồn phách Hứa Tiên mà bị câu đi đi mất, thì dù có tiên thảo của núi Côn Lôn cũng chẳng cứu được.
Tuy Tiểu Hôi còn nhỏ tuổi nhưng khá bướng bỉnh, thấy hai người Hắc Bạch muốn câu hồn mang đi, nó sốt ruột giậm chân liên tục xuống mặt đất đến mấy lần, dũng cảm đuổi theo kêu lên:
“Hai vị đại ca!!!! Các ngươi!! Ăn cơm xong rỗng hẵng đi chứ.”
Hắc Bạch Vô Thường nào có thời gian nghe nó đứng đó nói linh tinh, thấy nó nhất quyết dang tay ra ngăn cản mình thì vung thẳng “gậy Khốc Tang” lên mặt nó.
Tiểu Hôi không dám đối đầu với pháp khí của Hắc Bạch Vô Thường, nó sợ bị hồn bay phách tán nên đành phải vừa né tránh vừa kêu gọi đám anh chị em trong nhà ra cản cùng.
Trong lòng nhóm tiểu yêu đều biết không đấu nổi Hắc Bạch Vô Thường, cho nên bọn nó đều nhao nhao xông lên ôm chặt đùi đối phương, ôm đến không cần biết ai với ai, nói với bọn họ: “Hai vị quan gia đợi một chút nữa thôi, nương nương chúng ta sắp trở về rồi, Thanh công tử đã đi đón ngài, thật sự là đã đi đón rồi.”
Hắc Bạch Vô Thường chưa từng gặp qua đám yêu quái nào vô lại thế này, lá gan bọn chúng thật lớn, bèn lấy ánh sáng Quỷ để đánh văng chúng nó ra. Thế nhưng nhóm tiểu yêu dường như không sợ chết, cứ đánh văng chúng nó lại nhất tề chạy lên tiếp tục ôm chân:
“Ăn xong cơm rồi hẵng đi, nương nương nhà chúng tôi sẽ về ngay thôi.”
Hắc Vô Thường vốn nổi tiếng tính tình không tốt, chẳng biết ai dạy được đám đệ tử chỉ biết la lối khóc lóc om sòm ăn vạ. Bị quấy nhiễu thế này chỉ khiến bực mình, Hắc Vô Thường bèn quay sang bóp cổ Tiểu Hôi.
Nhưng mà tay Hắc Vô Thường lại rơi vào khoảng không ngay khi sắp bóp lấy cổ tiểu Hôi, sau đó bỗng nhiên bị một chưởng từ giữa không trung đánh úp tới, ghìm chặt lấy tay y, làm cơ thể lảo đảo.
Từ giữa không trung xuất hiện một nữ tử tóc dài rối tung như một mụ điên, một thân áo trắng lay động theo gió như tiên cũng không biết ở đâu đã giày vò thành một mảnh vải rách bẩn thỉu. Kéo ngã Hắc Vô Thường về phía, sau lại thướt tha đứng vững, mặt mày chau lên, chậm rãi nói: “Nhị gia bị ai chọc tức mà nóng nảy thế?”
Hắc Bạch Vô Thường đều cùng xưng là Vô Thường Nhị gia, trên thực tế cách gọi này phổ biến lắm, chỉ có tiên giới cùng địa phủ mới biết. Hắc Bạch vô thường không biết người vừa đến có lai lịch gì, đang đoán xem thân phận nàng thì thấy Tiểu Hôi dẫn chúng yêu gấp hoang mang rối loạn nháo nhào quỳ trên mặt đất, nói: “Nương nương, người về rồi.”
Bấy giờ Hắc Bạch Vô Thường mới biết nàng là chủ nhân của bầy tiểu yêu này. Nhưng nghe giọng điệu và vẻ mặt của nàng vừa rồi nào muốn bắt chuyện với mình, trên mặt viết đầy lên hai chữ không kiên nhẫn, chỉ hận không thể lập tức đuổi bọn hắn đi!!
Hết chương 43