Sau khi tạm thời giữ được thần chí (tinh thần và ý chí) của đám trẻ, thiền sư Pháp Hải cũng không còn lo lắng những chuyện sau đó nữa. Bọn họ tới đây vốn dĩ là để bắt thứ kia, vì vậy cũng chẳng sợ nó lại ra tay.
Có điều, mấy ngày liên tiếp trôi qua, cả huyện Nhân Hòa lại im lặng như tiếng kim rơi vậy, cuối cùng thì chẳng có tin tức gì nữa.
Huyện lệnh Lý Chiêu Hợp là một người khéo léo, ông nói rằng, chỉ cần hai vị đại tiên có thể bảo vệ chu đáo cho lũ trẻ, bất cứ chuyện gì ông cũng sẵn sàng phối hợp.
Nhưng bọn họ có thể giúp hai người được việc gì đây? Những chuyện trong phạm vi yêu tinh, mấy ai có thể giúp được đâu. Lý Chiêu Hợp không biết hai vị của huyện Tiền Đường kia bàn bạc với nhau thế nào, tóm lại, bọn họ liên tục bế quan suốt mấy ngày. Đến khi ra ngoài, Bạch nương nương bên cạnh Bùi công tử bỗng xoay người biến thành một bé gái lanh lợi khoảng năm tuổi.
Lần rời núi này của Bạch nương nương, tuy rằng trang phục và đạo cụ đều phô trương, nhưng biết rõ thân phận của hai người đại khái cũng chỉ có quan phủ và các phụ huynh có con bị mất tích mà thôi. Vì vậy, khi Bùi công tử dẫn cô con gái xinh xắn đi trên đường thì những người trông thấy đều không khỏi than thầm một câu, một cặp cha con quá đẹp.
Nhưng kẻ “làm cha” này lại chẳng mấy ưa thích đứa bé kia, phố lớn nhốn nháo như vậy mà ngay cả tay hắn cũng chẳng dắt lấy. “Đứa bé” kia đi mệt rồi bảo hắn bế, hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Dáng vẻ đứa bé rõ ràng rất xinh xắn, nhưng mái tóc tựa như không có mẹ chải chuốt cho vậy, rối bù ở sau gáy, bay loạn thì lại lấy tay cào cào một cái.
Đứa bé gái kia cũng khá quậy, cả dọc đường đều đòi ăn thôi.
Nhìn thấy người bán kẹo hồ lô đi qua, lập tức nói: “Cha, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Nhìn thấy người bán đậu hũ rao hàng, lại đòi: “Cha, con muốn ăn đậu hũ.”
“Cha cô bé” thì chỉ nhất mực đáp một câu: “Ta không mang tiền.” Đứa bé gái tức đến giậm chân tại chỗ. Cha đứa bé lại lấy chiếc bánh bao từ trong ngực ra nhét vào miệng cô bé.
Cứ như vậy, đám tiểu thương cũng nhìn ra được, có thể người cha này không phải cha ruột, cô con gái cũng không phải con ruột.
Cùng lúc ấy, Bạch nương nương bị nhét bánh bao vào miệng tâm trạng cũng chẳng hề vui vẻ. Nàng biết tên hòa thượng thối này mang bánh bao bên người không phải là để lấp no bụng, mà là để chặn miệng nàng thôi. Trong thoáng chốc tức giận, nàng rất muốn đánh nhau với hắn một trận.
Đã lâu rồi nàng không đi dạo phố, giờ được đi thế này, ăn một chút thì có gì quá đáng à?
Lại nói thiền sư Pháp Hải, sắc mặt hắn cũng chẳng đẹp đẽ gì. Thấy dáng vẻ Bạch Tố Trinh khóc lóc ăn vạ om sòm, hắn chỉ cảm thấy, so với việc chép kinh thư hồi hắn mới vào cửa Phật còn nhức đầu hơn nhiều. Hắn không hiểu sao cái từ “cha” kia nàng ta lại có thể gọi lên ngọt sớt như thế, dù sao hắn cũng chẳng sinh nổi một cô con gái ngang ngược thế này đâu.
Thiền sư Pháp Hải thấy Bạch Tố Trinh định dứt khoát nằm trên đất, nước mắt nước mũi chảy đến là thảm hại, không nhịn được mà đá đá giày vải của nàng nói.
“Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, sao ra ngoài còn ăn vạ như vậy. Chúng ta tới đây để làm chuyện quan trọng, cô có thể ngoan ngoãn một chút được không?”
Tố Trinh nói: “Không thể! Hai chân con nhỏ ngắn như vậy sao có thể theo kịp bước chân to dài của cha chứ? Ra ngoài cha không bế con cũng được, nhưng con đói đến tối mắt mà cha nhất định không chịu mua cho con. Đến cả trâu bò làm ruộng còn phải cho nó ăn no nữa cơ mà.”
Thiền sư Pháp Hải cảm thấy, cho đến giờ, Bạch Tố Trinh trợn mắt nói láo cũng chẳng hề lo bị thè lưỡi. Từ lúc ra ngoài nàng ta đã ăn hai phần bánh bao, một bát hoành thánh với một cái bánh rán rồi đấy, còn muốn ăn thế nào mới no được đây?
Dường như Bạch Tố Trinh cũng nhận ra ý của tiểu hòa thượng là gì, nàng bèn lồm cồm bò dậy nói.
“Rốt cuộc cha có phải cha ruột của con không vậy? Cha ruột đều yêu chiều con cái cả mà. Ngài có thể nhập vai nhanh một chút được không thế?!”
Câu cuối cùng Bạch nương nương nói rất nhỏ, nói xong còn kiễng chân kề vào tai hắn bổ sung.
“Ngài tưởng yêu tinh đều ngu ngốc cả đấy à? Chúng ta cứ như vậy nhìn thoáng cũng biết là cha con giả rồi! Ngài nói lại lần nữa xem, rốt cuộc ai mới là người không tập trung vào việc chính đây?!”
Thiền sư Pháp Hải vẫn cho rằng, Bạch Tố Trinh có một bộ lý thuyết lệch lạc của riêng mình. Cứ như bây giờ đây, rõ ràng là nàng ta không nghe lời trước, lại muốn chụp mũ đổ cho hắn.
Việc tìm lũ trẻ gấp gáp ngay trước mắt, bọn họ muốn dụ yêu tinh mắc bẫy, đương nhiên không thể biểu hiện quá bất thường được. Thế nên, thiền sư Pháp Hải thở dài dằng dặc, ngoan ngoãn đi đến chỗ bán kẹo hồ lô nói: “Cảm phiền huynh, một xâu kẹo hồ lô.”
Vừa khéo lại là vị tiểu ca bán kẹo hồ lô mới đi ngang qua hai người ban nãy, nghe được lời này cũng cười, chọn một xâu kẹo lớn nhất trong đó rồi đưa cho hắn: “Công tử này, cô con gái hoạt bát quá.”
Thiền sư Pháp Hải nói: “Ừm. Hoạt bát, hoạt bát thật.”
Thiền sư Pháp Hải cảm thấy, cứ cho hắn thật sự không phải là hòa thượng đi, nếu có một đứa con như thế thật, chắc hắn cũng bị chọc giận đến xuất gia mất thôi.
Chợ đêm ở huyện Nhân Hòa vô cùng nhộn nhịp. Tố Trinh nghe nói hơn hai phần ba lũ trẻ mất tích đều là bị mất tích ở trên đường phố chợ đêm này, bèn chen chúc đi trong đám người.
Hai người bọn họ đã lang thang trên đường cả ngày rồi mà vẫn chẳng thăm dò được chút tăm hơi gì của yêu tinh, được cái ngắm con phố chợ đêm của huyện Nhân Hòa này cũng không đến nỗi nào. Tố Trinh cho rằng trong này ắt phải có điều gì đó khác thường, nàng bèn dẫn tiểu hòa thượng đi loanh quanh vòng vèo một chút, cho đến tận hoàng hôn.
Trong đám yêu tinh, cũng có những con yêu thành hình người không lộ mình ngoài sáng được. Đó phần lớn đều là những con yêu tu đạo theo phương thức không động, chẳng hạn như con yêu hút linh nguyên này đây, khoảng thời gian ban ngày nó sẽ không dám đi ra ngoài. Nó hút nhiều quá sợ sẽ bị trời phạt, cũng sợ yêu tinh gần đó tọc mạch nữa.
Khung cảnh huyện Nhân Hòa buổi tối vẫn rất nhộn nhịp, Bạch Tố Trinh cố ý bảo huyện lệnh Lý thắp thêm mấy ngọn đèn lồng, đường nhỏ ngõ hẹp đều như ban ngày vậy, đèn đuốc sáng trưng.
Bạch nương nương và thiền sư Pháp Hải chen lẫn trong dòng người, đôi giày gấm trắng như tuyết không rõ đã bị người khác giẫm lên bao nhiêu dấu chân rồi nữa.
Nàng nhìn thiền sư Pháp Hải vẫn cứ không nhanh không chậm mà đi bên cạnh, bèn lặng lẽ bắt lấy vạt áo hắn. Thấy hắn không phản ứng, lại theo ống tay áo, luồn bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay hắn.
Tay thiền sư Pháp Hải rất đẹp, mỗi lúc niệm kinh, Bạch Tố Trinh lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào khớp xương nổi rõ ở ngón giữa của hắn vài lần. Đây là lần đầu tiên nàng nắm tay hắn, trong lúc gió lạnh đầu xuân thổi thế này, mà lòng bàn tay hắn vẫn ấm áp khô ráo như vậy.
Dường như thiền sư Pháp Hải cũng không ngờ Bạch Tố Trinh sẽ cầm tay mình, hắn cúi đầu nhìn, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên. Khéo thay, đúng lúc ấy một đám người bỗng ồn ào cười nói đi ngang qua chỗ hai người, hắn theo bản năng kéo bàn tay kia lại.
Hắn sợ nàng sẽ bị tản ra, rồi trong bàn tay đột nhiên bắt được một bàn tay mềm mại non nớt như không xương, trong thoáng chốc lại khiến hắn muốn hất ra.
Bạch Tố Trinh cũng nhận ra động tác của hắn, ngón tay mũm mĩm chỉ kịp tóm lấy ngón trỏ của hắn, ngẩng đầu làm ra vẻ đáng thương mà nói.
“Cha, ở đây nhiều người quá, con sợ.”
Nàng sợ cái quỷ ấy! Quỷ mới phải sợ nàng!
Huyệt thái dương của thiền sư Pháp Hải lại bắt đầu giật giật. Hắn nhìn biển người xung quanh một chút, buông nàng ra lại lo nàng bị tẩu tán mất, không đi cùng nữa.
Thiền sư Pháp Hải vẩy vẩy, không hất ra, nhưng lại cứ vẩy vẩy như vậy, bàn tay nhỏ kia đành phải nắm chặt hơn.
Bạch Tố Trinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài còn vẩy nữa ta sẽ khóc cho ngài xem.”
Thiền sư Pháp Hải đành thôi, mặt đầy sầu muộn nhìn dòng người mà thở dài.
Đa số thời gian hắn đều đành bó tay với nàng.
Hết chương 24