Man Hoang Kỷ Niên

Chương 65




Cháo là dùng nước hầm cả một đêm xương đùi hươu cao cổ đun ra, còn thả một ít thịt hươu khô vào, loại cháo này đun lên không cần chút kỹ thuật lẫn tay nghề, là số ít món mà Tướng quân trừ thịt nướng ra làm được tốt nhất. Chu Khang rất thích, rất hiển nhiên, chàng báo săn cũng rất thích. Anh zai Chu có chút không tốt lắm. Lẽ nào anh bạn báo không phải là động vật chỉ ăn thịt thôi sao? Bên trong cháo đó, trừ thịt hươu khô ra, còn có rau cải bó xôi cùng hạt ngô mềm nữa, nhưng đã bị ăn sạch đến một giọt cháo cũng không sót lại!

Chu Khang đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt con báo săn đang liều mạng liếm chậu, đưa tay sờ sờ cái đầu màu vàng rực rỡ. Ai, hẳn là anh bạn báo bị Mông tướng quân đánh đến choáng váng? Sao có thể tự ý thay đổi thực đơn được vậy, anh zai Chu chỉ hiểu biết một chút về y học, thế nhưng tuyệt đối không phải là thú y! Mèo nhỏ ăn thức ăn không đúng rồi bị đi ngoài thì chữa như nào? Nếu bị viêm ruột thì lại phải làm sao đây? Nhưng hình như những vấn đề đó không cần phải suy nghĩ nữa...

Báo săn đẩy đẩy cái chậu đã bị liếm sạch sẽ về phía Chu Khang, lùi về sau một đoạn ngồi xổm ở nơi đó, dây leo sắt vẫn buộc trên cổ bị kéo căng hết mức, một đôi mắt báo đẹp đẽ viết rõ ràng: ông chưa ăn no! Còn muốn!

Chu Khang yên lặng quay đầu, biểu thị chính mình không nhận ra bất cứ ý nghĩ gì trên cái mặt đầy lông kia – đậu má, mỗi ngày anh zai Chu khai quật suy nghĩ từ trên bản mặt không chút cảm xúc của Tướng quân là đủ rồi, vì quái gì mà còn phải tâm ý tương thông với một con báo săn ngu ngốc a!

Chàng báo nhanh sắp khóc trước mặt quái thú hai chân yếu ớt này. Thân là một con báo săn bị đói bụng gần chết, nó đã mấy ngày rồi chưa được ăn! Hôm qua mới chỉ ăn một quả tim và một cái chân giò, căn bản không đủ nhét bụng! Huống hồ nó còn bị đánh thảm vài lần liền, quái thú hai chân hung tàn kia không chỉ trói nó lại mà còn không cho nó ăn, còn làm đồ ăn thơm như vậy ăn ngay trước mặt nó! Tất cả đều là những loại thức ăn nó chưa từng ngửi qua, mùi thơm này, thèm chết báo rồi!

Chu Khang quay mặt sang, báo săn còn đang chăm chú nhìn cậu, một móng vuốt cào cào đất, cổ họng ô ô nhỏ giọng kêu.

Tiếng kêu của báo săn đáng ra phải như thế nào? Anh zai Chu nâng cằm suy nghĩ chút, không có ấn tượng, thế nhưng cứ ô ô ô như vậy thật sự ra dáng đại trượng phu sao? Chẳng lẽ không phải là nhào lên cắn cậu mấy cái rồi tính sau sao? Tuy khả năng bị ghìm chết tại chỗ càng lớn hơn chút.

Đột nhiên Chu Khang vươn tay ra nắm lấy cái chân trước đang cào đất của nó nâng cao lên, sau đó cúi đầu xuống nhìn xem. Không sai, đúng là chàng báo, chứ tuyệt đối không phải nàng báo – anh bạn báo này, mày là vua tốc độ trên thảo nguyên đó, dã tính của mi đâu? Sao lại ăn hết sạch chậu cháo rồi?

A, không, vẫn còn dã tính đó chứ. Nhìn mấy cái răng nhọn cắn trên cổ tay cậu, một tay Chu Khang nắm chặt, dây leo sắt kéo căng, một bóng dáng màu vàng lập tức bay ra ngoài ngã trên đống lá khô.

Anh chàng báo bị đụng trúng đầu, ngây ngất ngất ngây đứng lên, liếm miệng, một đôi mắt báo xinh đẹp bốc lên ánh sáng xanh. Vừa thơm vừa ngọt, chính là hương vị này! Không có lông, da lại mềm, một phát cắn tràn đầy máu thịt, ăn quá ngon! Chỉ cần có thể ăn một miếng thôi, cho dù hôm nay chết ở nơi đây, đường nhân sinh của báo hoang dã cũng viên mãn!

Nhìn bốn lỗ máu trên cổ tay, Chu Khang có chút sầu lo. Bị cắn, cậu lại không quá để ý. Con báo săn này đã mất đi ưu thế về tốc độ, nên cậu không để trong lòng. Miệng con báo săn nhỏ, muốn một phát cực nhanh giết Chu Khang là điều không thể, kể cả nó giương miệng đến mức lớn nhất cũng không cắn trọn được cái cổ của anh zai Chu, nếu dùng phương thức đi săn khiến con mồi nghẹt thở đến chết, anh zai Chu sẽ ở trước lúc bị nghẹt thở siết chết nó – anh bạn báo à không nên xem thường cái dây leo mảnh mai trên cổ mi nha! Còn về việc bị thương, đó là điều đương nhiên sẽ xảy ra khi thuần dưỡng mãnh thú, mấu chốt là không được để Tướng quân phát hiện ra – sáng nay chỉ vì con báo nhào tới chỗ cậu mà còn chưa nhào tới nơi đã bị Tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết – cậu phải nhanh chóng dùng dị năng chữa trị xóa sạch chứng cứ mới được.

Chữa xong cổ tay, Chu Khang nhìn con báo ngốc mỗi lần nhào tới đều bị dây leo siết chặt kéo giật lại nhưng vẫn liều mạng nỗ lực mà tuyệt vọng thay nó. Chỉ vì gặm được một miếng thịt của cậu, con báo ngu ngốc này đến mạng cũng không cần sao? Còn cách xa một mét đó, đừng nhào tới nữa, chất lượng dây leo sắt của anh zai Chu là được kiểm chứng ở tận thế, mi cho rằng mi là anh zai họ Mông có phần mềm hack sao?

"Ngu ngốc!" Chu Khang lắc đầu mắng một tiếng, đang nghĩ có muốn áp dụng vũ lực hay không, chỉ thấy con báo ngu ngốc kia vèo một cái chạy về dưới gốc cây ngoan ngoãn nằm úp xuống, chân trước bên trái đặt lên trên chân phải, đầu thì gối lên chân trước bên trái, trông qua khỏi nói có bao nhiêu ngây thơ có bao nhiêu thành thật có bao nhiêu vô tội.

Nhất thời mặt Chu Khang rơi đầy nước mắt. Quá bắt nạt người! Mông tướng quân còn cách rất xa đó, cứ khinh bỉ anh zai Chu như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Anh zai Chu cũng là động vật ăn thịt! Thịt gì cũng ăn!

Tức giận mà sinh gan lớn. Chu Khang nhấc chân lên đạp qua.

Con báo hơi di chuyển thân thể, nhỏ giọng ô ô hai tiếng, đầu cũng không nhấc lên. Lúc quái thú hai chân to cao kia đạp nó, một cái đạp có thể tước mạng của nó, còn bị thứ kém cỏi nhỏ yếu nhưng rất thơm rất ngon này đạp, cẩn thận cảm giác chút, hình như cũng hơi đau. Ai, làm báo cũng không dễ dàng a!

Chờ tới khi Chu Khang mệt thở hồng hộc, Mông Khác cũng đã về tới nơi, mang theo một con linh dương choai choai, còn có một bình nhỏ đựng con mối.

Báo săn giơ đầu lên, nhìn con linh dương nhỏ còn chưa tắt thở, lại nhìn cẳng chân trắng mịn mà quái thú nhỏ thơm mềm để lộ ra bên ngoài, ô ô hai tiếng, nước dãi không ngừng chảy – nó dám lấy em gái báo yêu quý ra đánh cược, thịt của quái thú nhỏ ăn ngon hơn rất nhiều lần con linh dương nhỏ kia!

Lại tiếp theo sau đó, anh bạn báo săn bị đánh cho một trận không thể thoát được.

Chu Khang ôm bình đựng con mối yên lặng xoay đi làm cho mình canh mối bảo dưỡng. Đậu má, quá đả kích người! Cậu đạp nửa ngày, con báo ngốc cũng chỉ qua loa hừ hừ mấy tiếng, nào như bây giờ, tru toáng lên chỉ sợ cha mẹ nó không nghe được âm thanh con nó bị bắt nạt.

Ai, quả thật anh zai Chu chính là để làm nền cho người ta sao...

Canh đun lên, hầm nước kho, Chu Khang nhìn bầu trời từ sáng tới giờ có chút tối sầm, hướng về phía Mông Khác mở ra hai tay.

Mông Khác ôm người ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, bàn chân đạp một cái đầu màu vàng rực rỡ.

Chu Khang vươn người ra lấy tay vò vò cái đầu nó, nhổ một cái lông vàng, nói: "Làm cho tôi bút lông đi! Anh biết làm đúng không, đó là phát minh của Tướng quân Mông Điềm!"

Mông Khác trầm mặc một lúc, một phát bắt được đuôi con báo săn nhét vào tay Chu Khang: "Dùng lông đuôi."

Nhất thời cái đuôi kia giằng co kịch liệt.

Mông Khác đưa tay nắm chặt tới đây.

Cái đuôi vừa giãy giụa lập tức như hóa đá.

Chu Khang nhân cơ hội nhổ một đống lông vàng.

Anh bạn báo hừ cũng không dám hừ.

Chu Khang được voi đòi tiên nhổ thêm nhiều cái nữa. Ừ, nhiều lông như vậy, để Tướng quân làm một cái chổi nhỏ là được, dùng lúc nướng thịt quết đồ gia vị lên. Đáng tiếc không quá cứng, nếu không cậu còn đang thiếu một cái bàn chải đánh giày dép...

Thu tốt lông vàng làm bút lông và chổi quét nhỏ, Chu Khang lắc lắc đuôi báo săn cười híp mắt về phía Mông Khác.

"Thích?" Mông Khác đá đá con báo săn giả chết dưới chân.

Chu Khang dùng sức gật đầu. Nuôi một con báo săn giữ cửa trông nhà, ngầu phải biết!

"Vậy thì nuôi." Mông Khác không chút để ý, "Nếu không thích, làm áo da ba lỗ cho em."

Cái đuôi màu vàng trong tay Chu Khang lập tức run rẩy dữ dội.

Nếu có thể nuôi, Chu Khang quyết định đặt tên cho con báo ngốc này.

"Bảo bối ngu ngốc, Tam Bảo." Chu Khang chỉ vào con báo nói.

Mông Khác nhìn báo săn dưới chân, lại nhìn về phía Chu Khang, mở miệng: "Chu Đại Bảo."

Chu Khang yên lặng quay đầu đi: "Vốn tên đó của anh tôi, về sau anh tôi nhường cái tên đó cho tôi, mỗi ngày không ngừng gọi, không ngừng kêu, sau đó toàn thể gia đình đều cùng với anh tôi kêu tôi như vậy."

Cánh tay đang ôm người của Mông Khác siết chặt lại, gọi một câu: "Đại Bảo."

Sau đó, gọi một tiếng lại đến một tiếng.

Đậu má, năng lực lĩnh ngộ có cần mạnh như thế không a!

Bị gọi nhiều quá, Chu Khang cũng chết tâm, gọi thì gọi đi, dù sao nơi này cũng chả còn ai khác, còn con báo ngốc kia, nghe hiểu được tiếng người sao? Bị gọi tên cúng cơm nhiều đến mức tên nó rơi đầy đất, đến cùng là không cam lòng, vặn vẹo mấy lần cái đuôi vàng trong tay, nói: "Còn thiếu tên riêng."

Mông Khác cúi đầu nhìn Chu Khang, mắt tràn đầy dung túng.

"Bánh bao, Mông Bánh Bao." Chu Khang mạnh mẽ nói, "Luôn muốn ăn bánh bao, chị râu tôi làm bánh báo ăn ngon nhất, đáng tiếc tôi không biết làm, không thì có thể làm cho anh ăn rồi."

Mông Khác vươn tay xoa mặt Chu Khang, giật cái đuôi kia vứt ra ngoài, đá văng con báo săn run thành một đoàn dưới chân ra, nâng cằm người lên in nụ hôn xuống.

Đuôi được nhả ra, móng vuốt (!) đạp trên đầu cũng rời đi, sát khí bỗng nhiên biến mất, anh bạn báo thở phào nhẹ nhõm, kéo theo dây leo sắt bị quái thú hai chân cao lớn tròng vào, bò về phía chậu đất đựng chân con linh dương cách đây không xa, lại quay đầu nhìn hai cái chân vừa trắng vừa mềm bên kia, nhớ tới mùi vị ngon ngọt lúc trước, cúi đầu bắt đầu ăn.

Đợi đến lúc xương sống thắt lưng hai cái chân run rẩy bị đặt trên nệm, nước mắt Chu Khang tuôn rơi. Về sau cậu nhất định phải tự mình cầm bình gel bôi trơn, tuyệt đối không được để cho Tướng quân bảo quản, loại chuyện bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể đến làm một phát này quá phiền lòng rồi – rõ ràng Tướng quân không có không gian trên người, vậy một cái bình to như thế đến tột cùng anh ta giấu ở chỗ nào chứ!

Còn có, con báo ngốc kia tại hiện trường nhìn từ đầu đến cuối!

Trông đôi mắt xem chăm chú kia!

Trông hai cái chân sau kẹp chặt lại!

Chu Khang cảm thấy trong tủ quần áo của mình thiếu mất một cái áo da ba lỗ.