Mông tướng quân giật giật tay, anh zai Chu cũng rất không vui. Anh đây đều có phản ứng mà tên khốn kia lại dám chạy! Một lần anh đây nổi lên phản ứng là cỡ nào khó khăn a đậu má!
Chu Khang quay đầu giận dữ trợn mắt nhìn Mông Khác.
Sự thực chứng minh, cậu sai rồi.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao Mông tướng quân có thể dễ dàng buông tha cho!
Vì thế, một giây sau Chu Khang đã bị người bế lên, sau đó một bàn tay lớn có vết chai mỏng chui xuống dưới, mặt sau bị đút vào hai ngón tay.
Lại sau đó, anh zai Chu chỉ còn sức thở hổn hển.
Mãi đến tận khi run rẩy được thả ra, nước mắt Chu Khang đã dính khắp mặt rồi.
Đậu má, tự học thành tài vô sự tự thông cái gì, quá khiêu chiến giới hạn nhận thức của người đến từ tương lai!
Anh đây thề, sẽ không làm gel bôi trơn cho Mông tướng quân nữa!
Nhưng thứ này, không muốn làm là có thể không làm sao?
Được rửa ráy sạch sẽ thả lại trên nệm, Chu Khang nhìn Mông tướng quân bê đến một bình tràn đầy mỡ lợn mạnh mẽ cào gối một cái. Cào gối xong, quay đầu đối diện với tầm mắt Mông tướng quân vẫn luôn đuổi theo cậu, lại nhìn một chút Tướng quân nho nhỏ từ khi tiến vào mùa mưa tựa hồ chưa lúc nào nhuyễn xuống mỗi thời mỗi khắc đều phải nhẫn nhịn, anh zai Chu thật sâu ưu thương.
Tướng quân có thể nhẫn như thế, anh đây tại sao lại nhớ tới một câu thành ngữ 'đừng xấu xa đến đồi bại, hãy biến thái trong im lặng' chứ?
(Đừng xấu xa đến đồi bại, hãy biến thái trong im lặng: câu gốc là "不在沉默中变坏就在沉默中变态", mình nghĩ có nghĩa đừng chìm đắm trong sự xấu xa để càng ngày càng thối nát, hãy cứ biến thái không cho ai biết thì sẽ giải tỏa ý)
Chu Khang không muốn nhìn thấy Tướng quân đồi bại, càng không muốn Tướng quân biến thái, thế nên không thể làm gì khác hơn là sờ sờ cái mông, rưng rưng đi làm một nồi gel bôi trơn mới.
Mông Khác thừa dịp Chu Khang không để ý giấu hết đi.
Chu Khang rất muốn nói, Tướng quân, ngài đừng có giấu nữa, đến đến anh đây dạy cho phương pháp sử dụng một cách khoa học nhất, cách dùng kia của ngài quá lãng phí, cứ tiếp tục như vậy anh em nhà heo quanh đây sẽ khóc thét!
Liên tiếp mưa to mấy ngày liền, ngày hôm nay mưa nhỏ đi rất nhiều, chỉ tí tách rơi.
Từ sáng sớm Mông Khác đã vác cung tên ra cửa. Hắn muốn đi tuần tra lãnh địa. Con báo săn màu đen gần đây đang tới kỳ động dục nên đưa đến không chỉ một con báo đực vài ngày trước mượn đường đi tắt qua hậu quả suýt nữa bị mất bộ da đẹp đẽ kia.
Chu Khang lười biếng trong hang động không có việc gì để làm, liền quấn lấy ga trải giường đi nấu mứt trái cây.
Nấu một nồi mứt lê, một nồi mứt hoa quả thập cẩm. Ăn một bát, bụng nhỏ đã no rồi. Ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, Chu Khang lay qua lay lại trong hai cái hang động tìm bình gel bôi trơn mà Mông tướng quân ẩn giấu. Gel bôi trơn không tìm được, lại thấy mấy bình rượu nho để trong góc lúc trước ngâm mà quên béng mất.
Tính tính thời gian đã đủ rồi, nhưng không bê nổi bình rượu, Chu Khang liền lau đi lớp tro bụi dính trên bình rồi mở ra xem. Xem xong có chút thất vọng. Không có giấm! Giấm nho ăn rất ngon a, vừa chua lại thơm, bất kể là dùng để trộn rau hay ăn sủi cảo, khỏi phải nói đều rất hợp khẩu vị!
Múc một chén rượu, Chu Khang thử nếm chút, hơi ngọt, cũng có mùi rượu, không tệ lắm, so với chị râu ngâm cũng không kém quá nhiều, có lẽ vậy!
Nghĩ như thế, một chén rượu đã uống hết.
Nhìn một chút mấy bình khác, cũng đều đi nếm thử...
Mông Khác tuần tra lãnh địa xong, nhấc theo một chuỗi gà rừng trở lại núi đá, nhìn lên trên, không thấy bóng dáng quen thuộc kia, bò lên núi, mũi khụt khịt đánh hơi, đi vào trong hang sát vách chứa đồ, ngẩn ngơ.
Chu Khang bê nửa bát rượu nho, bệ vệ ngồi trên một cái vại, hướng về phía Mông Khác vừa mới vào cửa ngoắc ngoắc ngón tay, nhe răng nở nụ cười: "Mỹ nhân nha, nàng chính là vợ nhỏ mà anh của tôi mới cưới cho tôi sao?"
Nhất thời hô hấp Mông Khác trở nên dồn dập.
Tửu lượng Chu Khang quá kém, rượu phẩm tỉ lệ thuận với tửu lượng. Uống chút rượu, trên người có chút nóng, đừng nói đến ga trải giường đắp trên người bị vứt xuống, ngay cả quần áo cũng bị cởi ra, bao gồm áo ba lỗ quần đùi, kể cả quần tứ giác. Rượu vào khiến toàn thân đỏ au, hơn nữa dáng ngồi bệ vệ hai chân mở ra...
(Rượu phẩm: phẩm ở đây là phẩm chất, có nghĩa hành vi lời nói của người sau khi uống rượu; không nghĩ được từ khác nên mình để nguyên, nếu các bạn có góp ý gì thì giúp mình bình luận bên dưới nhé)
Mông Khác sờ sờ mũi, một tay toàn máu.
Thời điểm bị người ôm, Chu Khang rất không tình nguyện. Sau đó bị người ném vào trong bồn tắm, lại càng không vui. Anh đây còn muốn cưới vợ nhỏ nha, tắm cái gì mà tắm!
Giãy giụa một trận, cuối cùng vẫn bị người ấn chặt tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị người quấn kín khăn tắm vững vàng ôm về hang ném lên nệm.
Chu Khang kinh hãi. Khí lực của vợ nhỏ nhà bọn cậu thật lớn a! A, vợ nhỏ đứng dậy! Thật cao nha!
Cao như thế, khí lực lại còn lớn nữa! Anh zai Chu nhất thời cả người không tốt – ánh mắt anh họ quá kém, lại chọn cưới về cho cậu một tráng sĩ!
Nhưng, cưới cũng đã cưới rồi, đàn ông nhà họ Chu đều là người có trách nhiệm, mới sẽ không trông mặt mà bắt hình dong đâu! Kể cả về sau không đánh lại vợ nhỏ, anh đây vẫn chịu trách nhiệm! Ngược lại từ trước đến giờ anh đây đều rất ôn nhu nha! Thực sự không thể chịu đựng được, không phải còn có bảng hướng dẫn hống vợ toàn năng sao...
Chu Khang giãy giụa ngồi lên, ngoắc ngoắc ngón tay với vợ nhỏ nhà mình.
Mông Khác liền ngồi xổm xuống.
"Tráng sĩ, nàng là vợ nhỏ anh họ tôi cưới cho tôi sao?" Chu Khang vịn cổ Mông Khác, mặt đầy mơ mộng đặt câu hỏi.
Mông Khác không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.
Chu Khang dùng lực gật gật đầu: "Không nói lời nào, vậy là chấp nhận nha."
Một lúc sau, lại hỏi: "Tráng sĩ, vì sao tôi lại cưới người vợ cao to như thế?"
Mông Khác vẫn không lên tiếng, đôi mắt híp lại.
Chu Khang vươn tay sờ sờ lên mặt Mông Khác, lần thứ hai dùng sức gật đầu: "Tôi biết rồi, nhất định là tôi mơ ước sắc đẹp của nàng!"
Nhìn khuôn mặt như được đẽo gọt này, nhìn đôi mắt thâm thúy kia, lại nhìn xem, ngực bằng phẳng...
Ồ, vợ mình ngực phẳng lì? Hơn nữa còn có vài múi cơ bụng liền! Chính anh zai Chu còn không có đây! Chu Khang lập tức giơ tay xoa lên từng múi từng múi cơ bụng đẹp đẽ của vợ nhỏ nhà bọn cậu, một múi, hai múi, ba múi, năm múi, sáu múi, bảy múi...
Oa, vợ nhỏ nhà bọn cậu có bảy múi cơ bụng!
Anh zai Chu sợ ngây cả người!