Man Hoang Kỷ Niên

Chương 14




Cả người Chu Khang đang run run.

Cậu có thể cảm giác được vật kia, bị gò má cậu gối lên, cứng cứng rắn rắn, váy da báo sắp không giấu được nó nữa rồi.

Mông tiểu tướng quân, ngài mới mười chín tuổi thôi, sao lại không hề rụt rè chút nào thế! Anh đây đã 22 tuổi, còn rất văn nhã bảo thủ đây này! Chu Khang Sparta rồi. Khốn nạn, đừng có ấn anh nữa, anh đây phải đổi cái gối khác!

Tựa hồ nghe được tiếng lòng của Chu Khanh, Mông Khác buông người ra, một đôi mắt đen kịt lại vẫn thủy chung nhìn chằm chằm người kia không tha.

Chu Khang xoay người bò dậy lẩn đi rất xa, nhanh đến mức khiến chính cậu phải quỳ. Tướng quân, ánh mắt đó của ngài, anh đây thật không phải cố ý gối lên trên cái gì đó của ngài đâu! Hơn nữa, kể cả gối đầu một cái, cũng không bị mất đi tí ti miếng thịt nào, mà chỗ kia không có chút nào nhỏ bé hết, vừa to lớn vừa uy vũ, khiến người ta muốn nửa đêm lần mò tìm con dao nhỏ nha.

Buổi chiều tiếp tục lên đường, Chu Khang vẫn lo lắng đề phòng. Mông tiểu tướng quân quả thật là một kẻ mưu mô, vội vàng chạy đi còn luôn quay đầu trừng cậu, mỗi lần trừng là tóc gáy cậu lại dựng thẳng đứng lên.

Mông tướng quân quả thật quá hung tàn quỷ súc!

Hai ngày tiếp sau đó, đi đường vẫn tính thuận lợi. Không hổ là lãnh địa sư tử, dọc đường không gặp được động vật hoang dã nào nguy hiểm cả, chỉ duy nhất một lần gặp được linh cẩu lang thang, có mỗi ba con thôi, không kiến thức chút nào, bị Mông Khác dùng mũi tên đóng đinh mỗi con lên mặt đất. Chu Khang cũng coi như lần đầu tiên được mở mang tầm mắt về tài bắn cung bách phát bách trúng của Mông tiểu tướng quân, khỏi phải nói có bao nhiêu xuất sắc.

Lãnh địa của bầy sư tử này rất lớn, con mồi cũng không ít, nơi đây màu mỡ và đông đúc hơn nhiều so với lãnh địa báo săn bọn cậu đã đi qua hai ngày trước, trong lãnh địa của bọn nó còn có một ốc đảo nhỏ! Ốc đảo này không lớn không nhỏ, nhìn qua chắc tầm ba, bốn mẫu, có nguồn nước, xa xa trông qua xanh um một mảnh, bảo vệ cho không ít động vật ăn cỏ nơi đây, động vật đi tới uống nước không ngừng nghỉ.

Mông Khác không tới gần ốc đảo, cách rất xa tránh khỏi.

Chu Khang trên lưng Mông Khác ngồi thẳng dậy ngắm vài lần, mắt sắc phát hiện vài con sư tử cái nằm bất động mai phục trong bụi cỏ.

Chỉ có chừng này khoảng cách tất nhiên bầy sư tử đã phát hiện ra hành tung của hai người, chỉ là không chú ý, hoặc có thể nói không thèm quan tâm. Chu Khang bóp bóp bả vai rắc chắc mạnh mẽ của Mông Khác, xúc động nói: "Sát nhân dùng thật tốt, ngay cả sư tử cũng phải mở đường cho, không hổ là Mông đại gia nha!"

Mông Khác liếc mắt nhìn cái tay đang không ngừng nhào nặn trên bả vai mình, ánh mắt lập tức tối tăm u ám.

Buổi tối dừng chân, trời tối hẳn rồi Mông Khác mới chọn xong địa điểm dừng lại. Nổi lửa lên, làm tốt tường dây leo, Mông Khác rời đi một lúc, không đi xa, chỉ là tới chỗ hạ phong (cuối nơi gió thổi) xử lý con mồi thuận tiện bắt được lúc chạy đi ban ngày.

Mấy ngày nay buổi trưa ăn khá là nhẹ nhàng, thế nên buổi tối tuyệt không thể qua loa được. Mông tướng quân vốn là động vật ăn thịt, lại là sức lao động chính chuyên khuân vác, cả ngày lúc nào cũng lao động chân tay, nên ba bữa cơm càng không thể ứng phó tạm thời. Hơn nữa Chu Khang cũng phát hiện, Mông Khác đã bắt đầu đuổi thời gian, buổi sáng hai người động thân càng ngày càng sớm, đều là trời tờ mờ sáng đã đi rồi, buổi tối tới khi gần như tối mịt mới tìm địa phương nghỉ ngơi. Buổi trưa nếu không phải bởi vì thân thể cậu quá kém cần nghỉ ngơi, thì Chu Khang dám cá Mông tướng quân tất nhiên không thèm sợ phơi nắng giữa trưa mà vẫn đi tiếp.

Một kẻ kéo chân lớn như vậy, cũng làm khó cho Mông tướng quân một lòng một dạ kéo đi không chút xíu nào chê mệt. Chẳng hạn như chặng đường đi hồ nước mặn này, Mông Khác nói là mất một tháng, nếu đồng thời vác cậu theo, thì thời gian dự tính liền biến thành hai tháng rồi, đây là dưới tình huống trên đường không xảy ra bất ngờ gì. Bảy tháng mùa khô, đã qua hơn một tháng, đến mùa mưa không riêng gì không có cách nào phơi muối, mực nước hồ nước mặn còn dâng cao nữa, nói cách khác hai người nhất định phải trong vòng năm tháng đi đi về về, còn phải phơi được đầy đủ lượng muối.

So với mùa khô nắng nóng gian nan hiện tại, Chu Khang càng lo lắng mùa mưa trong tương lai. Mùa mưa ít hơn hai tháng so với bảy tháng mùa khô, nhưng theo những gì Mông Khác nói, mùa mưa tần suất mưa rơi nhiều lắm, gần như mỗi ngày đều có mưa rào, khắp nơi ướt dầm ướt dề. Chu Khang biết, dị năng của mình tuy nói tại tận thế không đáng chú ý, nhưng tại đây lại rất thực dụng, tối thiểu có thể cung cấp lương thực rau dưa trái cây đầy đủ cho hai người. Vấn đề lớn nhất mùa mưa chính là, củi khô khó tìm, không dễ nhóm lửa, mà hai người bọn cậu lại không thể tách rời đồ ăn chín. Nói cách khác, sau khi phơi muối xong, hai người phải nhanh hơn chút nữa về nhà để thu gom cành cây khô dự trữ. Uống máu tươi, ăn thịt sống, sáu cái mùa mưa trước đây, Mông Khác đều gắng gượng vượt qua như thế. Chu Khang nhìn Mông Khác, có chút đau lòng. Không chỉ tại mỗi giây mỗi phút bị động vật hoang dã uy hiếp sinh mạng, mùa mưa ăn đồ sống, mùa khô không có nước uống, đứa bé kia, năm đó chỉ mới mười ba tuổi! Lại nhìn về phía Mông Khác là lúc, ánh mắt Chu Khang mang theo một chút mềm mại.

Mông Khác đang ăn thịt nướng đây, theo tầm mắt hướng về phía mình mà nhìn sang, trong lòng lại cuồn cuộn không ngừng. Ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn như thế, là đang mời gọi sao? Nhưng bây giờ còn chưa ăn xong cơm đâu!

Cưới vào cửa một cô nương đúng mực, vì Mông gia khai chi tán diệp, bảo vệ vững chắc cửa ngõ Đại Tần, làm vẻ vang dòng họ Mông. Đây chính là ý nghĩ trước mười ba tuổi của Mông Khác, thậm chí lúc vừa lưu lạc tới đây cũng vẫn kiên trì tìm kiếm biện pháp trở về. Mãi đến khi từng ngày từng ngày năm này qua năm khác chịu đựng, rốt cuộc có một hôm phát hiện ra, mình gần như đã chẳng khác gì động vật hoang dã nơi này. Có lãnh địa của mình, vì bảo vệ địa bàn mà đánh đuổi muôn hình muôn vẻ kẻ xâm lấn, uống máu tươi, ngoại trừ vẫn kiên trì ăn đồ ăn chín ra, thì hắn đã không tìm ra được một thân kiêu ngạo của con cháu Mông gia.

Người đàn ông nhặt được về kia đối với hắn có tâm tư khác, Mông Khác đã nghĩ rằng bản thân sẽ rất tức giận, ấy vậy lại phát hiện chính mình thậm chí còn có một chút chờ mong. Hắn may mắn từng một lần gặp Long Dương Quân, lúc đó hắn còn rất nhỏ, còn được chỉ điểm cho mấy chiêu kiếm pháp. Lúc ấy Long Dương Quân đã ẩn cư rất lâu rồi, cũng không còn trẻ nữa, nhưng ký ức về loại phong thái hào hoa phong nhã được lắng đọng qua nhiều năm tháng đó vẫn khiến hắn khắc sâu.

(Long Dương Quân: mọi ng search gg đuy~~)

Thịt nướng chín rồi. Mông Khác dùng kiếm cắt lớp thịt nướng tốt nhất bên ngoài, rắc lên chút muối rồi đưa qua cho Chu Khang, nhìn người kia ăn hơn phân nửa mới từng ngụm từng ngụm tự ăn.

Chu Khang chớp mắt mấy cái, vừa đem thịt nướng nhét vào miệng vừa trộm liếc thanh kiếm để bên người Mông Khác. Vừa rồi Mông tiểu tướng quân dùng thanh kiếm kia để cắt thịt đúng không, lát cắt thật sự đẹp, trên miếng thịt còn lưu lại vân kiếm cắt đây! Thế nhưng, đó là một thanh kiếm đã giết qua người đó! Dựa trên lượng hàn khí lúc ra khỏi vỏ của thanh kiếm, Chu Khang dám khẳng định, số kẻ bỏ mạng dưới thanh kiếm tuyệt không hề ít!

"Thanh kiếm kia, từng giết qua người đúng chứ?" Chu Khang cẩn thận từng li từng tí đặt câu hỏi.

"Đúng." Mông Khác khựng lại chút, đáp một từ.

"Bao nhiêu vậy?" Chu Khang cảm thấy thịt nướng trên tay không ăn vào được nữa.

"Trên tay tôi, không có 1000 cũng phải 800." Mông Khác nói, "Đây là thanh kiếm gia truyền của Mông gia, tạo ra từ thiên thạch trên trời rơi xuống, Tần vương ban tặng cho ông cố, ông cố truyền cho ông nội, ông nội truyền cho cha. Năm 12 tuổi, cha truyền cho tôi."

12 tuổi, 12 tuổi, không có 1000 cũng phải 800, mới có ngăn ngắn một năm!

Mông tướng quân, ngài quả nhiên là một tên sát nhân!

Mông Khác nhìn chằm chặp Chu Khang.

Chu Khang lập tức thấy lông tơ toàn thân nổ tung lên.