Dịch giả: Đậu bắp
Biên: kethattinhthu7
Vạn Kiếm Nhất cười nói:
- Sư huynh khiêm tốn rồi, có điều huynh nên cẩn thận, sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ tu hành. Nhưng huynh lại quản lý quá nhiều chuyện trong môn, nhỡ đến khi chúng ta tỷ thí một trận, huynh lại bị một kẻ cụt tay như ta đánh bại, chẳng phải khiến người khác cười đến rụng răng sao, ha ha ha ha…
Đạo Huyền trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Cũng chỉ có loại người như ngươi đến lúc này mà còn nói giỡn được.
Thấy Vạn Kiếm Nhất cười không nói, Đạo Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Nhưng đệ yên tâm, ngẫm lại, về chuyện tu hành thì đạo hạnh chúng ta đều là ta truy ngươi đuổi. Ta dù sắp xếp nhiều sự vụ hơn nữa, chỉ cần có đệ còn sống, ta chắc chắn sẽ không lười biếng mà đánh bại đệ.
Vạn Kiếm Nhất vỗ bàn đứng dậy, xúc động nói:
- Có gì mà không được? Sư huynh, sau ngày hôm nay, hai huynh đệ chúng ta đồng tâm, hiệp lực, cùng đưa Thanh Vân Môn trở nên hưng thịnh, trở thành đại phái chính đạo đệ nhất thiên hạ, được không?
Đạo Huyền hít sâu một hơi, dường như bị những lời nói của Vạn Kiếm Nhất làm cho kích động, đứng dậy vung tay áo, nghiêm mặt nói:
- Có gì mà không được? Với khả năng của hai người chúng ta, chỉ cần kề vai sát cánh, ta không tin có người nào trong thiên hạ vượt qua Thanh Vân Môn. Hôm nay, ta ở tại đây dám khẳng định, sau này danh hiệu thiên hạ đệ nhất đại phái chính đạo chắc chắn là Thanh Vân Môn chúng ta.
Vạn Kiếm Nhất cười lớn, giơ tay. Đạo Huyền nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười. ‘Bộp’, tiếng đập tay rõ to vang lên.
Vạn Kiếm Nhất nhàn nhã đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua trong sân, chỉ thấy cảnh xuân tươi đẹp, cây cỏ xanh mướt, gió xuân thổi nhè hẹ lướt qua mặt khiến hắn cảm thấy cả người thư thái. So với những ngày ở Man Hoang, loại cảm giác này khiến người ta như đã trải qua đến mấy đời người vậy.
Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi xoay người nói với Đạo Huyền:
- Sư huynh, sau khi trở về, thời gian ta nghỉ ngơi nhiều cũng đã lâu, sư phụ thì mãi bế quan ở Tổ Sư Từ Đường khiến ta vẫn chưa thể bái kiến lão nhân gia người. Hôm nay, thương thế của ta cũng tốt, giờ cũng nên tới vấn an sư phụ lão nhân gia rồi, huynh thấy sao?
Vốn Đạo Huyền đang mỉm cười, nghe vậy, đột nhiên nét vui trên mặt thoáng chốc bị ngưng lại.
***
Khắp nơi trên núi Đại Trúc phong đều là trúc.
Mỗi khi tiết trời trong xanh, nắng ráo, gió núi thổi qua ngọn sơn phong này, sẽ làm cho vô số cây trúc xanh mướt đồng thời rì rào, lắc lư trong gió, giống như có cả một thủy triều xanh dập dìu lên xuống, thực là cảnh sắc tuyệt mỹ của nhân gian. Hơn nữa, trong núi còn có sương mờ vờn quanh như tấm lụa trắng mỏng càng làm cho cảnh sắc nơi đây càng giống tiên cảnh ở nhân gian.
Đây chính là mỹ cảnh “Trúc Đào” (sóng lớn của cây trúc), một trong Thanh Vân Lục Cảnh nổi tiếng khắp thiên hạ. Phần lớn sinh hoạt của Đại Trúc phong là trên ngọn sơn phong này.
Điền Bất Dịch xuất thân từ Đại Trúc phong, dù là trong cuộc sống thường ngày hay trên phương diện tu hành, bất luận ở trong Thanh Vân Môn hay chỉ tính riêng Đại Trúc phong thì hắn vẫn luôn là một tên đệ tử bình thường tới không thể bình thường hơn. Nhưng sau khi từ Man Hoang trở về, hắn có cảm giác cuộc sống của mình đã có những biến chuyển.
Có lẽ đám đệ tử của Đại Trúc phong không nhận ra sự thay đổi này, bởi vì bọn họ căn bản không biết những điều đã xảy ra trong chuyến đi Man Hoang. Nhưng thân là sư phụ của Điền Bất Dịch, thủ tọa Đại Trúc phong, Trịnh Thông chân nhân lại cực kỳ nắm rõ mọi chuyện. Sau khi hỏi rõ quá trình trải qua của đám Điền Bất Dịch cùng thu hoạch của bọn hắn, cơ hồ chỉ trong một đêm, Trịnh Thông nhìn Điền Bất Dịch với đôi mắt khác.
Có sự phụ ưu ái chăm sóc, tuy toàn thân Điền Bất Dịch đầy vết thương, nhưng thứ nhất là thể chất của hắn còn trẻ, thứ nữa miệng vết thương cũng không phạm vào những nơi hiểm yếu, không ảnh hưởng tới căn cơ, lại được Trịnh Thông ban thưởng rất nhiều linh dược tiên đan. Cho nên không mất nhiều thời gian, thân thể Điền Bất Dịch đã tốt hẳn lên, có thể đi lại tự nhiên. Tin tưởng thêm một ít thời gian, hắn có thể khôi phục lại hoàn toàn, thậm chí tu vi còn tiến thêm một bước. Đến Trịnh Thông cũng phải cảm thán: ‘Trải qua lần ma luyện tại Man Hoang, dù là tâm chí hay tu hành thì cái tên tiểu bàn tử này đều được khai thông, trong tương lai, sự hưng thịnh của Đại Trúc phong chắc là phải trông vào hắn rồi’.
Ngày hôm nay, tiết trời quang đãng, Điền Bất Dịch lười biếng ngồi trong phòng của mình trên Đại Trúc phong. Hắn ngẩn người nhìn ra cây gỗ già xiêu vẹo ngoài sân. Trong lòng hắn đang nghĩ tới mấy sư huynh đệ cùng trở về với mình, đặc biệt là Vạn sư huynh, ngày đó thương thế của huynh ấy là nặng nhất, nhưng vừa về đã bị Đạo Huyền sư huynh đưa đi Thông Thiên phong, cũng không biết hiện tại ra sao?
Hắn ngồi suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên lại nghĩ đi đâu đâu, bọn hắn trở về Thanh Vân Môn cũng được vài ngày rồi. Bởi vì phải lo dưỡng thương nên hắn chưa rời Đại Trúc phong, ngoại trừ gặp sư huynh đệ trong phong, đến nay vẫn chưa thấy người ngoài. Không rõ… những bằng hữu kia của hắn có tốt không?
Nàng.. có lẽ vẫn tốt chứ?
Trong đầu Điền Bất Dịch không kìm được hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhu. Tựa hồ như thấy được ánh mắt nhẹ nhàng, nhu hòa như sóng nước của Tô Như dưới Hồng Kiều (cầu vồng) trên Thông Thiên phong, trong ánh trăng tươi mát, vào đêm trước khi hắn rời Thanh Vân sơn đi Man Hoang,
Nàng ấy sao có thể xinh đẹp, đáng yêu tới như vậy được chứ?
Ta theo Vạn sư huynh đi Man Hoang, làm được nhiều chuyện lớn như vậy, mặc dù công lao lớn nhất thuộc về Vạn sư huynh, nhưng ta cũng đã xuất toàn lực rồi a. Tô sư muội nàng ấy… có lẽ đối với ta… nhìn bằng con mắt khác không?
Điền Bất Dịch suy nghĩ tới thất thần, trên gương mặt nở một nụ cười ngây ngốc. Nhìn nụ cười rạng rỡ lại mang theo vài phần hy vọng của hắn, không biết suy nghĩ của hắn đã bay tới tận chân trời nào. Có lẽ do tâm hồn hắn đang mộng mơ trên tít cửu thiên nên không biết được ở đình viện phía xa, phía Thủ Tĩnh đường truyền ra một hồi âm thanh huyên náo, ngay sau đó là những tiếng hít sợ hãi, thán phục cùng với tiếng cười to sảng khoái, đầy thiện ý, còn có cả một chút thanh âm hờn dỗi, trách cứ nhẹ nhàng trong đó.
Một lát sau, có tiếng bước chân từ đằng xa đi tới tiểu viện của Điền bàn tử, sau đó là tiếng đập cửa thanh thúy truyền vào tai hắn.
Điền Bất Dịch giật mình, phục hồi lại tinh thần, tưởng là đám huynh đệ đồng môn thường ngày có quan hệ rất tốt đến nên thuận miệng kêu lớn với giọng điệu tức giận:
- Ai đó? Ta còn đang ngủ, đừng phiền ta!
Ngoài cửa an tĩnh một lúc, sau đó “hừ” một tiếng, thanh âm thánh thót, êm tai ngoài cửa vọng vào:
- Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi mà còn ngủ, chẳng trách lại béo tới như vậy!
Điền Bất Dịch lập tức ngốc trệ như người như bị sấm đánh ngang tai, mất một lúc sau, hắn kêu “a” lên một tiếng rõ to, ba chân bốn cẳng vọt tới mở cửa.
‘Két..’, cửa phòng mở ra.
Hiện ra trong mắt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa, ánh nắng tươi sáng, ấm áp như tụ hội tất cả vào nàng, làn gió xuân phảng phất như vì nàng mà nhiễm thêm chút xuân sắc. Vài lọn tóc phất phơ hai bên đôi má tuyết trắng, sóng mắt như nước mùa thu trong veo mang theo vài phần ý vui khiến Điền bàn tử như lạc vào chốn tiên cảnh, đẹp nhất trần gian.
Điền Bất Dịch trong lòng chấn động, mở to hai mắt, tình cảnh này giống như một bức họa lập tức khắc sâu vào trái tim của hắn, sau đó ghim chặt vào đáy lòng. Dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, hắn cũng sẽ không bao giờ quên giây phút này.
Cái nhìn ôn nhu kia đã từ lâu mới được gặp lại.