Dịch giả: Tiểu Hắc
Đề tự: Đình Phong
Man Hoang hung hiểm xông vào
Huynh đệ trong mạch người nào quan tâm?
Đạo Huyền đứng yên tại chỗ một lúc, sửa sang lại đạo bào, rồi đi đến trước đại điện Tổ Sư Từ Đường, cung kính cúi người thi lễ với đại điện có chút lờ mờ, sau đó nói: “Sư phụ, đệ tử Đạo Huyền tới đây vấn an người.”
Tổ Từ Đường vẫn chìm trong tĩnh lặng, không có một âm thanh đáp lại.
Đạo Huyền đợi một hồi, thần sắc vẫn kính cẩn như cũ, chậm rãi nói: “Đệ tử xin cáo lui.”
Nhìn thì có vẻ cổ quái như vậy, nhưng những ngày qua đều là như vậy, Thiên Thành Tử tĩnh dưỡng trong Tổ Sư Từ Đường, gần đây càng tỏ ra trầm mặc ít nói. Đạo Huyền cứ cách vài ngày sẽ tới đây hỏi thăm vài lần, trong năm lần thì cũng có hai ba lần gặp phải tình cảnh lạnh nhạt như thế này. Bất quá, nếu như gặp lúc tâm tình tốt, Thiên Thành Tử trong đại điện cũng sẽ hỏi han vài câu, nhưng nói chung cũng chỉ đến như thế.
Tính ra, đã thật lâu rồi Đạo Huyền vẫn chưa thấy bộ dáng của sư phụ. Lúc trong lòng dâng lên ý nghĩ này, nội tâm đ*o Huyền chẳng biết tại sao lại có chút u ám. Đúng lúc đó, Tô Như ở phía sau hắn tò mò nhìn đại điện Tổ Sư Từ Đường một cái, đợi khi Đạo Huyền quay trở lại, nàng nhịn không được hỏi: “Đạo Huyền sư huynh, chưởng môn chân nhân thật sự bế quan tĩnh dưỡng ở trong này hay sao?”
Đạo Huyền đáp: “Đương nhiên rồi.” Nói xong hắn nhìn Tô Như hỏi: “Sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Tô Như trả lời: “Ta vừa rồi đến nơi này, cũng có vào trong đại điện bên kia...”
Đạo Huyền biến sắc hỏi: “Ngươi có tiến vào sao?”
Tô Như lè lưỡi nói: “Thật sự ta cũng không có đi vào, ta thấy đại điện kia tối om, có chút dọa người nên không dám đi vào. Chỉ đứng ở cửa điện hỏi thăm chưởng môn sư bá vài câu, nhưng cũng giống như huynh, chưởng môn sư bá không để ý đến ta.”
Sắc mặt Đạo Huyền buông lỏng một chút, nói: “Có lẽ vì sư phụ lão nhân gia đang tu luyện đến lúc khẩn yếu. Tóm lại, từ nay ngươi đừng tới nơi này nữa, vạn nhất quấy nhiều lão nhân gia khiến người trách tội xuống, thì ta cũng không tiện cầu xin giúp đỡ ngươi.”
Tô Như cười hì hì, dáng vẻ vui tươi, nói: “Đã biết.”
Đạo Huyền thấy nụ cười mang vài phần ngây thơ của nàng, không khỏi cười gượng một tiếng. Sau đó mang nàng đi lên sơn đạo, đồng thời còn hỏi: “Phải rồi, ngươi chẳng phải là có việc cần tìm ta hay sao?”
Tô Như “A” lên một tiếng, đáp: “Đúng rồi, ta đang muốn hỏi huynh, trừ Tiểu Trúc Phong bọn ta ra thì các mạch khác đều đã giao ra danh sách tham dự Thất Mạch Hội Võ rồi sao?”
Đạo Huyền ngừng bước, có chút ngạc nhiên nói: “Việc này ta giao cho sư tỷ Thủy Nguyệt của ngươi đi xử lý rồi, mới vừa nãy nàng ta đã đưa danh sách của Tiểu Trúc Phong cho ta. A...trên đó đều có tên của ngươi và Thủy Nguyệt đấy. Về phần các mạch khác, trừ Thông Thiên Phong ta đã nắm rõ thì năm mạch còn lại phải do thủ tọa của họ sắp đặt rồi.”
Tô Như “A” một tiếng, không có lên tiếng, bộ dạng như thể muốn nói lại thôi, khiến Đạo Huyền nhìn có chút cổ quái. Hai người đi tới bên cạnh tấm bia đá có khắc bốn chữ “Huyễn Nguyệt Động Phủ", rồi xoay người đi xuống dưới núi. Đạo Huyền hỏi Tô Như: “Tự nhiên ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Tô Như hơi do dự rồi nhỏ giọng đáp: “Sư huynh, ta muốn nói với huynh...thời điểm tổ chức Thất Mạch Hội Võ có thể trì hoãn một chút được hay không?”
“Hử!” Đạo Huyền cau mày, nhìn chằm chằm Tô Như. Trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thanh Vân Môn thì hắn có danh vọng cực cao, hơn nữa thời gian này chấp chưởng quyền chưởng môn xử lý sự vụ, làm mọi chuyện đều quả quyết công bằng, khiến thanh thế càng tăng vọt, môn hạ đệ tử bình thường đối với hắn đều kính sợ thêm vài phần.
Tô Như bị hắn nhìn như vậy, trong lòng cũng hốt hoảng, liền vội vàng khoát tay nói: “Không không không, sư huynh đừng hiểu lầm, chuyện lớn như vậy, ta đương nhiên không dám...không dám chỉ vẽ thêm.”
Đạo Huyền nhíu mày nói: “Tô sư muội, ta biết rõ ngươi không phải loại người như vậy. Có điều lời ngươi vừa nói hẳn phải có lý do của nó? Tại sao phải trì hoãn Thất Mạch Hội Võ, ngươi cứ nói cho ta.”
Gương mặt trắng nõn như tuyết của Tô Như hơi ửng đỏ, nhưng chỉ chốc lát sau đã lấy được dũng khí nói: “Sư huynh, ta nghĩ đến...năm người Vạn sư huynh đến giờ vẫn chưa trở lại.”
Đạo Huyền bừng tỉnh đại ngộ, “A” lên một tiếng, liếc nhìn Tô Như đầy ý vị.
Mặt Tô Như càng đỏ hơn, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp: “Năm người Vạn sư huynh làm vậy chính là vì thiên thu đại nghiệp của Thanh Vân Môn, còn vì cả muôn dân bá tánh. Cho nên mới dũng cảm quên mình, không sợ khó khăn mà tiến tới vùng đất Man Hoang hung hiểm khó lường, anh dũng chiến đấu với đám yêu nhân Ma Giáo. Anh hùng hào kiệt bực này, nếu không đợi họ trở về tham gia Thất Mạch Hội Võ thì ta cảm thấy...thấy thật không thỏa đáng.”
Đạo Huyền mỉm cười, sau đó nghiêm chỉnh nói: “Tô sư muội, ngươi nói rất có lý, ta sẽ nhớ kỹ.”
Tô Như ngẩn ra, không ngờ vị đại sư huynh mà ngày thường mình vô cùng kính sợ lại thấu tình đạt lý đến như vậy, còn dễ nói chuyện hơn so với mình tưởng tượng gấp mười lần. Nhất thời nàng không biết nói lời gì cho phải, một lúc sau mới bỗng nhiên vui mừng kêu lên một tiếng, nhịn không được nhảy lên một cái, xoa ngực cười nói: “Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh.”
Đạo Huyền cười nói: “Có gì mà phải đa tạ, việc này nên như thế mới phải. Thất Mạch Hội Võ sẽ đợi đến lúc đám người Kiếm Nhất trở về núi Thanh Vân mới bắt đầu tổ chức, ngươi cứ yên tâm. Đúng rồi, trừ việc này ra, ngươi vừa mới muốn nhìn xem danh sách các mạch khác là có ý gì?”
Ánh mắt Tô Như chớp giật một cái, nói: “A, cũng không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem năm vị sư huynh kia có phải hay không đều được báo tên trong danh sách.”
Đạo Huyền cười đáp: “Như vậy à, danh sách năm mạch bọn họ cũng chưa có đưa lên, bất quá trong lòng ta cũng đã có cân nhắc qua. Chi trưởng Thông Thiên Phong nơi đây tất nhiên phải có Vạn sư đệ, điều này không cần nhiều lời...”
Tô Như cười nói tự nhiên, thoạt nhìn đặc biệt vui vẻ.
Đạo Huyền lại nói: “Còn bốn người khác, theo ta nghĩ...A...Long Thủ Phong Thương Tùng sư đệ danh vọng đứng đầu, chắc chắn phải có tên trên danh sách. Phong Hồi Phong Tăng sư đệ là con trai độc nhất của thủ tọa Tăng Vô Cực sư thúc, thiên tư hơn người, gần đây nghe nói Tăng sư thúc rất dụng tâm tài bồi hắn, vào danh sách chắc không có vấn đề gì. Còn có Triêu Dương Phong Thương Chính Lương sư đệ là đệ tử đắc ý của thủ tọa sư thúc, hoàn toàn có thể có tên trong danh sách Thất Mạch Hội Võ. Về phần...”
Thanh âm của Đạo Huyền đột nhiên ngưng lại, đôi mày hơi nhíu một chút. Tô Như vốn đang cười tươi rói, bỗng nghe thấy Đạo Huyền dừng lại, không hiểu sao trái tim nhảy mạnh một cái, vội vàng hỏi: “Sư huynh làm sao vậy?”
Đạo Huyền cau mày đáp: “Còn lại một vị cuối cùng là Đại Trúc Phong Điền Bất Dịch sư đệ. Điền sư đệ trước kia...cũng không có nổi danh, lại ít xuất hiện, khiến ta cũng không hiểu hắn nhiều lắm. Từ trong miệng thủ tọa Đại Trúc Phong Trịnh Thông sư thúc nói, ta cũng không nghe ông ta đề cập tới Điền sư đệ mấy lần. Theo ta biết, đạo hạnh của Điền sư đệ trong Đại Trúc Phong cũng chỉ thuộc hạng bình thường. Cho nên trong năm người này, duy chỉ có hắn là không thể biết rõ có thể được báo danh tham gia Thất Mạch Hội Võ hay không?”
Tô Như ngẩn ra, đột nhiên nộ khí xung lên, gương mặt cũng đỏ thêm vài phần, phẫn nộ nói: “Cái gì? Há có thể như vậy! Mập mạp chết bầm không phải là người sao, mạng của hắn chẳng lẽ không phải là tính mạng? Tiến vào Man Hoang đầy hung hiểm, chằng lẽ hắn mạo hiểm không bằng những người khác sao, như thế nào lại đối đãi với mình hắn như vậy, đây là đạo lý gì?”
Lời nàng nói rất kích động, thậm chí cuối cùng còn hung hăng dậm chân một cái, nghiến chặt hàm răng, thoạt nhìn như bị chọc tức. Đạo Huyền nhìn nàng đầy cổ quái, nhưng vẫn an ủi nàng: “Ài, đừng vội đừng vội. Chẳng phải hiện nay danh sách của Đại Trúc Phong vẫn còn chưa gửi lên sao. Không chừng Điền sư đệ vẫn có tên trong danh sách đó, vừa rồi chỉ là suy đoán của ta mà thôi, chắc gì đã là sự thật.”
Tô Như nhếch môi một cái, trên mặt vẫn lộ vẻ bất bình nói: “Đạo Huyền sư huynh, huynh cũng không cần khuyên ta. Đừng nói huynh không phải là người Đại Trúc Phong đã nghĩ như thế, mà theo ta thấy chính nhất mạch của bọn hắn cũng đều xem thường Điền Bất Dịch. Không phải tên đần đạo hạnh kém một chút hay sao, vì thế nên bị mọi người khi dễ, ai cũng không quản hắn làm cái gì. Ta thấy, đệ tử Đại Trúc Phong ai cũng đều kém tên mập mạp, bằng không thì huynh gọi bọn hắn đi Man Hoang một chuyến thử xem? Ai dám đi đây? Mập mạp đi làm việc vào sinh ra tử, còn bọn hắn an ổn ở Thanh Vân Môn mà vẫn xem thường người ta, ở đâu ra cái đạo lý này chứ...”
Lúc đầu Tô Như còn đầy căm phẫn, nhưng càng nói về sau thì như là bất bình thay cho mập mạp chết bầm. Tâm tình dưới sự kích động, khiến vành mắt hơi chút đỏ lên, thanh âm còn mang theo vẻ run rẩy, bộ dáng vô cùng phẫn nộ.
Đạo Huyền bên cạnh nhìn xem cũng hơi động lòng, nhịn không được quan sát một lượt thiếu nữ này, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhẹ giọng an ủi Tô Như một phen.
Tô Như tuy rằng tức giận, nhưng bất luận thế nào Điền Bất Dịch vẫn là đệ tử Đại Trúc Phong, mà danh sách tham gia Thất Mạch Hội Võ đều là do thủ tọa các mạch Thanh Vân Môn quyết định. Vì vậy nàng có giận giữ như thế nào cũng không thể làm được gì. Cuối cùng phải nhờ Đạo Huyền an ủi một phen, nói là danh sách còn chưa có định ra, vả lại còn hứa hẹn sẽ nói giúp cho Điền Bất Dịch trước mặt thủ tọa Đại Trúc Phong Trịnh Thông sư thúc. Đến khi ấy Tô Như mới hạ hỏa, còn liên tục nói lời cảm tạ đối với Đạo Huyền, à..., là thay mặt tên mập mạp nào đó nói lời cảm tạ, sau đó mới rời đi.
Trên đường về trước núi, nhìn bóng lưng Tô Như nhẹ nhàng rời đi, Đạo Huyền không khỏi thở dài một hơi. Có thời điểm, hắn vô cùng hâm mộ tâm cảnh đơn thuần như Tô Như sư muội. Nhưng hắn không phải loại người như vậy, hiện nay bao sự vụ của Thanh Vân Môn đều đặt lên trên người hắn, cũng chẳng có thời gian để cho hắn cảm thán.
Vì vậy, Đạo Huyền định quay về Ngọc Thanh Điện, nhưng lại nghĩ bản thân có nên vì Điền Bất Dịch mà cầu kiến Trịnh Thông sư thúc không đây? Việc này lớn cũng không lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, dù không nói cái gì thì Tô Như cũng không thật sự có thể đến dây dưa với mình. Thậm chí nàng cũng chẳng biết bên trong chuyện này xảy ra cái gì, cuối cùng có lẽ vẫn cho rằng người của Đại Trúc Phong xem thường Điền Bất Dịch, không cho hắn tham gia Thất Mạch Hội Võ mà thôi.
Cũng không thể tưởng tượng đươc tiểu cô nương kia lại có thể kính trọng đối với cái tên mập mạp Điền Bất Dịch như vậy...
*: Man Hoang Hành bạo chương trước Tết, mời các bạn đón đọc