Man Hoang Hành

Chương 30: Hoang mạc (hạ)




Dịch giả: kethattinhthu7

Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong của Thanh Vân sơn.

Nơi đây khí thế hùng vĩ, trước giờ, cung điện rộng lớn của ngọn hùng phong này là chỗ ở của Chưởng môn chân nhân Thanh Vân môn. Trong đó, rộng lớn nhất là Ngọc Thanh đại điện, đây là nơi Chưởng môn chân nhân ngày thường xử lý sự vụ trong môn.

Đại chiến chính ma qua đi, trên dưới Thanh Vân sơn là một đống lộn xộn, không biết có bao nhiêu chuyện cấp bách chờ giải quyết. Hiện tại, Chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử trọng thương không thể xử lý công việc, một phần do có trưởng lão đức cao vọng trọng chết, phần khác, những Trưởng lão còn lại như mấy người Chân Vu, Trịnh Thông thì bị thương nên không thể xử lý những sự vụ vụn vặt trong môn. Tất cả đều đặt lên vai nam tử đang ngồi trong Ngọc Thanh đại điện.

Lúc này, trên Ngọc Thanh đại điện, có mấy chục đệ tử Thanh Vân môn xếp thành hàng dài chờ đợi. Bọn họ theo thứ tự tiến lên báo cáo, xin ý kiến, nghị luận với Đạo Huyền ngồi giữa đại điện, sau đó theo sự sắp xếp của hắn liền quay người, rời khỏi đại điện.

Đạo Huyền ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm nghị, giọng nói nghiêm túc, từ xa nhìn lại có vài phần khí thế không giận mà uy. Tuy luận về bối phận, phần lớn những người trong đại điện đều là đệ tử cùng thế hệ với Đạo Huyền, nhưng không một ai tỏ ra khinh mạn hắn, ai nấy đều thành thành thật thật xếp hàng tiến lên trình bày.

Về phần Đạo Huyền, việc xử trí những sự vụ trong môn này hắn cũng đã quen thuộc khôn khéo, từ chuyện vụn vặt cho đến vấn đề khó xử lý, thường thường hắn đều trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát rồi lập tức đưa ra quyết định.

Quang cảnh tuy rất yên tĩnh nhưng hiệu suất phương thức làm việc lại rất nhanh, khiến đệ tử trong đại điện rất nhanh giảm bớt, không bao lâu đã tới người cuối cùng. Đúng lúc Đạo Huyền chuẩn bị kêu người cuối cùng thì bỗng nhiên thấy một người chạy vội vàng từ đại môn vào, là Thủy Nguyệt của Tiểu Trúc phong, nàng bước nhanh tới trước mặt hắn, kêu lớn:

- Đạo Huyền sư huynh.

Đạo Huyền ngẩng đầu nhìn Thủy Nguyệt:

- Sao thế?

Thủy Nguyệt đáp:

- Dưới núi có hai nhóm người đến, hình như là người của Thiên Âm tự và Phần Hương cốc.

Đạo Huyền khẽ giật mình, lập tức đứng lên, nói:

- Có lẽ hai đại phái này nghe tin nên chạy đến trợ giúp Thanh Vân môn chúng ta, việc này khá lớn, nói không chừng Chưởng môn hai phái còn đích thân tới, ta lập tức bẩm báo sư phụ, báo cho người biết. Thủy Nguyệt sư muội, trước mắt, nhờ muội và Chân Vu sư thúc đón tiếp bọn họ một lát.

Thủy Nguyệt gật đầu:

- Vâng, muội biết rồi.

Đạo Huyền gật đầu, quay người bước nhanh vào phía sau Ngọc Thanh đại điện, đi qua hành lang gấp khúc, tới bên ngoài gian phòng tĩnh thất Thiên Thành Tử đang nghỉ ngơi. Nhưng khi chỉ còn hơn một trượng là tới nơi thì Đạo Huyền đột nhiên thấy cửa phòng mở toang, bên trong có một thân ảnh không ngừng đi qua lại, có điều người đó không phải là Thiên Thành Tử.

Đạo Huyền chấn động, vội vàng bước nhanh qua cửa tĩnh thất, tiến vào bên trong xem xét, thấy trong phòng chỉ có một đạo đồng đang dọn dẹp, mà tĩnh thất lúc này lại hết sức lộn xộn. Chăn nệm vốn ở trên giường Thiên Thành Tử bị ném sang một bên, ngoài ra có không ít đồ đạc nằm ngổn ngang dưới mặt đất như là vừa rồi có người bị chọc giận nên phát tiết ném đồ đạc.

Tuổi tác của đạo đồng này không lớn, vẻ mặt y uể oải, lẳng lặng ngồi dọn đồ dưới nền, hai mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.

Đạo Huyền tất nhiên biết người này, y là đạo đồng Bạch Thạch ngày thường luôn ở đây hầu hạ sư phụ Thiên Thành Tử, lúc này, hắn thấy tình hình có chút không đúng, không khỏi ngạc nhiên hỏi Bạch Thạch:

- Bạch Thạch, ở đây xảy chuyện gì thế?

Thấy người đến là Đạo Huyền, Bạch Thạch vội vàng đứng dậy, nghiêm chỉnh thả tay đứng thẳng, y rõ ràng cực kỳ kính sợ đối với vị Đại sư huynh này.

Đạo Huyền bước tới, nhìn chung quanh một lượt rồi chau mày, lại hỏi Bạch Thạch:

- Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì, còn nữa, sư phụ đâu rồi?

Bạch Thạch mím môi, một lát sau mới thấp giọng nói:

- Đệ… đệ vẫn như thường ngày đến quét dọn phòng, không hiểu sao Chưởng môn chân nhân sau khi thấy đệ lại nổi cơn tức giận, mắng to đệ một phen, nói đệ quấy rầy người đang thanh tu, tội ác tày trời, còn nói, còn nói...

Đạo Huyền thấp giọng hỏi:

- Sư phụ còn nói gì nữa?

Dường như không nhịn không được nữa, Bạch Thạch khóc lớn, ngẹn ngào vừa khóc vừa kể:

- Đạo Huyền sư huynh, Chưởng môn chân nhân còn nói muốn đuổi đệ xuống núi, trục xuất khỏi Thanh Vân môn.

Thân thể Đạo Huyền chấn động, ngạc nhiên nhìn Bạch Thạch, dường như không tin lỗ tai mình, nhưng rõ ràng thần sắc Bạch Thạch tuyệt đối không giống như đang giỡn, lúc này, y mắt nước mắt lưng tròng nhìn Đạo Huyền, nức nở nói tiếp:

- Sư huynh, đệ nên làm gì bây giờ? Đệ thật không hề cố ý chọc giận Chưởng môn chân nhân.

Đạo Huyền trầm mặc thật lâu, sau đó nói:

- Đệ yên tâm, việc này huynh sẽ thay đệ cầu xin sư phụ.

Bạch Thạch vội vàng quỳ xuống:

- Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh.

Đạo Huyền thở dài, cúi người nhẹ nhàng kéo y dậy, sau một lúc trầm ngâm mới nói:

- Thế này đi, mấy ngày tiếp theo đệ đừng làm việc ở Ngọc Thanh điện, hãy qua bên kia Vân Hải ở mấy ngày rồi hẵng về. Ta nghĩ có lẽ sư phụ chỉ là trong lúc nổi nóng nên lỡ lời thôi, huynh sẽ nói giúp đệ một chút, đệ chỉ cần tránh đi mấy ngày, có lẽ sẽ không sao.

Bạch Thạch vội vàng gật đầu đồng ý:

- Vâng, vâng, đệ biết rồi.

Đạo Huyền thở dài, lại nhìn thoáng qua đám chăn nệm lộn xộn trên giường, nhíu mày hỏi:

- Đúng rồi, hiện giờ sư phụ đi đâu, đệ biết không?

Bạch Thạch suy nghĩ rồi đáp:

- Vừa rồi đệ sợ tới mức quỳ sát mặt đất, đến thở mạnh cũng không dám nên không biết sư phụ đi đâu. Nhưng mà, lúc đó đệ có nghe được lão nhân gia nói một câu, nói là ở đây quá ồn ào, khiến người khó tu hành nên muốn đi Tổ Sư từ đường tĩnh dưỡng một lúc.

Đạo Huyền khẽ giật mình, cau mày hỏi tiếp:

- Sư phụ đi Tổ Sư từ đường?

Bạch Thạch cẩn thận nhìn hắn, thấp giọng đáp:

- Quả thực đệ nghe được như vậy.

Đạo Huyền gật đầu, nhẹ nhàng khoát tay, Bạch Thạch vội khom lưng hành lễ, sau đó bước nhanh ra khỏi tĩnh thất.

Chỉ còn lại một mình Đạo Huyền, tĩnh thất thoáng cái yên tĩnh trở lại, chung quanh không một tiếng động, yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Một mình hắn đứng đó, nhìn quanh một lượt, sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng, trong mắt lộ ra một tia vô cùng lo lắng.

***

Từ Thảo Hài thôn, Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường bay liên tục về, cố gắng nhanh chóng hội hợp với mấy người Vạn Kiếm Nhất đang chờ. Trong khoảng thời gian này, Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng và Thương Chính Lương tìm kiếm tất cả di thể trong thôn, sau đó đưa ra ngoài thôn, tìm chỗ đất rộng rãi đào mấy hố đơn giản an táng riêng từng người.

Lúc hai người Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường trở về thì mấy người Vạn Kiếm Nhất vẫn chưa làm xong nên hai người xúm lại hỗ trợ. Năm đệ tử Thanh Vân môn cùng làm, chẳng bao lâu thì an táng xong di thể thôn dân gặp nạn.

Làm xong, đứng trước hàng nấm mộ mới đắp, sắc mặt năm người trở nên trầm trọng.

Vạn Kiếm Nhất ngưng mắt nhìn những nấm mộ, khẽ thở dài:

- Các hương thân đã nhập thổ vi an, chúng ta cũng đi thôi.

Dứt lời, hắn quay người bước đi, mấy người Thương Tùng, Điền Bất Dịch chắp tay xá hàng nấm mộ rồi yên lặng đi theo.

Rời khỏi Thảo Hài thôn, bọn họ đi về phía tây bắc, trên đường cũng gặp không ít thôn trang bị yêu nhân Ma giáo đánh cướp, trông vô cùng thê thảm. Có điều những ngày này, bọn họ không còn gặp thôn dân nào may mắn như ông cháu Trương gia. Có lẽ sự vắng vẻ của những thôn trang này không phải do đao của Ma giáo phủ xuống mà là vì thôn dân nhanh chóng chạy tránh tai họa.

Trong lúc truy đuổi, năm người bọn họ thấy không ít dư nghiệt Ma giáo chạy trốn, nhưng vì tránh phiền toái, đồng thời tranh thủ nhanh chóng xâm nhập Man Hoang nên Vạn Kiếm Nhất bảo mọi người tránh bọn yêu nhân này, tất cả yên lặng đi về phía tây bắc.

Đi như vậy được ba ngày, cảnh vật xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa, cảnh bình nguyên tươi tốt dần biến mất, được thay bằng một vùng đất lớn màu vàng, không khí cũng từ ẩm ướt sang khô ráo. Đến ngày thứ tư thì không còn cảnh sắc bình nguyên nữa, khắp nơi là cảnh nham thạch hoang vu, đất vàng nứt nẻ, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cát vàng lại bị thổi tung lên.

Trên mảnh đất hoang nguyên này, rất khó nhìn thấy màu xanh của lá cây. Tuy rằng cũng có cây cỏ nhưng phần lớn là héo úa. Khi mặt trời lên cao chiếu ánh nắng gay gắt xuống, những người bước đi trong hoang mạc này không khỏi lạnh người.

Năm người Vạn Kiếm Nhất đều là đệ tử Thanh Vân môn có đạo hạnh trong người nên tất nhiên sẽ không sợ khí hậu ác nghiệt này, có điều nhìn quanh đều là cảnh sắc hoang vu, tiêu điều, ai nấy đều biết là đã đi gần tới biên giới Man Hoang, địa phương truyền thuyết chưa có tu sĩ chính đạo trung thổ nào đi qua.

Đến nơi này, hành động của mấy người Vạn Kiếm Nhất càng thêm cẩn thận, thậm chí đôi khi còn không đi cùng một chỗ.

Dưới sự an bài của Vạn Kiếm Nhất, có lúc chia thành nhóm hai người hoặc ba người, cũng có khi là mỗi người đều tản ra, duy trì khoảng cách với nhau, cùng đồng thời chú ý động tĩnh xung quanh, từ từ tiến đến biên giới Man Hoang.

Đến một buổi trưa, sau khi đi được nửa ngày, Vạn Kiếm Nhất gọi mấy người sư đệ lại, năm người đến dưới một trụ thạch nhũ trong thạch lâm nghỉ ngơi. Đầu tiên là để tránh ánh mắt kẻ địch, thứ hai là để tránh ánh nắng chói chang của mặt trời, cho mọi người thoải mái một chút.

Sau khi ngồi xuống, Tăng Thúc Thường lấy từ trong người ra một cái hồ lô nước, uống một ngụm lớn rồi đưa cho Điền Bất Dịch ngồi bên cạnh, miệng lầm bầm:

- Phía sau hoang mạc còn khắc nghiệt thế này, nghe nói đất ở Man Hoang còn hoang vu hơn ở đây gấp chục lần, rốt cục những yêu nhân Ma giáo kia sao có thể sống sót ở đây chứ?

Thương Tùng đứng gần đó lãnh đạm nhìn Tăng Thúc Thường, lắc đầu, quay người nhìn Vạn Kiếm Nhất đang ngồi trên một tảng đá lớn cách đó không xa, nói:

- Vạn sư huynh, dọc đường có chút kỳ quái, đặc biệt là sau khi tiến vào hoang mạc này, chúng ta mãi mà không gặp một tên dư nghiệt yêu nhân Ma giáo nào.

Vạn Kiếm Nhất chậm rãi gật đầu, nhíu mày, tựa hồ cũng cảm thấy vấn đề này có chút khó hiểu, đang lúc mở miệng định nói thì thần sắc hắn chợt khẽ biến, đột nhiên đứng dậy, thấp giọng nói:

- Đừng lên tiếng!