Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 45: Thanh tỉnh




Độc giải trên người Nhạc Thần đã qua bảy ngày nhưng cậu vẫn mê man không tỉnh như cũ.

Mỗi ngày chỉ trông vào viên thuốc bát thang để duy trì nên thân thể đã gầy một vòng lớn, mấy khối thịt nuôi dưỡng trước đó cũng không còn, cậu trở về bộ dạng mùa đông năm trước Ngu Gia Tường nhìn thấy.

Chẳng qua, tuy rằng khi đó Nhạc Thần phát sốt mắt không thấy nhưng thân thể cũng không suy yếu giống như bây giờ.

Trời đã vào hạ nhưng trong phòng vẫn để ấm lô hương lửa như cũ, Nhạc Thần lẳng lặng nằm trên giường, hai má lạnh lạnh.

Ngu Gia Tường vươn tay khẽ vuốt gương mặt Nhạc Thần, hai má bởi vì gầy đi mà lõm xuống, tái nhợt trắng trong, ánh mắt nhắm chặt, trên môi không chút màu sắc làm cho người càng thêm đau lòng.

Ngu Gia Tường cầm mu bàn tay Nhạc Thần nhẹ hôn một chút rồi bỏ vào trong chăn.

Vô luận Nhạc Thần có gầy thành dạng gì đi nữa, ở trong mắt hắn cậu vẫn luôn đẹp nhất, so với bất cứ kẻ nào lại càng đẹp hơn.

Buổi chiều ngày hôm đó, Ngu Gia Tường đến xem Nhạc Thần, ngồi bên giường nhìn nội thị thay quần áo cho Nhạc Thần, nhìn bộ dạng Nhạc Thần xương cốt như tiêu tan, đơn bạt yếu ớt lặng yên tựa vào người nội thị mà hắn một trận hoảng hồn, bổng nhiên vừa sợ lại vừa thương, hắn đứng dậy ngồi vào giường để nội thị giao Nhạc Thần cho hắn.

Ngu Gia Tường ôm Nhạc Thần vào trong lòng, hôn môi hôn má nhưng Nhạc Thần không hề phản ứng.

Ngu Gia Tường ngây ngơ có chút ngốc, trong mắt một trận thống khổ mờ mịt, ánh mắt nhu hòa lại có chút hung tàn, dán sát vào tai Nhạc Thần mà nói, “Nhạc Thần, sao ngươi còn không tỉnh lại…”

Đem tay Nhạc Thần để trong tay mình nhẹ xoa, xoa đến ngón tay Nhạc Thần từ trắng thành phiếm hồng mới bỏ qua, thanh âm nhu tình mang theo vô ngàn thống khổ, “Ngươi mau tỉnh! Mỗi ngày nhìn ngươi như vậy làm sao trẫm có thể chịu được, ngươi sao lại nhẫn tâm như thế, nhẫn tâm không tỉnh lại……”

Nói xong lại hôn môi Nhạc Thần, bắt đầu nhẹ liếm rồi dần dần dùng sức mà cắn, môi Nhạc Thần tái nhợt bị hắn cắn vừa hồng vừa sưng.

Nhìn Nhạc Thần vẫn không chút phản ứng như vậy khiến hắn ngây ngốc lại phát điên, môi đối môi, mũi đối mũi, mắt đối mắt ác độc mà nói, “Chẳng phải ngươi vẫn không cho trẫm chạm đằng sau ngươi hay sao? Nếu ngươi không tỉnh lại, trẫm sẽ cưỡng bức ngươi, trẫm cưỡng bức ngươi…”

Nhạc Thần vẫn không phản ứng, ánh mắt nhắm chặt, lẳng lặng nằm trong lòng hắn, thân thể có chút lạnh, gầy đến xương cốt chạm vào hắn có chút khó chịu, trong lòng Ngu Gia Tường dị thường chua xót, tựa đầu chôn vào gáy Nhạc Thần, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu nói bên tai Nhạc Thần, “Trẫm không đành lòng, không đành lòng đối với ngươi như vậy, ngươi yên tâm đi! Ngủ thật tốt……”

Qua một lúc, thật ra trong lòng khó chịu muốn đòi mạng nhưng lại đột nhiên uy hiếp, “Trẫm không muốn cho ngươi ngủ, ngươi tỉnh dậy, ngươi tỉnh dậy, nếu ngươi không tỉnh dậy, về sau trẫm sẽ không cần ngươi, trẫm không cần ngươi, không cần ngươi…”

Tạ Vân Trình đứng ở đằng sau bình phong chờ hầu, sợ Hoàng đế thình lình phát điên làm bị thương Nhạc Thần sau này lại hối hận, nghe lời nói điên cuồng si tình của Hoàng đế mà lòng chua xót lão lệ tung hoành nhưng lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể cầm khăn tay không ngừng chùi lau nước mắt, miệng không chút tiếng động.

Ngu Gia Tường nhẹ hôn mi mắt Nhạc Thần, như muốn dùng sức mà hôn tỉnh cậu.

Đột nhiên cảm thấy mi mắt Nhạc Thần giật giật làm cho hắn không thể nào tin, nhanh chóng nhìn chằm chằm Nhạc Thần, bất quá sau lại chẳng có phản ứng gì.

Hắn tưởng mình vì bị ảo giác mà tâm dần nguội lạnh.

“Đừng…”

Thanh âm yếu ớt cực kì mỏng manh.

Ngu Gia Tường thật sự nghe rõ ràng.

Hắn sợ ngây người, thời điểm Nhạc Thần không tỉnh lại hắn đau lòng chua xót, còn hy vọng cậu mau mau tỉnh lại.

Cảm thấy Nhạc Thần muốn tỉnh hắn lại khiếp đảm, giữa kích động cũng chỉ là kích động, hắn lo sợ Nhạc Thần chỉ đùa vui làm cho hắn mang theo hy vọng, kỳ thật cuối cùng cũng không có tỉnh.

Mi mắt Nhạc Thần nhẹ giật, lúc này Ngu Gia Tường đã vứt bỏ khiếp đảm chỉ còn lại kích động, vui mừng gọi, “Nhạc Thần, Nhạc Thần, ngươi tỉnh sao? Đây là ngươi tỉnh sao?”

Ngón tay Nhạc Thần hắn nắm lại động, sau đó mi mắt run run, đôi mắt khẽ hở mong manh.

Ngu Gia Tường khẩn trương nhìn cậu, từ kẽ hở nhìn đến đồng tử sâu đen, đến một tầng nước mơ màng che trên mặt, còn mang theo hoang mang bối rối.

Ngu Gia Tường vui muốn nhảy dựng lên, ôm Nhạc Thần càng thêm chặt, cao hứng hô, “Tạ Vân Trình, Tạ Vân Trình, Nhạc Thần tỉnh, y tỉnh, đi gọi Liễu Nhất Sơn và các vị Thái y khác đến đây, nhanh đi……”

Ở thời điểm Ngu Gia Tường hưng phấn gọi Nhạc Thần, Tạ Vân Trình đã kích động vòng qua bình phong xem tình huống, nhìn thấy Nhạc Thần mở mắt, hắn xúc động đến miệng cũng mở lớn.

Sau khi được Ngu Gia Tường phân phó đã chạy ra khỏi cửa, để nội thị đi mời thái y lại đây, còn mình thì an bài tất cả mọi chuyện Nhạc Thần cần phải làm sau khi tỉnh lại.

Đầu tiên là Nhạc Thần mờ mịt, sau khi ánh mắt tập trung thì nhíu mày, miệng nhẹ nhàng động một cái, Ngu Gia Tường nhìn cánh môi Nhạc Thần vừa bị mình cắn đến đỏ au thì có chút chột dạ.

“Đau…” Nhạc Thần mở miệng nói ra đơn âm, thanh âm nhỏ nhỏ khàn khàn.

Ngu Gia Tường không nghe rõ, khẩn trương hỏi, “Nhạc Thần, muốn nói gì sao, uống nước, uống thuốc, xoa xoa huyệt vị trên đầu……”

Nhạc Thần nhăn mày càng chặt hơn, đôi mắt mở to một chút, còn nói thêm, “Đau, ta đau……”

Thanh âm so với lúc trước lớn hơn một chút.

Lúc này Ngu Gia Tường nghe rõ mới lập tức hỏi, “Đau, làm sao đau, thái y sắp đến, thái y sắp đến, sẽ không đau……”

“Ngươi, buông ra, khó chịu……” Nhạc Thần nhíu chặt chân mày không buông chút nào, thế này Ngu Gia Tường mới phát hiện bản thân nhất thời hưng phấn mà ôm Nhạc Thần thật chặt, hơn nữa tay nắm tay Nhạc Thần không tự giác mà dùng khí lực lớn, ngón tay Nhạc Thần đều bị hắn niết đỏ, vết thương trên bả vai Nhạc Thần vừa rồi bị tay khác của hắn đỡ lấy phỏng chừng cũng bị đau.

Hoang mang đặt Nhạc Thần trên giường, bởi vì lo lắng mà lót gối vài lần không xong, sau khi lót tốt thì lập tức hỏi, “Bây giờ được rồi chứ, còn đau không?”

Chân mày Nhạc Thần buông lỏng một chút, giống như cố gắng mở mắt lại giống như muốn tiếp tục mê man.

Lúc này Ngu Gia Tường đã nóng nảy, bắt lấy tay Nhạc Thần kéo đến còn mệnh lệnh nói, “Ngươi không thể ngủ tiếp, ngươi không được nhắm mắt lại, ngươi không được ngủ, không được ngủ.”

Nhạc Thần bị đau tỉnh, xương cốt lúc này bị Ngu Gia Tường lay đến khó chịu, “ô ô” vài tiếng mà rên rỉ, thật sự không chịu nổi hắn điên khùng như vậy, thanh âm suy yếu hữu khí vô lực mắng, “Ngươi buông tay, đừng giày vò ta!”

Ngay cả nội thị cung nữ vội vàng bưng nước ấm hầu hạ Nhạc Thần rửa mặt nhìn thấy cũng bất lực, chỉ là trong đó có vị cung nữ tiến lên khuyên giải Hoàng đế, “Hoàng Thượng, nếu công tử đã tỉnh thì sẽ không dễ dàng ngủ nữa. Trước để nhóm nô tỳ hầu hạ y lau mặt.”

Ngu Gia Tường quay đầu nhìn nàng một cái, không nói gì.

Lấy khăn ấm được dâng lên, tự mình lau mặt cho Nhạc Thần, mặt Nhạc Thần vừa rồi lạnh lẽo cũng ấm áp lại.

Thần chí Nhạc Thần vẫn không rõ lắm, thân thể đau nhức vô lực, ý nghĩ hôn trầm, thế giới vừa trầm vừa nặng, giống như không khí đều cạn đến mức làm cậu thở không nổi.

Một người mê man và một người thanh tỉnh vẫn có chút khác biệt lớn, Ngu Gia Tường cũng qua thời khắc bối rối ban đầu, tâm tĩnh hạ, không dám lại làm đau Nhạc Thần, để cậu nhắm mắt nằm ở trên giường.

Thái y rất nhanh cũng tới.

Biết Nhạc Thần tỉnh, khuôn mặt mọi người lúc đầu đều lo lắng đề phòng cuối cùng cũng có tia thoải mái, nhiều ngay nay bởi vì Hoàng đế nhanh chóng uy hiếp trách tội mà tâm tình khẩn trương không yên nay đã được giải phóng.

Trên mặt mọi người đều tươi cười.

Chỉ cần Nhạc Thần tỉnh lại sau đó chậm rãi điều dưỡng cơ thể, nghỉ ngơi tốt, tuy rằng thân thể yếu kém nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhạc Thần tỉnh lại, Hoàng đế là người cao hứng nhất, Liễu Nhất Sơn được thưởng nhiều nhất, các thái y trợ giúp khác cũng đều được thưởng.

Lúc này kể từ ngày Nhạc Thần bị trúng tên đã qua bốn mươi ngày.

Trong thời gian bốn mươi ngày này trên triều đình phong vân biến ảo, chết không ít người, lưu đày không ít người, không ít người bị giáng chức, cũng không ít người được thăng quan, cũng không ít người được trọng dụng.

Có người khóc, có người cười.

Triều đình chính là chỗ như vậy.

Người đùa giỡn quyền thế, cũng không khỏi kết cục bị quyền thế đùa giỡn.

Trong phong ba Hoàng đế bị ám sát, người không phải đã chết hoặc lưu đày, đảo lộn cả gia tộc làm người ta khắc sâu ghi nhớ, dù sao mọi người lúc nào cũng chỉ thấy ngôi sao tinh sáng, đối với người biến mất chẳng ai để ý, nhưng làm bọn họ đàm luận là những gia tộc quật khởi trong phong ba chiếm được địa vị hơn người.

Bị chú mục nhiều nhất là Lan Thủy Nhạc gia.

Dù sao đợt ám sát lần này là Nhạc gia Nhị công tử dùng thân thể chắn tiễn cho Hoàng đế, nên Hoàng đế mới không bị thương.

Hoàng đế ban cho Lan Thủy Nhạc gia đất phong, vốn muốn phong Nhạc gia thành Hầu tước, nhưng Nhạc gia là một gia tộc xuất thế, cự tuyệt hảo ý Hoàng Thượng, vì thế, Hoàng đế chỉ phong Nhạc gia Nhị công tử thành ‘Vinh Ân Hầu’.

Vinh sủng như vậy mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao Nhị công tử Nhạc Thần vì một lần trúng độc mà mệnh sớm tối, nếu như không tốt được, lại chết vì bệnh, có đại ân sủng với y mà nói thì có tác dụng gì.

Trên phố truyền đồn Vinh Ân Hầu có đãi ngộ đặc biệt, cũng có không ít đồn đãi nói ‘Vinh Ân Hầu’ diện mạo tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng, trước đó đã có quan hệ sơ lược với Hoàng Thượng, có thể chắn độc tiễn thay cho Hoàng đế là vì lúc ấy ở cạnh Hoàng Thượng. Có thể bên người Hoàng đế là những người thế nào a, trừ bỏ trọng thần chính là phi tần, Nhạc gia Nhị công tử là người trước giờ chưa từng được nghe nói qua bao giờ, lúc ấy cư nhiên có thể bên cạnh Hoàng đế, người thông minh vừa nghĩ đã đoán được nội tình.

Vì thế lời đồn ái muội về Hoàng đế và Vinh Ân Hầu lại càng nhiều hơn, thậm chí còn có người biên soạn thành tiểu thuyết, người kể chuyện ở trong tửu lâu tùy ý mà nói. Đương nhiên chuyện xưa đã đổi thành triều đại không tên, Hoàng đế không tên và người thiếu niên mỹ mạo không tên của gia tộc nào đó.

Sau khi Nhạc Thần được giải độc đã có thể đi lại, Hoàng đế cần hồi kinh xử sự nên đem Nhạc Thần mang về kinh.

Nhạc Thần không muốn tiến cung, Hoàng đế vì giữ lời hứa lại vì thế cục lúc ấy còn chưa yên ổn, nên an bài Nhạc Thần  ở điện Sùng Huy, hắn cũng ở trong đó.

Sau khi Nhạc Thần tỉnh, thân thể rất suy yếu thậm chí tự mình ngồi xuống cũng không thể, chỉ có thể nằm trên giường mỗi ngày, tiếp thu mát xa điều dưỡng thân thể.

Đệm giường vừa dày vừa mềm, bằng không xương cốt sẽ đau.

Mà tinh thần cũng không quá tốt, thường xuyên ngủ nhiều tỉnh ít, cũng vì tràng vị yếu ớt chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, còn phải uống thuốc.

Mỗi ngày Nhạc Thần trôi qua rất buồn, chỉ có thể để Lí Lực đi tìm chút truyền kì thoại bản để cậu giết thời gian.

Nhạc Thần được bảo hộ trong Sùng Huy cung, không tiếp xúc bất cứ thứ gì từ bên ngoài, cũng không biết phong vân trên triều, không biết mình được phong Hầu gia, không biết mình và Hoàng đế được truyền thành truyền thuyết trên phố, không biết hậu cung vì cậu mà ghen không ít, không biết trong triều có bao đại thần trong lòng thầm mắng cậu nịnh thần, lại có bao nhiêu người muốn nịnh bợ cậu……

Không biết những người lo lắng cho cậu là nhiều cỡ nào, Thích Ngân thỉnh cầu Hoàng đế vài lần nhưng Ngu Gia Tường vẫn không cho câu trả lời thuyết phục, còn Ngô vương thì về đất phong, trước khi đi muốn gặp mặt Nhạc Thần một lần cũng bị Hoàng đế đuổi đi, Ngu Gia Tường đoạn tuyệt tất cả những người hữu tâm có liên hệ với Nhạc Thần.

Nhạc Diệu và Uông Kiền xin chỉ thị đến thăm Nhạc Thần nhưng ngược lại lại được cho phép, chẳng qua trước khi đến đã bị Hoàng đế lệnh không cho phép nói lung tung với Nhạc Thần.

Nhạc Thần đã có thể đi lại tuy thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng cũng không phải tàn phế. Mỗi ngày Nhạc Thần nằm trên giường đến mốc meo, giờ muốn đi nhiều một chút lại bị vô số người quản không được, đây là chuyện cậu bực nhất mấy tối gần đây.

Buổi chiều Uông Kiền và Nhạc Diệu đến thăm Nhạc Thần.

Nhạc Thần vô sự không có gì làm, bởi vì vai trái bị không thể động thậm chí cũng không thể đàn tỳ bà, nên cậu cầm cung nga họa mi dùng chì than để vẽ.

Bút than dùng không tệ, mỗi ngày Nhạc Thần luyện viết chữ còn thể vẽ vài bức, vì Ngu Gia Tường vẽ ra hai bản, Ngu Gia Tường nhìn thấy vừa mới lạ vừa rất thích, còn đặt nó trong tẩm điện, để Nhạc Thần thường thường có thể nhìn thấy, tựa như nhìn thấy chính bản thân hắn.

Nhạc Thần bị bộ dạng tự kỉ kia của hắn chọc cười đến không ngừng, cười đến dạ dày cũng đau.

Sau đó lại vẽ cho Lí Lực, còn có vài nội thị hầu hạ cậu và những người khác cũng có, thậm chí đến Tạ Vân Trình cũng bị cậu lôi làm người mẫu.

Lý Lực dựa theo yêu cầu Nhạc Thần bày một cái bình hoa bên cạnh còn có điểm tâm để Nhạc Thần vẽ. Nhạc Thần chuyên chú phỏng lại, đến Nhạc Diệu Uông Kiền tiến vào cậu cũng không chú ý.

Nhạc Thần nắm rất chắc tỉ lệ và ánh sáng mà trong tranh thủy mặc ít khi có, đến khi nhìn thấy Nhạc Diệu lại phát si, Uông Kiền chậc chậc cảm thán, khó trách gần đây nghe trong cung thiếu bút than để dùng, còn phải mang lượng lớn từ ngoài cung tiến vào, nguyên lai đều sử dụng như vậy.

Mỗi ngày Nhạc Thần tiêu hao bút than như vậy làm cho rất nhiều cung nữ trong cung đều thiếu để dùng*, Hoàng đế đương nhiên sẽ không hạn chế Nhạc Thần sử dụng còn đem gần hết mang cho cậu.

(*) Chì than để nữ tử ngày xưa vẽ chân mày.

Chỉ là Nhạc Thần vì chế xuất ra bút tốt để dùng, còn muốn cải tiến không ít bộ phận, đến lúc này mới bị Hoàng đế răn dạy một phen, kiên quyết không cho.