Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 41: Phong cảnh đẹp nhất




Ở trong mộng Nhạc Thần đột nhiên bị một loại bi thương cô độc nặng nề làm tỉnh giấc, chung quanh mờ mịt, vươn tay lần tìm bên người.

Đây là phản ứng thường xuyên lúc ban đầu khi mắt cậu không thấy, thậm chí có khi từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy tối đáng sợ, cô đơn buồn bã thành lệ mà tuôn.

Là một mình rời quê hương đất khách, rời đi quá xa, thậm chí đã không còn đường trở về.

Nhạc Thần bừng tỉnh không nhớ rõ tình cảnh trong mộng, không biết bên trong có phải là chuyện trong nhà hay không, hay lại là một người đi trong bóng tối, đưa tay không thấy năm ngón, nghiêng ngả lảo đảo……

“Nhạc Thần, làm sao vậy, thân thể còn khó chịu không?”

Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn từ tính trầm thấp, một bàn tay đặt trên thắt lưng cậu, Nhạc Thần đem thân thể dựa vào trong lòng người bên cạnh, thanh âm thấp thả buồn bã, “Không phải ngươi nói phải đi sao?”

Trong phòng chỉ đốt mấy ngọn nến, cách màn, ánh sáng trong giường càng mông lung ảm đạm, nghe trong thanh âm Nhạc Thần có giọng mũi, ban đầu Ngu Gia Tường còn tưởng Nhạc Thần buồn ngủ, lúc này tỉnh dậy không ít, cảm nhận trước ngực ẩm ướt, vươn tay vuốt ve trên mặt Nhạc Thần, nhuộm đầy nước mắt.

“Như thế nào lại khóc? Không phải là trẫm không đi sao?” Giọng nói Ngu Gia Tường mang theo kinh ngạc, mang theo thương tiếc, đem mặt Nhạc Thần nâng lên.

Nhạc Thần cũng không biết chính mình vì sao lại rơi lệ, nước mắt kia tựa như vẫn chảy khi trong mộng, thẳng đến bây giờ.

“Ta cũng không biết thế nào lại chảy nước mắt.” Đáy lòng Nhạc Thần còn đang cô đơn tịch mịch, phiền muộn thê lương như vậy tựa như ngấm vào máu, đuổi cũng không đi, “Ta và Ngô Vương thật sự không có phát sinh chuyện gì, chỉ là trùng hợp gặp được.” Nói xong, nước mắt không biết làm sao lại càng rơi nhanh.

Ngu Gia Tường lau nước mắt trên mặt cậu, “Ân. Trẫm tin tưởng ngươi! Đừng khóc, bằng không lo lắng rồi sẽ đau đầu!”

Kỳ thật Nhạc Thần muốn nói, ‘Ngươi không rõ! Ngươi cũng không hiểu bị ngươi nói như vậy tâm của ta thế nào?’ Đáy lòng Nhạc Thần thật sự sợ hãi cô độc, sợ hãi bị từ bỏ, vốn là rời đi thế giới quen thuộc, rời đi người nhà, một mình ở tại thế giới lạ lẫm này kiếm ăn, thật vất vả mới buông cảnh giác nguyện ý dựa vào hắn, lại bị hắn phản bội lợi dụng, tốn thời gian rất dài khoảng lòng bị tổn thương mới bổ khuyết, sau cũng không dễ dàng tin cậy người khác, thế nhưng, ái tình lại là một chuyện mạc danh kỳ diệu, làm cho người ta khó lòng phòng bị, thời điểm đem tâm giao ra, đối với Nhạc Thần mà nói, lòng phòng bị tựa như độc xà chiếm cứ, luôn luôn lo lắng sẽ bị vứt bỏ, sẽ bị tổn thương, trong tình yêu có được ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng là, sau lưng vẫn còn tồn tại lo lắng và bi thương.

Nhạc Thần nói không ra lời trong tim mình, chỉ có thể hướng Ngu Gia Tường tựa vào càng sát, bình tĩnh nói, “Ngu Gia Tường, về sau nếu không cần ta, khi đó ngươi nguyện ý cho ta một trang viện u tĩnh qua hết quãng đời còn lại không?”

Thanh âm tuy rằng bình tĩnh, nhưng áp lực bi thương dưới đáy lòng lại làm cho âm sắc biểu hiện ra ngoài, vô luận như thế nào Nhạc Thần cũng không ngăn cản được, Ngu Gia Tường nghe xong, tâm chấn động một chút, đến nỗi tay vỗ về Nhạc Thần cũng dừng lại, “Ngươi thế nào lại nghĩ đến những chuyện này, trẫm chưa từng nói không cần ngươi a!”

“Sự tình này về sau ai nói được, trong lòng ta không nỡ, ngươi rốt cuộc có nguyện ý hay không?” Nhạc Thần nâng mắt nhìn chằm chằm Ngu Gia Tường hỏi.

Trong mắt Nhạc Thần mang theo lệ quang, lẳng lặng sâu kín, bi thương thê lương tựa như một thứ vô hình ẩn sẳn bên trong, Ngu Gia Tường nhìn đến một trận đau lòng, “Trẫm không nói sẽ không cần ngươi. Ngươi không cần lo lắng những chuyện này! Đừng suy nghĩ đoán mò, hảo hảo ngủ đi! Về sau mọi chuyện sẽ tốt!”

“Ngươi đừng có lệ với ta như vậy! Chẳng lẽ đơn giản một lời hứa hẹn thế này ngươi cũng không nguyện ý cho ta sao?”

“Vậy được rồi! Về sau trẫm cho người sửa lại một cái trang viện lớn, cho ngươi ở bên trong đó!” Thanh âm Ngu Gia Tường kiên định hữu lực, Nhạc Thần nhìn hắn chờ mong, nói, “Ngươi cho ta một đạo thánh chỉ đi! Đem lời ngươi đáp ưng với ta viết ở trên đó.”

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần không muốn bỏ qua, đành phải gật đầu đáp ứng, “Hảo! Ngày mai liền viết! Ngươi còn có yêu cầu gì đến lúc đó đều viết! Tốt lắm! Ngủ!”

Trong lòng Nhạc Thần luôn cảm thấy không nỡ, trống trơn lành lạnh.

Ngày thứ hai, Hoàng đế để  một lão Vương gia thay hắn tổ chức săn bắn.

Sáng sớm, tự mình phụng bồi Nhạc Thần dẫn cậu đi xem phong cảnh đẹp nhất từng hứa.

Buổi tối hai người mới trải qua tranh chấp, lúc này, khó chịu trong lòng tuy rằng chưa tan, nhưng hai người vẫn cùng nhau ra ngoài tầm cảnh đạp xuân nên cũng thấy vui vẻ.

Từ trong hành cung đi ra, bên ngoài là một vùng ngoại ô cây cỏ, xa xa có núi non trùng điệp, cây cối sinh trưởng trên đó, lục sắc kéo dài giáp gianh thiên địa.

Núi non đồ sộ, trời cao đất rộng, bao nhiêu không vui lúc đầu trong lòng lúc này cũng trở nên cởi mở hơn.

Nhạc Thần và Ngu Gia Tường cưỡi trên cùng một con ngựa, phía sau có mấy thị vệ bảo hộ.

Ngu Gia Tường cầm roi quất ngựa về phía trước, nói, “Ở ngay hướng kia! Chúng ta đi thôi!”

Tuấn mã phi nhanh về trước, Nhạc Thần có loại cảm giác giống như phía sau có một đôi cánh vươn dài tung bay, tựa vào lòng Ngu Gia Tường vẫn tưởng như bay về phía trước.

Khác với phương hướng đội săn bắn đang đi, Ngu Gia Tường mang theo Nhạc Thần nhằm hướng đông nam mà tiến, qua thảo điền, chính là rừng cây thưa thớt, ngựa thả chậm bước chân, cây cối cũng dần dần trở nên tươi tốt, cuối cùng cưỡi ngựa không thuận, đành phải dắt ngựa đi đường.

Thị vệ phía sau vẫn theo sát.

Nhạc Thần được Ngu Gia Tường nắm tay, một đường đi thẳng về phía trước, bởi vì tràn đầy mới lạ, hơn nữa cũng chờ mong cảnh đẹp Ngu Gia Tường từng nói đã gặp, vì vậy tinh thần phấn khởi vẫn luôn hiện ra.

Dần dần, thể lực Nhạc Thần có chút chống đỡ không nổi, dù sao cũng thật lâu rồi không có vận động lâu như vậy, mồ hôi chảy xuống, hô hấp dồn dập.

Ngu Gia Tường cho dừng lại, để Nhạc Thần uống nước xong, lại đưa lưng ra muốn cõng Nhạc Thần để tiếp tục đi.

Đội trưởng thị vệ phía sau lập tức chờ lệnh, “Hoàng Thượng, để chúng thuộc hạ làm đi!”

“Không cần! Vẫn là để trẫm!” Ngu Gia Tường cự tuyệt nói.

Cõng người của Hoàng Thượng cũng không phải là chuyện tốt,  ra lực nói không chừng còn bị Hoàng đế nhìn không ưa, thị vệ kia xem thái độ Hoàng đế kiên quyết, cũng không dám tiến lên yêu cầu lần nữa.

Nhạc Thần suyễn khí, muốn cự tuyệt, Ngu Gia Tường đã khom người xuống trước mặt cậu, “Mau lên đây! Qua canh giờ thì sẽ không thấy được.”

Nhạc Thần sửng sờ đã bị Ngu Gia Tường cõng trên lưng, lưng hắn rộng rãi khỏe khoắn, Nhạc Thần ở trên lưng cảm nhận được nhiệt độ trên người của hắn, bám vào bờ vai hắn.

“Ta tốt lắm, cho ta xuống đi thôi! Ngươi cũng mệt rồi!” Đi một đoạn, Nhạc Thần liền yêu cầu cho mình xuống, Ngu Gia Tường buông cậu, nghỉ ngơi một hồi, đoàn người lại bắt đầu đi về phía trước.

Cứ như vậy lại đi một đoạn thật dài, Nhạc Thần mệt đến độ khi đến cảnh sắc tươi đẹp cũng không còn  bao nhiêu yêu thích, Ngu Gia Tường nói sắp đến.

Ban đầu vẫn luôn đi đường núi, lúc này là đi ở đất phẳng, dần dần nghe được tiếng nước.

“Một thác nước lớn!” Ngu Gia Tường nói với Nhạc Thần.

Khi phong cảnh đẹp nhất Ngu Gia Tường từng nói với Nhạc Thần hiện ra trước mắt, cho dù là mệt mỏi thở không ra hơi, cậu vẫn có loại cảm xúc khắc sâu động lòng.

Đây là một vách núi đen, một bên có thác nước chảy thẳng xuống dưới, một bên còn có rất nhiều suối thác nhỏ, phía dưới còn có sông lớn, vẫn luôn ào ào nước cuộn hướng về phía đông nam trườn bò uốn khúc, giống như vẫn luôn một mực kéo dài đến bến bờ thiên địa, thái dương dâng lên, ánh sáng chói mắt chiếu khắp vùng trời, trên sông hiện lên những vệt kim quang trong vắt, dọc theo bờ sông còn có rất nhiều thôn xóm, làng mạc chỉnh tề yên tĩnh, bên trong còn có những vệt khói bếp vẩn vơ, còn có từng mảng từng mảng ruộng đồng lúa mạch, từng cơn gió nhẹ thổi qua, đó chính là một mảnh đại dương lúa đồng vàng óng,  sóng biển ánh vàng kéo dài về phía trước, mãi cho đến chỗ tiếp nối thiên địa.

Ở chỗ xa hơn, là một tòa đại thành phồn hoa sừng sững.

Ngu Gia Tường chỉ về phía cuối trời, nhìn Nhạc Thần mỉm cười, “Đó là kinh thành!”

Từ trước đến nay chưa bao giờ gặp qua cảnh sắc hùng hồn tráng lệ mà yên tĩnh an tường như vậy, trừ bỏ khí phách hào hùng, trong lòng vẫn là khí phách hào hùng.

Nhạc Thần hướng về phía chân núi hô to một tiếng, “Này! Ta — ở — trong — này — a!”

Trong lòng mỗi người bình phán đều có tiêu chuẩn cảnh tưởng đẹp nhất, có lẽ, đối với Nhạc Thần mà nói, hiện tại trong lòng cậu phong cảnh tươi đẹp chính là bản thân ngồi trên ban công lầu hai trong nhà luyện tập tỳ bà, dưới lầu chị gái vừa dắt cún trở về, mẹ lên gọi cậu ăn cơm, tiếng ba thanh lãnh khen ngợi tài nghệ của cậu sắp đuổi kịp mẹ.

Thế nhưng, đối với Ngu Gia Tường mà nói, cảnh tượng hiện tại trước mắt chính là cảnh tượng đẹp nhất.

Mặt trời mọc lên ngay sau đó, thác nước tráng lệ hùng hồn, chảy không ngừng vào dòng sông, hòa cùng bình lặng của thôn xóm, những mảnh lúa vàng chờ thu hoạch, thành thị phồn vinh giàu có và đông đúc, thiên hạ thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp…

Đây là hình ảnh thiên hạ thái bình thu nhỏ, là thiên hạ trong lòng Ngu Gia Tường.

Cảnh tượng này của Ngu Gia Tường, Nhạc Thần nghĩ, hắn sẽ là một vị Hoàng đế tốt.

Nhạc Thần nắm tay Ngu Gia Tường, hướng hắn cười tán thưởng nói, “Đúng là đến giờ ta mới được thấy cảnh tượng đẹp thế này! Ta cảm thấy ngươi sẽ là một Hoàng đế thật tốt!”

Ngu Gia Tường mỉm cười với Nhạc Thần, nhận lấy ca ngợi của cậu không chút khiêm tốn.

Nhóm thị vệ đứng cùng nhau cũng lộ ra mỉm cười, giang sơn tốt đẹp, sao không cho người vui.

Đây là vị bên người đế vương thiên hạ, Nhạc Thần vì hắn cảm thấy vui mừng là lúc ưu sầu tập thượng công tâm, cậu có cảm giác chính mình cách hắn xa hơn, mình là một người truy cầu cuộc sống gia đình hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng người bên cạnh lại là đại nhân vật lấy thiên hạ làm nhiệm vụ.

Nếu có giấy bút, Nhạc Thần hy vọng có thể vẽ lại cảnh tượng lúc này.

Muốn dùng màu đỏ vẽ lúc mặt trời đang lên, vàng rực rỡ họa thành đô ẩn ẩn nơi chân trời, màu vàng óng vẽ dòng sông róc rách chảy dọc xa xôi, dùng vàng nhạt vẽ thôn làng phồn vinh ngay ngắn, thêm chút ánh vàng họa từng mảng từng mảng lúa đồng…

Sau đó, còn muốn vẽ ra vị đế vương đang đứng vững vàng mang theo mỉm cười tràn ngập khí phách, ánh dương soi lên mặt, càng làm tăng khí thế ngạo thị thiên hạ nhưng không kém phần khí chất ung dung, còn cả phong thái hào hùng thiên hạ, trách nhiệm kiên định và cống hiến cho thiên hạ…

Trong bức tranh nên là màu sắc, là loại khí thế này.

Lúc đến vội vàng, lúc trở về bước chân thả chậm hơn rất nhiều, Ngu Gia Tường và Nhạc Thần vừa đi vừa nói chuyện, một đường đều mang theo tiếng cười.

Ngu Gia Tường nói muốn thống trị đế quốc càng trở nên phồn vinh, Nhạc Thần nghe, nhượng hắn phải càng thêm chú ý người lao đông, trừ nghề nông ra còn phải coi trọng công thương, bởi vì con người làm ra vốn. Ngu Gia Tường cười nói về những thần tử minh ngoan bất linh*, nào là nông dân dốt nát, thân phận thấp kém, thương nhân trọng lợi khinh nghĩa…

(*) Ngu muội không linh lợi.

Nhạc Thần trổ võ mồm cực nhanh, ba hoa chích chòe, nói xong lại cảm giác chính mình nói những lời này không thích hợp, giống như đồ mặt dầy chẳng biết cuộc sống gian khổ của tiểu thiếu gia, nói xong thì cảm thấy hối hận, bất quá, xem Ngu Gia Tường cũng không có ý tứ cười nhạo hay bài xích, nên cũng buông tâm, cùng hắn tán dóc nói loạn.

Hai người nói đến hăng say, nói đến có cảm giác gặp được tri âm. Nhạc Thần nói đến không cố kỵ nhưng cũng là người lý giải hiểu chuyện, cho nên cảm thấy rất vui vẻ, Ngu Gia Tường lại không nghĩ tới trong lòng Nhạc Thần có loại thao lược này, không khỏi kính trọng vài phần, dọc theo đường đi vẫn luôn nhìn Nhạc Thần, không biết trong đầu cậu rốt cuộc còn có ý tưởng gì.

Mặc dù Nhạc Thần nói đến thoải mái, nhưng vẫn một mực phân rõ phải trái nhiều mặt sinh hoạt của nhân dân và xã hội công nông, người bên cạnh là Hoàng đế, nếu như liên quan đến hoàng quyền, hắn cũng sẽ không nhắc tới, nhìn như tùy ý, nhưng kỳ thực Nhạc Thần vẫn mong Ngu Gia Tường có thể là một vị Hoàng đế tốt.

Đi qua khu cây cối rậm rạp, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, xuống dưới đường thì chuẩn bị cưỡi ngựa.

Ngu Gia Tường đem nước đưa cho Nhạc Thần, Nhạc Thần uống xong hắn mới uống.

Nhạc Thần đang lấy ra khăn tay chuẩn bị lau mồ hôi trên trán, thì cảm thấy mọi người đã không còn thoải mái như lúc vừa nãy, bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Lúc vào trong rừng cây tiếng chim hót không ngừng, nhưng lúc này lại không nghe thấy, tất cả mọi người đều lộ ra cảnh giác, Nhạc Thần cũng khẩn trương.

Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần thật chặc, đem cậu kéo đến bên người, bọn thị vệ bày ra tư thế bảo hộ vây quanh Ngu Gia Tường và Nhạc Thần ở giữa.

Cho dù cảm giác của Nhạc Thần nhận biết nguy hiểm rất thấp, nhưng lúc này cũng hiểu được sẽ phát sinh chuyện gì.